Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 13: Chương 13: Chị gái cái đầu cô ấy…






[Vương quốc Earth-land Fiore năm 784, nhiều bến cảng và thị trấn chậm rãi phát triển]

“Cửa hàng ma pháp…… Cửa hàng ma pháp…… A! Thấy rồi!”

Người con gái tóc đen đi dọc theo bến tàu trong trấn nhỏ, đi trên một đoạn đường thật thật thật dài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, đang nhìn qua nhìn lại thì thấy biển hiệu ‘cửa hàng ma pháp’ thì hai mắt sáng ngời.

Cô bước nhanh qua đó, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Trên cửa có treo một cái chuông, khi đẩy cửa phát ra âm thanh rất dễ nghe “Đinh –” một tiếng.

“Chào mừng quý khách!” Ông chú mặc bộ quần áo màu vàng đất, đội cái nón mũi nhọn hình ma pháp đứng ở sau quầy cười tủm tỉm nói: “Cứ tự nhiên xem hàng nhé.”

Người con gái tóc đen cũng nheo ánh mắt lại, đối với ông chú kia lộ ra một chút mỉm cười. Sau khi đáp lại thì cô bắt đầu ở trong cửa hàng tìm kiếm “mục tiêu” của mình.

“A, cô gái nhỏ cũng là pháp sư sao?” Ông chú không chịu ngồi yên, nhìn cô từng bước từng bước đi tới đi lui tìm tòi, hỏi: “Muốn mua cái gì nào? Mọi hàng hóa trong kho, trong cửa hàng của chúng tôi đều vô cùng đầy đủ, cô có muốn nhìn một cái không?”

Cuối cùng, sau một loạt tìm kiếm, dường như cũng không tìm được gì đó mà cô mong muốn: “Chú này, ở đây có thảm bay không? Thảm bay chứa ma pháp.”

“Có có.” Ông chú tươi cười, vén màn cửa đi ra phía sau, âm thanh xuyên qua màn cửa, từ trong đó truyền ra: “Cô gái nhỏ xin chờ một chút, để tôi đi tới kho hàng tìm cho cô.”

“Làm phiền chú rồi –” Người con gái tóc đen đưa tay đặt ở hai bên hai má làm thành dạng cái loa, hướng với người phía trong hô một tiếng, sau đó lập tức thở ra: “Đồ Zeref lạnh đãm kia, cư nhiên dám không cùng tôi đi vào thành, hừ!”

Người con gái này đúng là Lạc Lan, ước chừng ở gần một năm trước đã xuyên qua đến thế giới gọi là “Earth-land” này.

Tròng mắt cô vòng vo chuyển: “Hừ, đợi sau khi tôi mua thảm bay trở về, sẽ để cho anh một mình đi trên đường!”

Lạc Lan chắp tay sau lưng làm mặt quỷ, ở trong lòng YY một phen, sau đó tưởng tượng Zeref bất đắc dĩ kiêm biểu tình không nói gì, tâm tình Lạc Lan bắt đầu tốt lên ở trong cửa hàng đi tới đi lui thêm một lần nữa.

Khi nãy quá vội vàng tìm kiếm thảm bay, cô hoàn toàn không có nhìn kỹ trên giá hàng còn có những gì, thừa dịp ông chú đi đến trong kho để lấy hàng thì tranh thủ thời gian một tí, nói không chừng còn có thể phát hiện ra được thứ gì tốt đâu!

Lạc Lan ôm ý nghĩ như vậy, bắt đầu sờ này sờ nọ, chạm vào cái kia, tuy nói đã xuyên qua đến thế giới này đã gần được một năm, nhưng cô đối với những đạo cụ ma pháp này vẫn vô cùng mới mẻ, mỗi lần nhìn thấy đạo cụ ma pháp cô đều nhịn không được muốn kiểm tra, muốn chạm vào từng cái một.

Ngay tại lúc cô đi dạo đến gian hàng thứ hai thì cái chuông gắn ở trên cửa lại một lần nữa vang lên, tiếng vang “đinh ling” dễ nghe vang khắp trong cửa hàng.

Ngay sau đó, âm thanh vang lên là của một giọng nữ một tràn ngập hoang mang: “A a…… Không có người sao……?”

Lạc Lan ở phía sau nghe thấy được một câu như vậy, cô lộ đầu ra: “Ông chủ đang phía sau kho hàng a.” Chẳng qua, cô chỉ muốn nhắc nhở người con gái kia một câu như vậy thôi, lại không nghĩ rằng cô ta đã hoàn toàn đem cô trở thành nhân viên trong cửa hàng.

“A, không phải ở đây có người sao!” Mái tóc vàng sáng lạn thuận theo cử động trên cơ thể cô ta mà đong đưa, hai tay cô ta thì bắt đầu chống nạnh lên: “Có chìa khóa linh tinh nào mạnh không?”

Lạc Lan ngẩn người: “Ách, tôi không……”

“A, không phải ở đây có sao – sao cậu có thể nói là không biết chứ?”

Cơ mặt Lạc Lan hoàn toàn giật dữ dội – “vị em gái” này cùng với cô nhất định là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau, có cảm giác không được khai thông cho lắm, cô vẫn không nói lời nào thì tốt hơn.

Cô gái tóc vàng vẫn còn đang hưng phấn: “Tiểu Bạch khuyển! Cái này bao nhiêu tiền a?”

Lạc Lan không để ý tới cô ta.

“A a? Người đâu??” Cô gái tóc vàng bước hai ba bước cũng vòng đến phía sau gian hàng số hai – Lạc Lan sớm đã vòng đi đến gian hàng số ba rồi đi – Vào lúc nào đó cô đang muốn oán giận, ông chú đã vén rèm cửa lên, xuất hiện ở phía sau quầy.

Thấy có một cô gái tóc vàng, ông chú rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng không hổ danh là người làm ăn buôn bán, ông ấy lập tức lôi ra vẻ mặt đầy tươi cười nói: “Ai nha ai nha, chào mừng vị khách này, cứ tự nhiên mà xem hàng đi ha. Cô gái nhỏ khi nãy ơi, thảm bay của cô tôi đã lấy đến rồi đây –”

Có thế này Lạc Lan mới từ mặt sau ở giá hàng đi ra: “Vâng.” Cô không thèm nhìn ánh mắt của cô gái tóc vàng có chút sững sờ, đứng ở quầy thanh toán: “Chú đi ra sau thật lâu, hại cháu bị hiểu lầm là nhân viên cửa hàng của chú.”

“Xin lỗi xin lỗi, ha ha…” Ông mở bàn tay ra, lòng bàn tay một cái nhẫn lẳng lặng nằm ở đó. Ông chú chà xát cái nhẫn kia, một trận ma pháp màu xanh của băng tuyết theo chà xát của ông chú “Oành” xuất hiện ra, theo sau đó là một tấm thảm bay màu xanh lam xuất hiện ngay trước mặt Lạc Lan, cũng ở giữa không trung cao thấp di chuyển.

Ông chú vẫy vẫy tay, kêu Lạc Lan tự mình nhìn xem: “Cô gái đến đây xem đi, vật liệu tuyệt đối vô cùng tốt, tiền nào của nấy, cửa hàng ma pháp của chúng tôi tuyệt đối không bán những vật phẩm hay hàng hóa thấp kém bao giờ cả.”

Lạc Lan vươn tay sờ sờ, là lông dê, sờ lên rất mềm và rất thoải mái .

“Cũng không tệ lắm, bao nhiêu tiền?”

Ông chú mở ra một bàn tay: “Tấm thảm này tuyệt đối thích hợp sử dụng vào mùa hè, lúc ánh nắng sáng sủa như như vậy chiếu vào sẽ vô cùng tỏa sáng, khi ngồi ở trên tấm thảm còn có thể cảm thụ được cơn gió mát rượi của mùa hè……” Ông chú mở miệng nói blablabla, từng đợt từng đợt giới thiệu quảng cáo ùn ụt kéo tới.

Bộ dáng Lạc Lan ngược lại là đầy vẻ trấn định, cô đã nghe toàn bộ các cụ thể hóa khái niệm trừu tượng các loại giới thiệu, nhíu mày một cái, lại sờ sờ lên tấm thảm kia, giơ ba ngón tay lên.

“Ai nha, cô gái nhỏ à, giá này thì tôi sẽ bị lỗ vốn mất!”

Lạc Lan gợi khóe miệng lên: “Cháu có thể đem giá cả của tấm thảm nói ra, chú còn muốn nói đùa cùng với cháu sao?”

Nghe vậy, ông chú rõ ràng ngây ngẩn cả người, mà Lạc Lan đã muốn thu tay lại bắt đầu báo giá: “Như vậy thì cần phải nói ra cách chế tạo tấm thảm……”

“Chờ chút chờ chút –” Ông chú giơ bốn ngón tay lên: “Cái này cần phải cân nhắc, không thể ít đi!”

Lạc Lan từ từ nhắm hai mắt lại tiếp tục báo giá: “… Về phần chi phí nhân công thôi, đường khâu may như vậy đại khái cũng hết –”

“Được được được! Dựa theo lời của cô gái!”

Lạc Lan VS ông chú cửa hàng ma pháp, ông chú hoàn toàn thua trận.

Cô gái tóc vàng ở gần đó tràn ngập sùng bái cũng hàm chứa một chút kinh ngạc, ánh mắt chăm chú nhìn theo. Lạc Lan thì vừa lòng lấy qua chiếc nhẫn ông chú đưa qua, ngẩng đầu bước ra khỏi cửa hàng ma pháp.

Lạc Lan ở ngoài cửa cửa hàng ma pháp, đứng yên đó bình tĩnh suy nghĩ, sờ sờ cằm: “Kế tiếp, còn phải làm cái gì nữa đây…” Cô lấy danh sách mang theo trên người mình nhìn lướt qua: “Giống như đã xong hết rồi. A! Trở về đi tìm Zeref đi!”

Lạc Lan hướng về phía ngoài trấn nhỏ bước đi, mới vừa đi không được hai bước, phía sau liền truyền đến âm thanh của cô gái tóc vàng khi nãy —

“Đợi chút! Chị gái kia ơi — đợi em với.”

Lạc Lan nhíu mi quay đầu: “???”

“Vừa rồi đã hiểu lầm chị là nhân viên của cửa hàng, thật sự ngại quá!” Cô gái tóc vàng lộ ra biểu tình có lỗi, cảm thấy chính mình thật ngốc, “ha ha” cười một tiếng: “Xin chị đừng để ý tới việc này! Em gọi là Lucy, chị gái, chị gọi là gì?”

Lạc Lan chỉ cảm thấy — mặc kệ cho dù là thế giới nào cũng tốt, nhưng bị một người cùng với mình, tuổi tác cũng không khác biệt lắm gọi là ‘chị’, cho dù thế nào đi nữa cô cũng đều không vực dậy nổi — Sát!…… Chị gái cái đầu cô đó, chị gái mặt đầy máu thì có!!!!

Cô gái tóc vàng tự xưng là “Lucy” kia nhìn biểu tình của cô, bỏ bớt có chút xấu hổ đi: “A a…… Không thể nói sao?”

“…… Tôi gọi là Lạc Lan.” Lạc Lan tính không cùng với cô ấy so đo với nhau, “Cô có chuyện gì sao?”

Nghe thấy cô hỏi như vậy, ánh mắt Lucy nhấp nháy hiện lên hai trái tim hồng: “Lạc Lan-chan! Vừa rồi chị thật sự rất đẹp trai! Em muốn đi gặp chị bái sư học nghệ — làm ơn hãy chỉ dạy em cò kè mặc cả (trả giá) đi!!!”

“……………… Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.