Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 35: Chương 35




Edit: Lã Thiên Di

Đi theo sau những pháp sư Fairy Tail, tay Lạc Lan đang bị Zeref nắm lấy, không tự giác nắm thật chặt lại.

Tuy nói đã thuận lợi từ trong di tích trốn thoát ra ngoài, nhưng hiển nhiên không có kẻ đeo mặt nạ từ cuộc chiến của Natsu và Erza đi theo ra ngoài, điều này khiến bọn họ vô cùng khó chịu — Cái tên đeo mặt nạ đã thừa dịp di tích bị sụp đổ chạy trốn ra ngoài, cho dù thế nào cũng không tìm thấy tung tích của đối phương.

Xét thấy, về phía bên ấy, phần di tích về “Deliora đột nhiên vô cớ mất tích”, cùng với kẻ địch không bị đánh bại mà đã chạy trốn. Lúc này đây, Natsu, Lucy cùng với Gray bị Erza “áp giải” trở về ngôi làng trên đảo Galuna.

Khi biết được nguyên nhân chân chính việc ác quỷ Deliora đột nhiên biến mất — Lạc Lan, người đã hấp thu ác quỷ Deliora cũng y như vậy, bị Erza ra lệnh cưỡng chế cùng nhau đồng hành trở về làng.

Tất nhiên, “người dân vô tội” Zeref cũng phải đồng hành cùng nhau lên đường.

Giờ phút này Lạc Lan chỉ cảm thấy vô cùng hối hận — Cái miệng của cô sao lại có thể nóng vội như vậy kia chứ! Cứ như nước đổ từ trên mái nhà xuống, đem chuyện mình đã hấp thu ác quỷ nói hết ra ngoài. Fairy Tail tìm cô để gây phiền toái thì còn chưa tính, nếu bọn họ tìm hiểu nguồn gốc về thân phận của Zeref thì có thể sẽ nắm được những thông tin không hay cho lắm.

Nên làm cái gì bây giờ?

Phải nên dùng lý do gì thì chuyện này mới có thể hoàn toàn qua được cửa ải?

Lạc Lan cúi đầu nhấp nháy miệng, cảm thấy cả người mình đều không tốt lên tí nào.

Nhận thấy được động tác nhỏ trên tay Lạc Lan, Zeref hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Lạc Lan theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về nhóm pháp sư đi ở phía trước, khi nhận thấy việc hai người nói nhỏ với nhau hẳn là sẽ không bị đối phương phát hiện, cô mở miệng ra khẽ nói: “Tôi đang suy nghĩ…… Phải nên dùng lý do gì thì mới có thể giải thích được việc tôi đã hấp thu Ác Quỷ, chuyện này không chỉ xảy ra mới một lần. Chuyện lần trước, về ‘Lullaby’ bây giờ cũng chưa hoàn toàn……”

Cô không nói được nữa, cau mày cắn môi, khuôn mặt hiện lên đầy vẻ đau khổ.

“……” Zeref không có lập tức trả lời, anh nắm lấy tay Lạc Lan đi theo phái sau đội ngũ, đi được một đoạn thì bỗng nhiên Zeref làm một hành động bất ngờ, anh nâng tay còn lên lại đặt trên đỉnh đầu Lạc Lan nhẹ nhàng xoa lấy: “Đừng lo lắng, cứ giao hết cho tôi.”

Một câu đè thấp này của Zeref có vẻ giống như mây bay gió thoảng, nhưng trong lời nói bình tĩnh đó của anh, khiến Lạc Lan sinh ra một loại cảm giác “Trong lòng người này chắc chắn đã dự tính hết rồi”.

Cảm giác giống như……. một lời hứa hẹn.

Lạc Lan cảm thấy chính mình chỉ mới vì một câu nói như vậy của Zeref mà đã sửng sốt đến vậy — Khi nào thì bắt đầu, hóa ra người này cũng có thể khiến cho cô cảm thấy vô cùng tin tưởng……

Cô nheo mắt nhớ lại một chút — đại khái cũng không phải bởi vì Zeref bỗng nhiên trở nên tin cậy, mà là trước kia cô có vẻ “Rất đáng tin cậy”.

Rõ ràng đã khiến cho Zeref trở thành phiếu cơm dài hạn, vậy mà bắt đầu từ phần sau trở đi chính cô đã trở thành phiếu cơm dài hạn.

Là vì cô… Rất hơn người đi, dù sao một phần cũng là do cô quá lo lắng về việc mình có phải sẽ tạo ra nhiều phiền toái cho người khác hay không!? Cho nên…… Cô đã không tự giác được, tự mình cố gắng lên nhiều hơn nữa, bởi vì nguyên nhân như thế, cho nên mới xảy ra chuyện người anh hùng Zeref không có đất để dụng võ……?

Lạc Lan yên lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Zeref. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Zeref, nhìn thẳng vào ý nghĩ thật sự trong lòng mình — Cái này, vì cô đã xuyên qua vào thế giới khác, nên mới được tặng kèm theo “vị chủ nhân” vô cùng tiện nghi, có năng lực vượt qua cả dự đoán đơn giản ban đầu của cô.

Cho nên…… Cô có thể dựa vào người đó…… Sao?

**

Mục đích thật sự của Natsu và Lucy khi từ lầu hai của hội trộm lấy nhiệm vụ cấp S, chính là muốn giải trừ lời nguyền cho người dân trên đảo Galuna. Nhưng cho dù ác quỷ Deliora có chết đi thì cũng không liên quan gì tới việc người dân trên đảo Galuna sẽ trở lại bình thường cả.

Sau khi về tới trong thôn, khi bọn Erza vội vàng đi giải quyết vấn đề cho người dân trong thôn thì Lạc Lan đã không chống cự lại được cơn buồn ngủ nữa, cứ thế mà ôm lấy cánh tay Zeref ngủ ngon lành.

Khi Lạc Lan ngã đầu tựa vào cánh tay Zeref lần thứ n thì cái người được xưng là Pháp Sư Bóng Tối – nhân vật tàn ác nhất trong lịch sử phép thuật khe khẽ thờ dài. Anh vươn tay nâng đầu Lạc Lan lên, dời khỏi vị trí cánh tay của mình bị làm thành cái gối nằm, anh nhẹ nhàng làm động tác đem nửa người của Lạc Lan di chuyển, hơi ôm lấy cô vào trong lòng.

Nguyên nhân đại khái có lẽ là vì Lạc Lan đã thật sự quá mệt mỏi, nên khi thân thể bị di chuyển cô cũng không hề tỉnh lại. Cô cuộn mình lại, mặt dính sát vào bụng Zeref cọ tới cọ lui, khẽ nhếch miệng ngủ say.

Zeref cúi mắt nhìn chằm chằm vào dung nhan đang ngủ say của Lạc Lan một lát, bỗng nhiên anh vươn một ngón tay đâm chọc chọc vào gương mặt của Lạc Lan. Tất nhiên, Lạc Lan – người đang ở trong trạng thái ngủ say như chết sẽ không bởi vì loại trình độ quấy rối này mà tỉnh lại, ngược lại, Zeref cứ nhìn ngón tay của mình ngây ngẩn cả người — Anh hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ làm ra loại hành động này.

Không kìm nén được tình cảm…… Sao?

Zeref buông tay xuống, nhìn về phía ở thôn trang, nơi vài pháp sư Fairy Tail đang đứng ở đó. Ánh mắt của anh dừng lại trên người cậu thiếu niên đeo khăn quàng cổ màu trắng có sọc ô vuông kia.

Anh đã từng cho rằng thứ sinh mệnh thảm thương này sẽ có ngày phải kết thúc. Thẳng tới tận bây giờ anh vẫn đều luôn ôm hy vọng chờ người thiếu niên này đến để kết thúc sinh mạng của anh — Nhưng lồng ngực anh, hoàn toàn ngoài ý muốn xuất hiện một thứ gì đó….

Dù thế nào đi chăng nữa, Zeref cũng không nghĩ tới sẽ có một người như vậy, một con người, một sinh mệnh được anh tạo ra có thể cùng với anh tiếp xúc gần gũi và thân mật như vậy.

Nhân sinh héo khô vốn có đã được truyền sinh khí tươi mới vào. Nếu không có Lạc Lan như trong lời nói, anh đã từ bỏ hết tất cả mọi thứ, không sinh ra luyến tiếc thế giới này. Khi nào thì ý nghĩ ban đầu, mong muốn cầu được chết đi đã biến mất?

Cái cảm giác, tâm tình đau buồn đến cực hạn bởi vì bị ai đó cướp mất đi vật quý báu khi nào thì đã bắt đầu xuất hiện trở lại?

Bởi vì trong lòng có người này sao!? Loại tâm tình này đã thật lâu rồi đều không có xuất hiện.

Khi nhìn thấy Natsu, ý nghĩ tuyệt vọng muốn chết không biết đã bao lâu rồi cứ luẩn quẩn ở trong suy nghĩ của anh, giờ đây đã hoàn toàn bị anh bóp chết — Hóa ra anh đã sớm buông tha cho ý nghĩ “Cứ như vậy chết đi” của mình rồi.

Nước mắt của anh rơi xuống lúc đó không giống với số lần anh rơi nước mắt vì bao nhiêu sinh mạng đã bị cướp đi. Lúc này đây, chỉ bởi vì sự tồn tại của Lạc Lan, sự tồn tại của cô ấy đã khiến cho anh cảm động, cùng với —

Niềm vui sướng đơn giản.

Zeref lại đem tầm mắt di chuyển vào trên mặt của người trong lòng. Đôi mắt màu vàng sáng rực rỡ như ánh mặt trời của Lạc Lan giờ phút này đã nhắm chặt lại, ngũ quan ngủ say của cô có vẻ dịu dàng, có vẻ vô cùng thả lỏng.

“Tôi nhất định sẽ không để bất kỳ người nào mang em đi.” Zeref dùng âm thanh cực kỳ nhỏ nói, nhẹ nhàng xoa lấy đôi môi hơi nhếch lên của Lạc Lan, sau đó liền chậm rãi cúi xuống —

**

Nhiệm vụ cấp S phá hủy mặt trăng ở đảo Galuna, sau khi lớp màng phép thuật bao bọc quanh hòn đảo được Natsu và Erza hợp lực phá hủy xong, mọi thứ đã trở về đúng như ban đầu. Nhóm pháp sư Fairy Tail cùng với Zeref ôm Lạc Lan ngồi ở trên thuyền hải tặc.

Toàn bộ thành viên của ‘thuyền trưởng hải tặc dễ dàng cam chịu’ thật sự đã đem mình trở thành thủ hạ của Erza. Trong lúc bọn họ đi hoàn thành nhiệm vụ, đám người này vẫn nhổ neo, chờ đợi ở một nơi gần đây.

Zeref ở trên boong tàu tìm một nơi ngồi xuống, Lạc Lan thì được anh thận trọng ôm ở trong ngực, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng đều không có — Có nhiều điều muốn nói với cô ấy đã không còn thấy bóng dáng đâu, chi bằng bây giờ hãy nói Lạc Lan đã thật sự mệt tới chết rồi, một ngày một đêm đã không được chợp mắt, lúc này đã ngủ thật trầm.

Zeref híp mắt nhìn về phía chân trời nơi xa xa.

Gió êm sóng lặng, biển xanh trời xanh. Thuyền hải tặc vững vàng lướt ở trên mặt biển.

Bỗng dưng, một chút bóng râm che mất tầm mắt cảu Zeref — Anh nghiêng đầu nhìn đi qua, người được mệnh danh là “Người phụ nữ mạnh nhất Fairy Tail – Erza The Titania” lúc này đây đang ở trên cao nhìn xuống, một đầu tóc đỏ tung bay trong gió.

“Tôi chỉ từ chỗ miệng Gray và bọn họ nghe được một chút chuyện vụn vặt.” Trên mặt Erza tràn ngập nghiêm túc nói: “Tôi cần một lời giải thích hoàn chỉnh.”

Zeref lạnh nhạt nhìn lại hai mắt của “Người phụ nữ mạnh nhất Fairy Tail – Erza The Titania”. Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng nhấc một ngón tay lên, một pháp trận phép thuật cực nhỏ được tạo ra ở trên đầu ngón tay của anh, chỉ thấy màu tím dạng bột phấn rơi vào trên mặt Lạc Lan.

Vốn bởi vì âm thanh của Erza mà Lạc Lan nhíu mày lại, nay giờ đã được buông lỏng, ngủ càng thêm trầm.

Erza chờ sau khi anh ta làm xong hết mọi việc thì mới đặt câu hỏi: “Vì sao phải dùng phép thuật giấc ngủ trên người cô ấy?”

Hiển nhiên thái độ của Zeref tương đối ngay thẳng: “… Những lời nói tiếp theo tôi nói ra, phải giữ bí mật với cô ấy.”

Erza hơi nhếch mi, vẫn ung dung thong thả, khoanh tay lại chờ.

Zeref cúi đầu, anh đem vài sợi tóc đen rơi rải rác ở trên gương mặt của Lạc Lan vén vào sau lỗ tai cô, hết sợi này đến sợi khác yên ổn về sau một chỗ, lúc này anh mới không chút hoang mang mở miệng nói: “Quả thật như cô suy đoán, Lạc Lan không phải người thường. Thật ra cô ấy…… chỉ là một thực thể tâm linh.”

“…… Thực thể tâm linh?”

Zeref gật đầu: “Lạc Lan chính là ‘thực thể tâm linh’ của một Pháp Sư Bóng Tối đang cố gắng sửa chữa sai lầm của mình – Xin đừng truy cứu ra tên người kia, nguyên nhân bởi vì có liên quan đến bị nguyên tố của pháp thuật bóng tối xâm nhập vào cơ thể, cơ thể thật sự của cô ấy đã tan biến từ rất lâu rồi. Nhưng bản thân Lạc Lan cũng không ý thức được mình chính là ‘thực thể tâm linh’, vẫn luôn cho rằng mình chính là người thường.”

Erza cau mày tự hỏi một lát. “Vì cái gì sẽ trở thành như vậy?”

“Chấp niệm.” Zeref ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của Erza: “Cô hẳn là biết ý nghĩa tồn tại thật sự của việc ‘thực thể tâm linh’ đi? Bởi vì cơ thể của mình đã mạnh mẽ ám chỉ cho phép, cô ấy đã quên hết toàn bộ về thân thế của mình. Một khi cô ấy đem chuyện này nhớ lại, ngay cả tôi cũng không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra — Có lẽ, sẽ cứ như vậy mà biến mất cũng không chừng.”

Erza hiển nhiên không có bỏ qua vấn đề quan trọng nhất, cô trực tiếp hỏi thẳng: “Vậy anh là ai? Nghe nói anh đã tự nhận mình chính là một pháp sư?”

Hiể nhiên khí thế áp bức người của Erza cũng không hề tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào tới Zeref. “Tôi đã từng là một người bạn của vị Pháp Sư Bóng Tối kia.”

Erza cũng không bỏ qua một chữ rất quan trọng: “…… Từng?”

“……” Zeref cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lạc Lan: “Tôi cũng đã từng là Pháp Sư Bóng Tối, bây giờ bởi vì vị Pháp Sư Bóng Tối kia cùng với Lạc Lan hiện tại, tôi đã lại quay về với ánh sáng.”

Erza cũng không có lập tức trả lời, cô đang phán đoán tính chân thật của người tự xưng là Pháp Sư Bóng Tối đã quay trở về với ánh sáng này — Nếu thật sự đúng như những gì anh ta nói, như vậy thì việc Lạc Lan có thể hấp thu ‘Lullaby’ cùng vói ‘Deliora’ thì nên giải thích ra sao đây?

Cô phải đem chuyện này hỏi ra cho bằng được.

“Ý nghĩa tồn tại thật sự của thực thể tâm linh – Lạc Lan chính là — ‘ Xua tan những vật thuộc về bóng tối’.” Zeref dừng một chút, hỏi lại: “Thế này, có phải đã được giải thích ra không?”

Dường như đáp án hoàn mỹ này đã thành công thuyết phục được Erza, cô suy tư một chút rồi gật đầu: “Tôi đã biết.” Cô xoay người hết sức đang muốn rời đi, bỗng nhiên giống nhau như nhớ tới gì đó, quay đầu lại:

“Tên của anh là?”

Zeref mỉm cười, không chút sơ hở: “Jackal.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.