Edit: Lã Thiên Di
Sau khi Ác Quỷ Deliora bị hấp thu vào trong thân thể Lạc Lan, cô hoàn toàn
mất đi chống đỡ, cứ như thế mà ngã ngồi xuống mặt đất.
Cô vừa mới mở miệng ra nói chuyện thì ngay lập tức liền hối hận – Tự vả vào miệng
mình mấy cái, cái gì mà kêu Zeref này, Zeref nọ kia chứ!
Chuyện
tới nước này cũng không thể dùng lý do “Là do đang gọi tên của Jellal”
[1] để qua cửa ải này được – Cái tên Jellal này, tuyệt đối không có cách nào có thể qua mặt được anh ta! Anh ta rất thông minh và cũng rất nhạy
cảm, cho dù chỉ là một cái chớp mắt thì anh ta đã nhận ra được ý nghĩ
trong lòng của người khác.
[1] Lý do ở đoạn này: Vì vấn đề đồng
âm bên tiếng Trung. Tên của Zeref khi dịch ra tiếng trung là ‘Kiệt Nhĩ
Phu’. Còn tên của Jellal khi dịch ra là ‘Kiệt Lạp Ngươi’. Vì khi Lạc Lan gọi tên Zeref thì chỉ nói ra 1 chữ ‘Kiệt’, chưa nói hết tên tiếng Trung của Zeref . Cũng có thể hiểu nôm na là khi đọc tên của Zeref thì Lạc
Lan Chỉ mới nói ra chữ “Ze…” nên mọi người cứ hiểu với lý do là đồng âm, vì âm “Ze” & “Je” phát âm giống nhau. Cũng vì điều đó nên tạm thời
thân phận của Zeref chưa hoàn toàn bị bại lộ.
Rất nguy hiểm.
Nên dùng lý do gì để dàn xếp vụ việc này đây!? Quả nhiên chỉ có thể dùng
“cái phương pháp” kia sao – Đặt cho Zeref một cái tên giả!
Lúc
tâm trí Lạc Lan đang giãy giụa đấu đá lẫn nhau, thì trong nháy mắt,
trong đầu Lạc Lan chỉ hiện lên một cái tên. Mà ngay tại hướng cửa động,
Zeref đang bắt đầu hướng về phía này chạy đến, còn về phần Lạc Lan thì
cô thì vẫn y như trước bị Jellal giam giữ ở trong ngực.
“Thả ra!
Anh mau buông tôi ra! Ở trước mặt bạn trai người khác mà anh đang làm
cái gì vậy chứ!?” Lạc Lan một bên giãy dụa, một bên với ý đồ dùng ánh
mắt bày tỏ bản thân đang tìm cách yểm trợ cho Zeref: “Jack — Jackal thân ái! Cứu em!!!”
Thực xin lỗi! Zeref!!! Tôi chỉ có thể nghĩ ra một tên như vậy thôi……
Bản thân Zeref lại ra vẻ không có bị chuyện này làm cho bối rối, anh chậm rãi cất bước đi lại gần đây.
“Bạn trai?” Người ở phía sau Lạc Lan nghe được như vậy thì mở miệng nói:
“Trước đó ta còn nghĩ là do ngươi bịa đặt ra, không nghĩ tới thực sự có
một người như vậy – Đã vậy còn đuổi theo tới tận nơi này.”
“Anh thật sự thiếu lễ phép đấy!” Lạc Lan tiếp tục giãy dụa: “Mau thả tôi ra!”
Jellal ngược lại không nhúc nhích tí nào: “Bạn trai của ngươi cũng không biểu
hiện ra cái gì hết nha? Hay là do mọi chuyện không phải như ngươi nói –”
“… Không phải bạn gái.” Trong giọng nói của Zeref lại có thể toát ra cương quyết, ít khi thấy anh được như vậy lắm: “Cô ấy là người của ta.”
— Ể?
Tuyên, tuyên bố quyền sở hữu!? Hơn nữa lần này là nói “Cô ấy là người của ta”
Mà không phải “Cô ấy là đồ vật này nọ của ta”…… Sao?
“A, thật
không.” Jellal dường như đối với chuyện này hoàn toàn không thèm để ý:
“Xem ra chỉ có thể khiến cho ngươi buông tay cô ấy rồi.”
Lạc Lan
nghe vậy, một luồng lửa từ trong lòng bùng cháy lên, há mồm hướng về
phía cánh tay của Jellal dùng lực cắn — “Buông tay cho cái đầu của anh
đấy!” Thừa dịp Jellal ăn đau, trong nháy mắt buông tay ra. Mặc dù hai
tay cô còn bị trói ở sau lưng, còn không điều khiển được thăng bằng của
cơ thể, nhưng cô vẫn còn có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía
Zeref, chân vừa chạy miệng vừa “bắn thuốc nổ”: “Thật sự trên đời còn có
người như vậy sao? Chẳng lẽ không muốn chừa lại khuôn mặt để đi nhìn
người à? Cưỡng đoạt phụ nữ a a a –”
Sau khi rống xong hết một
câu, Lạc Lan cũng vừa vặn tới nơi, một đầu tiến vào trong lòng Zeref, cô ngẩng mặt thúc giục: “Zer…… Jackal! Mau cho cởi trói cho em sau đó cùng nhau chạy trốn đi!” Đã qua hơn một ngày một đêm, nhất định thân thể của Zeref ở một thời khắc nào đó sẽ bỗng nhiên bộc phát sức mạnh ra ngoài — Tốt nhất nên giết chết luôn tên này đi!
Trong một lúc, Jellal
không kiểm tra kỹ càng bị Lạc Lan thành công đánh lén, hắn đã muốn có
chút tức giận: “Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!” Hắn giơ một tay
không bị thương lên hướng về phía Zeref đang ôm Lạc Lan: “Các ngươi……”
Nhưng vào lúc này, lối vào hang động truyền đến âm thanh của người thứ tư —
“A –! Tìm được rồi!!! Erza! Lucy! Lạc Lan ở trong này – A A? Ngươi là ai vậy?”
Người đột nhiên xông vào hang động chính là Natsu – Pháp sư của hội Fairy
Tail. Sau khi cậu ta tỏ ra vẻ ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của Zeref, giờ phút này đã bị cái động trống rỗng hấp dẫn hết lực chú ý, cậu ta
kinh ngạc hô to một tiếng: “Ôi trời!!!! Ác Quỷ Deliora không… không…
không thấy đâu hết –!?”
Mắt thấy người khác đến đây, ban đầu Lạc
Lan còn muốn cứ như thế này khiến cho thân thể Zeref bộc phát sức mạnh
giết chết Jellal. Bây giờ, xem ra kế hoạch độc ác này không có cách nào
có thể thực hiện được rồi. Sau khi Zeref cởi trói cho cô, cô trực tiếp
nhảy lên ôm lấy cổ Zeref, hướng tới miệng của anh ta hôn một cái!
“Anh yêu! Em rốt cuộc cũng đã đợi được anh!” Lạc Lan đau khổ, cưỡng bức đem
cái thứ gọi là thẹn thùng giấu sâu dưới tới tận đáy lòng, ở trước mặt
mọi người biểu diễn kịch vui. Lập tức liền kéo Zeref lui về phía sau
Natsu, trở tay chỉ về hướng giữa động cáo trạng: “Natsu! Bên trong có
người đeo mặt nạ, là hắn đã đem tôi lôi tới chỗ này!”
Natsu không hiểu ra sao hết: “Hả? Người đeo mặt nạ?”
Cậu ta cùng với Lạc Lan cùng nhau quay đầu nhìn về chỗ mà cô chỉ — chỗ đó rỗng tuếch, ngay cả một bóng người cũng đều không có!
“…… Ể? Vừa nãy mới rõ ràng……” Lạc Lan đột nhiên nhớ tới trước đó đã từng
nghe qua cuộc đối thoại của Jellal và một người khác – Việc hắn có mặt ở đây chẳng lẽ…… Thật sự không thể cho ai biết sao!?
Được rồi, xem như là đã không thấy Jellal đâu, trong bóng tối Lạc Lan nghe được một
âm thanh khác vang lên: “Đây là… Đã xảy ra chuyện gì!? Deliora đâu –!?”
Ôi chao? Đồng lõa của Jellal sao?
Lạc Lan lấy lại bình tĩnh, hướng về nơi phát ra âm thanh kia nhìn lại, vừa
hay cô thấy được tên kỳ quái lưng còng xuống, đeo mặt nạ vung tay lên
ném một quả cầu trắng: “…… Trước đó đã cho ngươi đi tìm kiếm Deliora!
Khặc khặc khặc –”
Điệu cười biến thái như thế, quả nhiên là cùng nhóm với cái tên Jellal kia!
Lạc Lan vừa mới ở trong lòng cảm thán xong như thế, Natsu ở trạng thái
‘việc nhân đức không nhường ai’ vọt đi lên, cùng với cái tên đeo mặt nạ
kia đánh nhau.
“Zeref, không đúng, Jackal, trước hết chúng ra rời khỏi nơi này trước đi!” Lạc Lan lôi kéo ống tay áo của Zeref, nhỏ tiếng nói chuyện với anh, nhưng Zeref lại đối với việc Natsu cùng với tên mặt nạ đánh nhau kia không hề di chuyển tầm mắt, cả người cũng không nhúc
nhích.
Có thế này Lạc Lan mới cảm giác được Zeref dường như có chút không đúng .
Nhìn không thấy vẻ mặt của anh khiến Lạc Lan có cảm giác phi thường không
tốt, cô ôm lấy cánh tay của Zeref, vô cùng lo lắng: “… Anh làm sao
vậy!?” Cô vươn một tay còn lại đem mặt của Zeref quay về hướng cô —
Đồng tử Zeref co rút nhanh lại, trong mắt hàm chứa một mảnh trong suốt.
Lạc Lan cảm thấy chính mình giống như bị sét đánh – Trời ạ, anh ấy đang khóc. Vì cái gì!?
Editor: Nếu như ai có theo dõi Fairy Tail thì sẽ biết Zeref khóc vì cái gì. Nếu những ai chưa biết thì hãy NHẤN VÀO ĐÂY để xem lại quá khứ của Zeref.
Cô bị cái thứ gọi là ‘mạc danh kỳ diệu’ đưa tới hòn đảo này, ‘mạc danh kỳ
diệu’ bị bắt đến đây, ‘mạc danh kỳ diệu’ hấp thu Ác Quỷ Deliora bị đóng
băng – Cô còn không biết rốt cuộc anh ta đang khóc là vì cái gì a a a a
a!!!!
Dù sao cũng không có khả năng là bị cái tên “Jackal” này
kích thích tới mức ấy chứ, nhỉ? Thế giới này tuyệt đối không có khả năng là không có thịt băm, cũng không có cái gì là thuyền Titanic bình an
trở về, phải không ta!?
Không…… Mặc kệ! Lạc Lan dùng một quyền
đánh về phía đầu của Zeref: “Anh mau trở lại giống người bình thường
ngay cho tôi! Hoàn hồn ngay! Mau dẫn tôi rời đi nơi này!!!”
Zeref bị Lạc Lan dùng một đánh vào đầu, lập tức khôi phục lại tinh thần, rất kinh ngạc trừng mắt nhìn cô: “…… Cô……”
“Đi nhanh đi!” Trong giọng Lạc Lan không tự giác mang theo chút cầu xin:
“Anh cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đâu – Ác Quỷ Deliora bị đóng băng kia chui vào trong đầu tôi!!!”
“Cô nói…… Cái gì?”
Lạc Lan phút chốc quay đầu lại, thoáng chốc ánh mắt đều trừng thẳng vào cô
— Bên kia cách đó không xa có Gray, Erza cùng với Lucy, người vừa mới
mở miệng nói chuyện, hai mắt cũng y như vậy mở to ra nhìn chằm chằm vào
cô chính là Gray.
Lạc Lan mở miệng ra — Không xong! Nhất thời kích động mà cô đã đem những lời không nên nói, nói ra hết rồi nhất!!!
Cô hoàn toàn không biết loại tình huống này nên cãi như thế nào mới là
tốt. Hiển nhiên, lời vừa mới nói ra rất lớn, bọn họ đều đã nghe thấy
không sót một chữ nào!
“Cô nói mình…… Hấp thu Ác Quỷ Deliora?”
Động tác của Gray cực nhanh, Lạc Lan chỉ cảm thấy trong nháy mắt, anh ta đã vọt thẳng đến ngay trước mặt mình, cổ áo lập tức bị Gray nắm kéo
lên: “Sư phụ tôi – Cô cũng đem Uru hấp thu!?”
Ôi chao?
Lạc Lan lúng ta lúng túng: “Tôi không có hấp thu người… đi……”
Gray túm lấy áo của cô trừng lớn mắt, biểu tình nghĩ muốn rống to nhưng lại
không thể: “Sư phụ tôi… Chính là khối băng đã phong ấn Deliora –”
“Ôi chao!?” Lạc Lan xua tay: “Tôi, tôi làm sao mà biết sẽ xảy ra loại chuyện này!”
Erza vỗ vai Gray: “Gray! Cậu bình tĩnh lại một chút! Trước hết, buông Lạc Lan ra đi.”
Sau khi Gray ngây ngẩn thả tay ra, vị pháp sư tóc đỏ Erza này dùng ngữ điệu bi thương hoài cảm tuôn ra một câu, khiến Lạc Lan bị quấy rối hơn nửa
đời người —
“Lạc Lan cùng với sư phụ của cậu kết hợp lại thành
một, không phải điều này đã nói lên việc – Sư phụ của cậu sẽ ở trong
thân thể của Lạc Lan vĩnh viễn sống sót sao?”