Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 51: Chương 51




Đề nghị của Lạc Lan hầu như đã bị bốn chữ của Zeref bác bỏ:

“Ở lại nơi này.”

“Nhưng là……” Cô phồng miệng lên, có một chút không tình nguyện.

Lúc trước cô đã được nghe chuyện này từ chỗ Gray – Cái tên Jellal vẫn mơ ước năng lượng từ trên người cô hình như đã mất tích từ chỗ tảng băng trên ‘Tháp Thiên Đường’. Nói chung thì người này đã không còn xuất hiện ở đây nữa, có lẽ tám chín phần chính là đang chết đuối ở vùng biển nào đó cũng không chừng.

Theo lý thuyết, thì người luôn đem cô bắt đi không hề thấy xuất hiện. Cứ coi như là Zeref bởi vì lo lắng cho cô nên mới nhắm mắt theo đuôi như thế này, nhưng bây giờ cũng không nên hạn chế hành động của cô nữa chứ?

Lạc Lan đối với điều này có chút bất mãn.

Bất quá…… Đối với cô mà nói, lúc này Zeref cũng không thể từ quán rượu Fairy Tail đi ra ngoài được, cho nên hiện tại Zeref chính là một con hổ giấy [Ting –]

Ánh mắt Lạc Lan dừng ở trên những bức tượng đá trên sân khấu đảo qua đảo lại. Dường như nhìn ra được tâm tư của cô, Zeref lại một lần nữa lên tiếng cảnh cáo: “…… Đừng đi ra ngoài.”

Nhưng hiển nhiên, Lạc Lan cảm thấy ngồi ngốc ở trong quán rượu không phù hợp với phong cách của cô – Đối chiếu theo suy nghĩ của cô, Laxus tuyệt đối chính là một đứa trẻ kiêu ngạo, miệng thì nói những lời độc địa nhưng nhân cách con người thì lại không xấu, nói cho cùng không biết rốt cuộc là vì cái gì sẽ khơi mào cho nhóm pháp sư Fairy Tail xảy ra nội chiến như thế này.

Lại nói tiếp, sự tình lần trước…… Nói là muốn tìm Laxus để nói lời cảm ơn, kết quả sau đó chỉ vì cái vụ ‘Tháp Thiên Đường’ kia mà không giải quyết được chuyện gì. Nếu không thể trực tiếp đi tìm Laxus, thì có thể đi nhìn gì đó một chút có được không……?

Có thể tưởng tượng với ý nghĩ, YY cùng với sự thật luôn luôn có một sự chênh lệch rất lớn. Thì cứ coi như cô muốn đi tìm Laxus để hỏi rốt cuộc vì sao lại muốn làm cho Fairy Tail xảy ra nội chiến, nhưng lúc này cô căn bản không biết anh ta đang ở đâu, muốn tìm cũng hoàn toàn không biết nên tìm ở đâu.

Lạc Lan cân nhắc trong chốc lát, tuy rằng cảm giác đi tìm Laxus hẳn là không có vấn đề gì quá lớn, cô cũng không phải là thành viên của Fairy Tail, căn bản thì Laxus cũng không cần phải tìm cô để gây phiền phức, nhất định sẽ không có chuyện Zeref cần phải lo lắng đến vấn đề an toàn của cô. Vấn đề lớn nhất ở đây chính là cô cứ vậy không có mục đích gì đi tìm người ta, bài biên soạn này cũng hơi kỳ quặc đấy – Cho nên vẫn là nên đi giúp cho nhóm pháp sư này một phen đi, dù sao thì ở lại chỗ này đầu óc cũng không được làm gì, vậy thì còn không bằng đi giúp bọn họ ra khỏi thị trấn.

Cô không phải là thành viên của Fairy Tail, nội chiến trong hội cùng với cô tuyệt đối không có liên quan gì với nhau!

Nghĩ như vậy, Lạc Lan càng thêm kiên định với ý nghĩa muốn chuồn êm ra ngoài.

Chẳng qua hình như Zeref đã phát hiện ra tâm tình rục rịch của cô, có thể nói là tầm mắt gấp rút vẫn dừng ở trên người cô. Thật vất vả thừa dịp Zeref bị tiếng vang bên cạnh hấp dẫn tầm mắt, đầu anh hơi di chuyển sang một bên, trong phút chốc, Lạc Lan liền nhảy ra khỏi cửa quán rượu.

“——- !” Hiển nhiên, Zeref không hề bất ngờ với hành vi của cô, chính là anh rõ ràng không vui: “Lạc Lan, trở về.”

Vị trí Lạc Lan nắm bắt vô cùng tốt, cô gần như đứng dính sát vào “bức tường”, vuốt tay hướng Zeref xin lỗi: “Ây ya, anh xem nhóm bạn bè của em đều thành ra như vậy, ngay cả chút chuyện nhỏ em cũng không thể làm sao?” Cô dùng động tác chỉ chỉ vào Erza và Lucy ở trên bục sân khấu.

“… Lấy cớ.” Zeref hoàn toàn nhìn thấu cô.

Rõ ràng, Zeref hiểu rất rõ tình cảm qua lại của Lạc Lan cùng với Erza và Lucy, tình bạn của họ không có tốt đến mức để khiến cô ấy vì hai người kia mà lấy thân mạo hiểm. Nói trắng ra thì chính là do Lạc Lan hiếu kỳ, nếu không thì thật đúng là không có gì có thể đả động người kia.

Sự quan tâm của Lạc Lan quá mạnh mẽ, có thể nói Zeref chính là rất đau đầu về vấn đề này. Nhưng đối với Zeref vào lúc này, phải tuân thủ theo luật của phép thuật mà nói, anh không có biện pháp với việc tự do đi lại ra vào của Lạc Lan.

Lạc Lan bị Zeref vạch trần tâm tư cũng không xấu hổ, cô thoải mái cười: “Đừng nóng giận mà, em chỉ đi giúp bọn họ đi kêu viện binh, cam đoan sẽ không gặp phải bất cứ chuyện không may gì.” Cô vẫy tay với Zeref, quay đầu hướng về hướng ngoài thị trấn chạy đi.

**

Người dân thị trấn Magnolia đối với việc Fairy Tail nội chiến có thể nói là căn bản không hề phát hiện. Lạc Lan chạy một đường đến thẳng cửa thành liền thấy nhóm người dân đang ngồi uống trà, nói chuyện phiếm với nhau, khi gặp pháp sư hội Fairy Tail lại có thể còn cười tủm tỉm chào đón.

Lạc Lan chỉ cảm thấy đại khái những người dân ở trong thị trấn Magnolia, phần lớn đều đã bị thành viên nhóm pháp sư hội Fairy Tail tu luyện dây thần kinh đến level 99. Có thể nói là cho dù tòa tháp có bị sụp đổ thì phỏng chừng mọi người trong thị trấn này vẫn còn có thể vô cùng tự nhiên tụ tập lại xem đi?

Cô vuốt mặt một chút.

Con đường trước mặt duy nhất nối thẳng ra cửa thành đã bị thuật thức phép thuật ‘Enchantment’ chặn lại, hai người pháp sư bên trong đang cố gắng chiến đấu, Lạc Lan đứng đối diện ngay tại đây không biết nên làm cái gì – Nhất định phải đổi sang đi đường khác, cái này được rồi, vậy thì chỉ có thể đi đường nhỏ!

Chậc…… Vừa nãy cô mới nghe được là muốn đi đến đâu để tìm người trợ giúp? Cái gì đó, tới khu rừng phía Đông để tìm ai? Trời đất, dù sao khu rừng bên kia bình thường cũng đâu có người, đến đó là muốn tìm ai vậy chứ!

Cô đi vòng vèo một đoạn đường, từ cửa tòa nhà nhỏ hẹp đó đi vào trong, vòng ra cửa sau đi đến một ngã tư đường khác, chỉ cần ở ngoài phạm vi thuật thức tìm được ngõ nhỏ khác lại đi trở về là được – A, chính là chỗ đó!

Một đường đi Lạc Lan chạy chậm lại, không chút nghĩ ngợi liền vùi đầu vào trong con hẻm nhỏ, kết quả ngoài ý muốn gặp được bi kịch —

“Oa ha ha ha ha ha – Vào khoảng thời gian này, phép thuật điều khiển thật sự rất có ích – Ha Hả!”

Bởi vì đầu Lạc Lan đụng vào lưng Gray, cô cũng chưa kịp kêu lên, liền thấy phương hướng Gray đang đứng đối mặt có một pháp sư mặc trang phục áo giáp, anh ta lè lưỡi chỉ vào cô:

“Từ đâu thì xuất hiện một con nhóc kỳ quái, mau cút khỏi đây!!!”

Mặt Lạc Lan đầy vẻ 囧: “Các ngươi đây là……”

“Mau lui lại sau! Đây là thành viên đội hộ vệ của Laxus – ‘Đội Raijinsuu’!” Gray duỗi tay ra đem cô che chắn ở phía sau: “Cô mau đi đến nơi an toàn đi!”

“Nhưng mà……” Cô muốn đi qua a……

Hiển nhiên lời nói của cô hoàn toàn không được hai người đang chiến đấu kia để vào mắt. Một bàn tay của Gray thẳng hướng đem cô lùi về phía sau vài bước mới đứng vững người được, Lạc Lan gãi gãi đầu, khi rời khỏi con hẻm nhỏ kia cô càng hướng về phía xung quanh nhìn nhìn – Đằng trước chính là vài tòa nhà xếp liền nhau, hoàn toàn không có con hẻm nào khác, đầu này đang chiến đấu, đầu bên kia cũng đang chiến đấu……

Tất cả đều không yên ổn được sao!?

Khi Lạc Lan đem tầm mắt quay lại đây, thì bỗng nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu có N hình nhân nào bay vút qua, đem cô hù dọa thì không nói đến, nhưng ngay cả Gray cũng bị đám hình nhân kia làm cho không có biện pháp nào khác – Cậu ta cũng bị bắt tuân theo mệnh lệnh của ‘Enchantment’, trước khi cuộc chiến đấu kết thúc sẽ không có biện pháp sử dụng phép thuật.

Gray hoàn toàn bị vây kín trong trạng thái bị động chỉ có không ngừng tránh né công kích của đám N hình nhân kia. Trong một chớp mắt, cậu ta nhảy vọt lên trên không trung, thân thể cậu ta bỗng nhiên ngừng lại —

“Cẩn thận — !!!” Lạc Lan theo bản năng duỗi tay ra, dưới tình huống cấp bách, trước mặt bàn tay liền khởi động một trận ma pháp nhỏ, Một tầng băng màu xanh thật dày đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Gray, chắn đi công kích của đám hình nhân.

— Xong đời! Không nghĩ đến là sẽ như vậy!!!

“…… A?” Bixlow lập tức dừng lại, hung tợn nhìn chăm chú vào trên người Lạc Lan: “Làm cái gì?! Pháp sư từ đâu đến – là thành viên mới của hội sao? Chưa từng thấy mặt a!”

Hai tay Lạc Lan lập tức liền để ở trước ngực làm một dấu X: “Tôi không phải là thành viên của Fairy Tail! Làm ơn đừng để ý tới tôi — !!!”

Hiển nhiên, đối phương không dễ dàng buông tha cho cô: “Quấy rầy ta hưởng thụ cuộc chiến của mình chính là cô đi?”

Mặt Lạc Lan đầy máu (hiện tượng máu dồn lên não): “Tôi cùng Gray là bạn bè, không nghĩ nhiều nên liền ra tay a! Không tin thì anh hỏi cậu ta đi –”

Hai người cùng nhau nhìn về phía Gray, cái người này bây giờ cư nhiên lại không nhìn đến trạng thái chiến đấu trong điều kiện eo hẹp này, trong tay còn nắm chặt khối băng vụn, vẻ mặt long lanh đầy ưu thương [←__← thị giác của Lạc Lan].

Đại ca à, bây giờ anh nên biểu hiện chút khẩn trương có được hay không vậy?!

Thời khắc mấu chốt thì anh lại ngồi đó vuốt khối xích băng vụn, vậy thì anh có muốn chết trước không rồi hẵng tính? – Mặc dù anh không thể sử dụng phép thuật, nhưng có muốn trực tiếp bỏ quyền thi đấu hay không a!!!

Lạc Lan quyết định không không để ý tới hai người pháp sư này nữa, trực tiếp mạnh mẽ đột phá. Trong nháy mắt cô bước đi, kẻ địch Bixlow trực tiếp đi đến đây đánh lén, đem Gray người đã đi vào cõi tiên hạ gục.

**

[Gray ngã xuống. Cùng lúc đó thời gian ở Fairy Tail]

Bản tin chiến đấu mới nhất: Bixlow VS Gray, Bixlow chiến thắng.

Hội trưởng: Nani!? (Cái gì!?)

Natsu: Ha ha! Cái tên Gray nát bét kia – Bilow thật sự rất mạnh a, giống như đã bị hắn đánh một trận tả tơi!

Gazille: …… Hừ, không có tinh thần.

Zeref: ……[Mặt đầy vẻ tối tăm]

**

“Có muốn một người anh không đáng tin cậy như thế hay không!!!” Ngay cả khi Lạc Lan đi qua nhìn thử Gray có trở ngại nào không cũng chưa kịp tới, phía sau, cái người thuộc đội hộ vệ Raijinsuu đã lè lưỡi ra vọt về hướng cô —

“Còn có thời gian quan tâm đến hắn, còn không bằng lo lắng cho chính mình một chút đi!!!”

Trong nháy mắt, Lạc Lan chỉ cố gắng kìm nén một tiếng thét chói tai, cô quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa la làng: “Đừng đi theo tôi nha… Làm cái gì mà lại đuổi theo tôi a a a a a — !!!”

“Vấn đề ngu ngốc như vậy mà cô cũng hỏi à?” Bixlow một bên đuổi theo cô một bên mặt lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi: “Mau khiến cho ta hưởng thụ một chút khoái lạc của cuộc chiến đấu đi — Đừng chạy!”

Cái quái gì thế, cô kêu ngừng chạy thì cô cũng phải ngừng chạy sao? Coi cô là đồ ngốc sao!

Lạc Lan chạy trốn nhanh hơn, ý nghĩ ngay từ đầu vốn là muốn đến khu rừng phía Đông để tìm người trợ giúp đã hoàn toàn bị cô ném ra khỏi đầu. Lúc này bị đuổi theo khắp nơi, cô hoàn toàn không chú ý tới một chuyện thật —

Cô cứ như vậy ở trong thị trấn xông pha về hướng Tây, cư nhiên không có gặp một bất kì thuật ‘Enchantment’ nào!

Nhưng Lạc Lan không có chú ý tới, Bixlow vẫn truy đuổi theo ở phía sau lại chú ý tới – Là một thành viên của đội hộ vệ Raijinsuu, hắn có thể nhìn thấu được năng lực linh hồn của người khác, người thiếu nữ bị hắn truy đuổi khắp thị trấn này, linh hồn của cô có vẻ phi thường cổ quái, mà cô ta cũng không làm cho thuật ‘Enchantment’ của Fried phát động lên một cái vấn đề cái nào —

Cô cũng không phải một pháp sư bình thường, hoặc cũng có thể nhận định trực tiếp, cô cũng không phải là một con người……?

Thuật thức của Fried chủ yếu đều nhằm vào những “người” phần lớn đơn vị là pháp sư, mà cái con nhóc kia căn bản là nằm ngoài phạm vi tác dụng thuật thức của Fried……

Cô ta không có khả năng là một con người bình thường!

Điểm này khiến cho Bixlow cảm thấy càng thêm hưng phấn, mục tiêu của hắn cư nhiên là một sự khiêu chiến rất mạnh mẽ, thể nhiệm chiến đấu rất sảng khoái. Đồng thời hắn cũng cảm thấy hứng thú đối với linh hồn kỳ lạ có được năng lực mạnh mẽ như vậy —

Cô nàng linh hồn này rất thú vị, vừa rồi một tay tạo hình ra ma pháp hệ băng, thế nhưng có thể ngăn chặn được đòn công kích nhóm bảo bối của hắn. Không biết khi trưởng thành thì sẽ loại năng lực nào!

Bixlow liếm khóe miệng, triệu hồi đến nhóm búp bê bảo bối của hắn, hướng tới phương hướng Lạc Lan chạy trốn, gắt gao đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.