Sáng sớm, ánh mặt
trời chiếu sáng vào lều trại, Lạc Lan xoa xoa hai mắt muốn mở không lên
của mình, cô hận không thể lấy hai cây gậy chống vào mắt, mở banh mắt
ra.
Không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ…… Nếu mà ngủ một cái
thì cô sẽ tự động quay trở lại bên người Zeref! Lạc Lan một lần, lại một lần tự nhắc nhở chính mình.
“Nếu mệt quá thì ngủ một lát đi, Lạc Lan.” Lucy cũng bị Erza trói cuốn gói mang về thôn, cô ấy ngẩng đầu chờ Lạc Lan đáp lời, thấy Lạc Lan lắc đầu, Lucy thở dài, hỏi: “Nói cho em
biết đi, khi ở Hội đồng, chị đã gặp chuyện gì? Em tìm chị rất lâu, cuối
cùng lại bị thủ vệ đuổi ra ngoài.”
Cô bé này còn có thể ngốc hơn
nữa không?! Lạc Lan vừa dụi mắt vừa trả lời: “Tôi cũng không biết xảy
chuyện gì, tự nhiên lại bị đưa ra ngoài thành.” Tuy rằng đang rối, nhưng Lạc Lan vẫn nhớ rõ mình nên lấy cớ gì để nói qua loa chuyện này.
“Hả? Bên trong Hội đồng còn có các loại cơ quan cạm bẫy nữa à?” Lucy thì
thầm: “Ai, hèn chi em nghe Erza nói…… Thật ngại quá, xin lỗi chị, lúc ấy cái gì cũng không biết, lại lôi chị đi làm chuyện ngu xuẩn, còn hại chị cũng bị bắt tới đây……”
Lucy đối mặt với Erza mặt lạnh cũng có
chút kính sợ — có lẽ đối với người mới như cô ấy, Erza với tư cách là
thành viên cấp S của hiệp hội cũng hơi đáng sợ.
“Tôi nói, cô cũng đừng lo lắng quá.” Lạc Lan lấy một cái chén, uống ngụm nước lạnh nâng
cao tinh thần: “Erza đưa cô tới đây, có lẽ là muốn giúp cô thôi.”
Lucy đối với kết luận chắc chắn của cô tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao chị biết? Biểu cảm vừa nãy của Erza rất đáng sợ……”
“Trên đường đi tôi thấy được là cô ấy rất lo lắng cho cô…” Lạc Lan nói, vừa
mới uống nước xong vừa vặn nhuận cổ họng chuẩn bị blablabla bắt đầu bài
giảng thì Erza đến.
Erza ngồi xuống, nhìn Lạc Lan liếc mắt một cái: “Không cần nói lời dư thừa.”
Lạc Lan nhất thời nghẹn họng, cô gãi gãi mặt: “Vừa nãy… tôi đi ra ngoài hưởng ứng thiên nhiên vẫy gọi một chút vậy……”
Lucy nghi hoặc nhìn chăm chú, Erza nhẹ nhàng vuốt cằm xem như đồng ý – trên
đường đến Đảo Galuna, hai người đã dùng loại động tác này biểu đạt với
nhau.
Lạc Lan nhún vai, xốc mành đi ra ngoài.
Bởi vì ngôi
làng ban đêm đã bị phá hủy — nguyên nhân cụ thể thì Lạc Lan cũng không
rõ – nhóm thôn dân chuyển đến ban đầu chỉ là vật tư và máy móc, hàng
tích trữ. Lúc này ở bên ngoài, cứ cách vài lều trại có tốp năm tốp ba tụ tập, Lạc Lan gọi một em nhỏ tóc ngắn lại chỗ nào có thể ‘giải quyết nhu cầu’ một chút không, nhìn theo hướng em ấy chỉ một căn phòng nhỏ.
Giải quyết xong Lạc Lan đến cái ao nhỏ rửa mặt. Từ ngày hôm qua ở Magnolia
bị Erza xách đến hòn đảo bị nguyền rủa này, đã được một ngày rồi cô
không được chợp mắt.
Lạc Lan chỉ sợ một khi nhắm mắt sẽ bị quay
trở về, từ nay về sau sẽ không còn yên bình, pháp sư ở thế giới này
nhiều lắm. Một mình cô, khi thân phận bại lộ thì còn chưa tính đến nhưng nếu như thân phận của Zeref bị bại lộ thì nhất định hai người sẽ cùng
nhau bị xé xác, nói không chừng có thể đến mức phải giở chiêu khóc lóc
cầu xin ra.
Ráng đi Lạc Lan! Mi làm được mà!
Cô tự khích
lệ bản thân, hắt nước lạnh lên mặt cho tỉnh, bỗng nhiên cô nghe thấy
thanh âm kỳ quái, ngay lập tức cảm giác thắt lưng của mình bị ai đó lôi
đi —
Toàn bộ tầm nhìn liền thay đổi hoàn toàn!
Khoảng cách càng ngày càng xa — ý thức được điều này, Lạc Lan chưa kịp nghĩ thì
miệng đã chuẩn bị thét chói tai, cũng không nghĩ đến hành động của cô bị người ta nhìn thấu, vừa mới mở miệng, một tay của người kia đưa lên…
Kêu cứu — thất bại, miệng bị che.
Giãy dụa — không có hiệu quả, người nọ quá mạnh, giữ eo của cô mà dùng lực mạnh quá vậy, làm cô không thể thở nổi.
Đánh lại — Really? Giữa không trung? Tuy rằng năng lực vật lý công kích cùng sức chiến đấu của Lạc Lan đáng buồn đều là con số âm, lại không dám tùy ý dùng ma pháp, lúc này mà có làm gì thì tất cả đều là gãi ngứa mà
thôi.
Lạc Lan tự nhiên bị bắt cóc. Hơn nữa — người dân địa phương đang tụ tập ở nơi sát mép vùng biên giới, nói cách khác, lúc này cô bị
bắt đi hoàn toàn không có ai thấy!!!
**
Lạc Lan bị ném vào một hang động sâu giữa núi rừng âm u, không có lấy một chút ánh sáng.
Phản ứng đầu tiên là đảo mắt nhìn một vòng xung quanh — nhưng mà xung quanh
không có ai, một con ma còn không có. Đang chuẩn bị làm cái gì đó Lạc
Lan lập tức ngây cả người: “……Hả?”
“Đang tìm cái gì?”
Nghe được giọng nam càng ngày càng gần tới trước mặt, điều này làm cho Lạc
Lan nháy mắt cảnh giác – Nơi đây vốn tràn ngập không khí kì lạ, rõ ràng
là bị bắt đến đây, cứ ngỡ là động trống, nhưng thanh âm này lại cố tình
truyền đến càng gần hơn?!
Lạc Lan quay đầu, hai mắt màu vàng như co rút lại —
Một gương mặt đeo mặt nạ quỷ thình lình xuất hiện, phía trên mặt nạ lộ hai mắt màu đen.
“Má ơi! –” Lạc Lan phản xạ tính đứng dậy bước đi, nhưng giống như lần
trước, hành động nào của cô cũng bị người này nhìn thấu, tay cô vừa mới
duỗi ra thì đã bị người đó bắt lại.
“Im lặng.” Dưới lớp ‘Mặt nạ
thần bí’ đó là giọng nam âm hơi trầm, quả thật Lạc Lan cảm thấy nghe hơi quen tai. Xét cho cùng, cô cũng đâu có tiếp xúc nhiều người lắm đâu, âm thanh như vậy cũng coi như là đặc sắc, ngay lập tức Lạc Lan liền nhận
ra người này là ai. Cô mở to mắt: “Là ngươi!”
Là người thiếu niên tóc xanh ở Hội đồng chi nhánh thuộc tỉnh Fiore!
Mặt nạ chỉ che nửa khuôn mặt, lộ ra con mắt màu đen ẩn chứa sự trào phúng,
khóe miệng cong lên nhìn thế nào cũng có vẻ không có ý tốt: “A?! Ta còn
quên chưa nói. Có điều, ta với người ngươi gặp lúc trước không phải là
một.”
Hả??? Anh ta đang nói cái gì vậy?……
Dường như anh nhìn ra Lạc Lan không hiểu nên “hảo tâm” bổ sung thêm một câu: “Ta là bản thể.”
— A… Nói cách khác, như lúc Zeref dỗ cô, có nói cho cô biết: Có lẽ khi ở
Hội đồng cô gặp được người kỳ lạ này bước đi không có tiếng động này,
thật ra chính là ảo ảnh……?
Lạc Lan đối với phần ảo ảnh gì đó của
anh ta, một chút nhận thức cũng đều không có, người trước mắt cũng hoàn
toàn không có gì hứng thú. Cô chỉ cảm thấy bực mình: “…… Anh là cái gì
có liên quan gì đến tôi? Anh tự tiện bắt tôi tới đây để làm gì?”
Thiếu niên tóc lam tháo mặt nạ, anh liếc cô một cái: “Ta đã nói, ta rất có hứng thú với ngươi.”
Người này nói chuyện sao chỉ nói một nửa vậy?! Rõ ràng là cảm thấy hứng thú đối với Hắc Ma pháp trên người cô thì có?
Tuy rằng rất muốn ra vẻ khinh bỉ, nhưng Lạc Lan hiển nhiên không có lá gan
này — nơi này đến cả một người có thể giúp cô cũng không hề có, vẫn là
quản cái miệng của mình cho tốt.
Vì thế Lạc Lan vô cùng thành khẩn: “…… Anh hứng thú với tôi ở chỗ nào? Để tôi sửa.”
“……” Thiếu niên tóc xanh liếc cô một cái, bỗng nhiên nhanh tay, bắt lấy hai
cánh tay cô bẻ ra đằng sau, hoàn toàn bỏ qua sự sợ hãi của cô, nhanh
chóng trói hai tay cô vào cột ở đằng sau, không chỉ như vậy, hai mắt cô
cũng bị bịt kín: “Ngươi ở đây đợi một lát đi.”
“Nè! Anh không thể như vậy được! Tôi – Ưm….ưm……ưm.” Chưa kịp kháng nghị hết câu thì miệng
của cô đã bị nhét vải, chửi bậy bây giờ hóa thành nức nở nhỏ trong
miệng.
Thiếu niên kia trước khi đi còn ném một câu khiến Lạc Lan ngoan ngoãn dừng giãy dụa —
“Ta cũng không biết nơi này có chắc chắn không nữa, lỡ mà nó sập thì… Vì
cái mạng nhỏ của ngươi mà suy nghĩ đi, ta sẽ quay lại — ngươi tốt nhất
im lặng một chút cho ta.”
**
Kết quả là… biến thành như bây giờ……
Trong bóng đêm hoàn toàn không nhận ra được thời gian đang trôi qua, không
gian vô cùng yên ắng đến nỗi Lạc Lan có thể rõ ràng nghe được tiếng tim
mình đập cùng với tiếng giọt nước nhỏ giọt liên tục trong hang.
Bởi vì bị tên kia đưa vào tình thế như thế này, đã vậy còn bị trói nữa chứ, những phức tạp mệt mỏi ban đầu của Lạc Lan hoàn toàn trở thành hư
không.
Thần kinh căng thẳng lúc nãy giờ chỉ còn phiền chán — bị
che mắt không thể nhìn chỉ có thể dùng tai nghe tiếng giọt nước tóc tách đơn điệu khiến tâm tình của cô không tự chủ được nóng nảy lên.
Thực hiển nhiên, nguyên nhân bởi vì bóng tối đem đến cảm giác sợ hãi đến cho con người.
Vải bố bịt miệng đã sớm bị cô dùng đầu lưỡi khéo léo đẩy ra, gớm muốn chết. Nhưng cho dù miệng đạt được tự do, Lạc Lan vẫn không kêu cứu.
Không phải cô sợ lời hù dọa của tên kia, mà cô sợ chính là một khi kêu cứu,
lại bị tên kia nhét vải vào miệng thêm lần nữa thì xui lắm đấy.
Lạc Lan tháo không được dây trói ở tay, đành phải đem hai chân đầu gối nhấc lên, với ý định đem miếng vải đang che mắt cô tháo xuống.
Lúc cô đang vận dụng vô vàn tư thế kì lạ để mở trói thì cảm giác giống như không xa truyền đến tiếng nói chuyện với nhau.
“Jellal-Sama, người đích thân xuất hiện ở đây, một khi bị phát hiện thì tôi sẽ gặp phiền phức.”
“Không còn cách nào khác, không phải sao, phần thể ảo ảnh ở Hội đồng có việc cần phải xử lý.”
“…… Vậy, còn cô gái kia… Người tính sử dụng cô ta như thế nào?”
Câu này vừa hỏi xong đột nhiên yên tĩnh một lúc lâu, dường như cái người
tên ‘Jellal’ kia cũng đang tự hỏi bản thân. Sau một lúc lâu, âm thanh
của anh ta lại vang lên thêm một lần nữa:
“Ngươi nói xem, khi ở cùng một người mà cảm nhận được Hắc Ma Pháp lúc có lúc không, nguyên nhân là gì?”
“Ơ…Cái này……”
“…… Quên đi. Chờ sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc, ngươi đem ma pháp của cô ta khai phá ra đi.”
“Vâng.”