Tuy rằng có một
khoảng cách nhất định với ba người ở trong kia, nhưng Lạc Lan vẫn như cũ có thể nhìn thấy rõ ràng, ngoài ra, cái người đang rình coi kia không
được tính vào danh sách. Jellal cùng với Erza giằng co qua lại, khí tức
của hai người bọn họ trong lúc đó hình như có chút không được thích hợp
cho lắm — Bao gồm cả cô cùng với Zeref đang đứng hướng mặt về phía
Jellal, cũng có chút không thích hợp.
Trước ngực hắn chợt hiện
lên một ánh sáng ma pháp trận màu tím. Nguyên nhân bởi vì khuất bóng và
khoảng cách từ đây đến đó, biểu tình trên mặt hắn có vẻ có chút mơ hồ.
Sau khi ở lễ hội Fantasia nhìn thấy Mystogan thì cô đã bị dọa đến. Thật ra, Lạc Lan cũng đã nghiêm túc suy nghĩ đến, nếu Jellal không chết, nếu như sau này gặp lại hắn ta…… Thì cô nên làm cái gì bây giờ.
Đối với
cô mà nói, mục đích của Jellal chỉ đơn giản là vì muốn có được ma lực ở
trên người cô. Lúc ấy, sự kiện xảy ra ở trên ‘Tháp Thiên Đường’ đã để
lại tâm lý bóng ma đối với cô. Càng không thể nói đến, bởi vì sự kiện đó mà Zeref vẫn còn đang tức giận — Đôi mắt đỏ như máu kia của Zeref, Lạc
Lan tuyệt đối không nghĩ đến việc muốn nhìn lại.
Mặc dù Lạc Lan
không có chán ghét Jellal, cũng không thích nhìn thấy hắn chết ở trong
sự kiện ‘Tháp Thiên Đường’ kia. Coi như người này đã có thể sống sót,
Lạc Lan cũng không nguyện ý để mình hoặc Zeref dính dáng đến người kia
nữa.
Chỉ là đơn thuần không nghĩ muốn lại nhìn thấy Zeref hắc hóa mà thôi.
Lạc Lan nắm chặt tay Zeref lại, điều này làm cho Zeref xoay qua nhìn cô.
Ánh mắt của anh vẫn như cũ là một màu đen trong suốt, nhìn chăm chú vào
trong đôi mắt của cô hiện rõ lên sự lo lắng.
Lạc Lan lắc đầu, nắm lấy anh lui về phía sau.
Tuy rằng bị hành vi của Lạc Lan khiến cho anh có chút nghi hoặc, nhưng
Zeref không có rút tay ra. Nhưng ở đầu bên kia, trong sơn động chật hẹp
này nhanh chóng truyền đến một tiếng kêu khiến hai người đồng thời quay
đầu lại nhìn.
Người đàn ông luôn ở tại phía sau tảng đá rình coi, không biết từ khi nào đã muốn lẻn đến ở phía sau Jellal, ở bên cạnh ma
pháp trận thật lớn kia. Mà Erza còn lại thì đang quỳ ở trên mặt đất, túm lấy cổ áo Jellal — đầu cúi xuống hướng về phía sau cổ Jellal, bộ dáng
của hắn dường như không có bất kỳ phản ứng nào.
Lạc Lan cùng Zeref nhìn nhau liếc mắt một cái, sau khi chớp mắt do dự một cái, Lạc Lan lôi kéo Zeref đi vào.
Người đàn ông mái tóc màu đỏ thẫm phát hiện hai người bọn họ xuất hiện, hiện
ra biểu tình có chút kinh ngạc, lại có chút tức giận: “Hai người các
ngươi là ai!? Ta không có nghe thấy tin tức tình báo của Angel nói có
hai người như vậy!”
Erza thì dường như căn bản không có quay đầu
lại nhìn sự xuất hiện của hai người bọn họ, cô nắm lấy cổ áo của Jellal
rống lên một chút: “Tớ không chấp nhận! Tớ không thể chấp nhận để cậu
chết như thế này được!! Cậu là tội phạm nguy hiểm của toàn bộ thế giới
này!!! Cậu phải nhớ lại mọi thứ! Cậu không ra đi mà không nhớ lại một
chút gì như vậy được!! Chí ít thì cậu cũng phải nhớ được rằng cậu đã làm những ai bị thương, đã thương tổn đến bao nhiêu người rồi –”
Quên…… ? Ý nói là Jellal căn bản không hề nhớ rõ chuyện đã xảy ra ở trên ‘Tháp Thiên Đường’ sao???
Trong đầu Lạc Lan vốn nghĩ đến việc chuộc lỗi với cô là để cho Zeref đánh hắn một chút a, chính cô cũng đến đánh hắn một chút [Bíp –] rồi lại [Bíp
–]. Toàn bộ kế hoạch gì đó đều không thể được thực hiện sao?
Đối với một người mất đi ký ức, cứ coi như là trút ra để cho hả giận thì căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào sao?
Ở dưới lời trách cứ của Erza, trên mặt Jellal xuất hiện một tia ngoài ý
muốn. Nhưng lời nói của Erza lại còn chưa có nói xong, cô vươn tay chỉ
ngược về phía Lạc Lan: “Những lỗi lầm mà cậu đã đối xử với cô gái kia,
cậu cũng phải trả lại hết ngay cho tớ!!!”
Lạc Lan bị Erza chỉ
ngược về đây có chút không biết nên làm sao — cô còn tưởng rằng Erza
hoàn toàn không ý thức được việc bọn họ đã đến đây rồi đâu. Trừ lần đó
ra, Jellal theo phương hướng ngón tay Erza chỉ hướng về phía cô nhìn
qua, ánh mắt nhìn qua cũng không biết nên làm thế nào. Nhưng mà, cô hít
một hơi thật sâu, đẩy động tác Zeref đang ngăn cô lại ở phía lưng anh,
nhận lấy tầm mắt của đối phương nhìn đi qua —
“Erza nói không
sai!” Lạc Lan trừng mắt: “Cứ như vậy thì làm sao tôi có thể xuống tay
với anh được!? Đem tất cả ‘chuyện tốt’ mà anh đã làm, đều suy nghĩ ra và nhớ lại hết cho tôi, có như vậy thì tôi mới có thể yên tâm thoải mái
đem anh đánh đến chết!”
Sau khi nói ra một câu như vậy xong, Lạc
Lan nhẹ nhàng thở ra — đáy lòng tự nhiên thăng hoa, xuất hiện cảm giác
thoải mái, thật giống như đã vượt qua được khoảng cách vốn không thể
vượt qua được.
Cô vốn nghĩ rằng những lời mình muốn nói như thế
này, có thể cả đời này cũng không có khả năng có thể nói ra. Cũng không
nghĩ đến chuyện xảy ra ở ‘Tháp Thiên Đường’ đã tạo thành thương tổn đến
tâm lý của cô, lại bị một phần bên ngoài địa hình này bắt đầu tiến hành
hóa giải…… Lạc Lan hiểu rất rõ ràng, cái đó và Zeref cùng với người bên
kia — Erza luôn vẫn cho rằng cô là bạn tốt của mình có mối liên hệ trực
tiếp với nhau.
Cô luôn cảm thấy tính cách luôn xằng bậy của Erza, cư nhiên cũng sẽ có lúc đáng tin đến như vậy.
Nhưng bầu không khí này không duy trì được lâu lắm, ma pháp trận màu tím cực
lớn ở ngoài cột sáng dần dần hoàn thành, ma pháp trận nhỏ ở trước ngực
Jellal chậm rãi hình thành. Bởi vì liên quan đến ma pháp trận ở trước
ngực, sức mạnh của Jellal dường như cũng đang không ngừng bị lấy đi.
Ngay tại giờ phút này, một người đàn ông mặc áo khoác, mái tóc dài được chải ngược ra đằng sau xuất hiện — Trên mặt của hắn có mấy đường hoa văn
đường thẳng kỳ quái, chống một cây trượng có đầu lâu, chậm rãi đi tới
đây: “Tất cả những chuyện này là sao đây?” Tầm mắt của hắn dạo quanh một vòng, dừng ở trên người Zeref cùng Lạc Lan: “Bọn họ là ai?”
“Brain!” Người đàn ông có mái tóc màu đỏ thẫm dường như có chút lo lắng, nhưng
có thể nhìn ra được, sau khi hắn nhìn thấy người tới là ai thì cũng có
chút hơi thả lỏng: “Hai người đó là ai cũng được! Ngươi mau nhìn –”
Người đàn ông được gọi là “Brain” ngẩng đầu lên, nhìn lên ma pháp trận thật
lớn kia. Âm thanh của hắn đủ để tất cả mọi người ở đây nghe thấy được:
“Một vòng tròn phép thuật tự hủy diệt.”
Người đàn ông tóc đỏ thẫm ngay lập tức liền tố cáo: “Là Jellal đã tạo ra nó! Thật vất vả mới tìm
thấy được Nirvana, cứ thế này chúng ta chỉ có thể đứng nhìn Nirvana bị
phá hủy — Điều này không hề tuyệt tí nào!!!”
“Bình tĩnh, Cobra.”
Sau khi Brain thoải mái nói ra việc mình đã từng làm việc ở trung tâm
nghiên cứu pháp thuật cùng với việc hắn đã dạy cho Jellal pháp trận vòng tròn hủy diệt, hắn hướng tới gần chỗ vòng tròn phép thuật to lớn kia
vươn tay lên — Vòng tròn ma pháp màu tím kia trong nháy mắt ở dưới tay
hắn liền thay đổi, từng mảnh biến đổi màu, vỡ tan rã ra thành bột
phấn!Brain_claims_Nirvana
“Ta có thể vô hiệu hóa vòng tròn ma
pháp một cách dễ dàng, Jellal sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào
đối với Nirvana.” Hắn như thế nói, dường như vô cùng hưởng thụ vẻ mặt
kinh ngạc của Erza, lập tức vươn tay lên: “Hãy thức tỉnh đi, Nirvana!”
Theo lời nói của hắn, mặt đất bắt đầu xuất hiện những khe nứt, dường như có
cái gì đó từ dưới lòng đất nhô đầu lên. Mặt đất chấn động thật lớn khiến Lạc Lan lập tức lấy thảm bay ra, lôi kéo Zeref lên trên thảm bay.
“Erza –” Lạc Lan nắm lấy thảm điều khiển hướng bay, hướng về phương hướng của Erza. Đúng lúc đem Erza đã muốn không đứng vững trên mặt đất sắp sụp đổ lên trên thảm bay.
Erza được thành công cứu lên thảm bay cư nhiên còn lôi kéo thêm một người — Jellal.
Lạc Lan không biết là nên bởi vì Erza cứu người này mà cảm thấy bối rối,
hay vẫn nên là cứu được thêm nhiều người mà cảm thấy may mắn. Nhưng giờ
phút đây, điều này cũng không quan trọng cho lắm.
Điều khiển tấm
thảm bay lên trên cao thì có thể từ nơi này quan sát rõ được nơi đó, có
thế này bốn người mới phát hiện ra phần di tích Nirvana vốn ở trên mặt
đất nay đã trở thành đỉnh chóp trên cao, mà bản thân Nirvana…… Dường như có thể di chuyển gì đó —
Lạc Lan nắm tấm thảm bay về xuống bên
cạnh nhìn xem: “… Không khí mang theo cảm giác khó chịu trời sinh làm
người ta cảm thấy không được thoải mái, cái này gọi là Nirvana……”
Erza nhanh chóng nhíu mày lại: “Chính xác — Quay trở về vấn đề chính, vì sao hai người các cậu lại ở chỗ này?”
Lạc Lan nhức đầu: “Bởi vì xin phép nghỉ công tác một thời gian, cho nên tớ
mới cùng anh ấy ra ngoài dạo chơi. Không nghĩ đến là sẽ bị người vây
quanh công kích, sau đó lại thấy có một cột sáng to lớn kia, cho nên mới đến gần đây xem xét tình huống.”
“Thì ra là thế.” Erza dừng một
chút, hỏi: “Các cậu có thể gia nhập cùng với chúng tớ không? Giống như
lần nội chiến Fairy Tail trước đó, cho hiệp hội của chúng tớ mượn sức
mạnh –”
“…… Hả?” Lạc Lan ngược lại hoàn toàn không có hứng thú gì với việc này, thẳng thắn mà nói, cô cùng với Zeref cũng không phải là
thành viên của hội Fairy Tail, cuộc viện trợ từ bên ngoài này căn bản
không hề có lợi, lỡ như bởi vì như vậy mà bị thương, không phải là đã cố hết sức không đi lấy lòng người khác sao? Cô vừa định mở miệng từ chối, chỉ thấy phía dưới Nirvana bỗng nhiên di chuyển: “Ô oa — cư nhiên di
chuyển lên!… Nói đi, cái này thật đáng ghét…… Giống như con nhện vậy
đó……”
Zeref đem hai mắt của cô che lại: “Đừng nhìn .” Anh cầm lấy tấm thảm di chuyển, chỉ thị cho tấm thảm đến gần Nirvana. Theo sau đó
là dừng lại ở phía trên phần di tích Nirvana, trong lúc đó, anh hướng về phía Erza cùng Jellal khá là vô tình, mở miệng nói ro: “Đi xuống.”
“…… Ôi chao?” Ánh mắt Lạc Lan bị che lấy, có chút không rõ lý do vì sao.
Sau khi đem hai người kia đuổi xuống thảm, bởi vì Zeref đã che ánh mắt Lạc
Lan lại rồi, cho nên anh không hề cố kỵ, lộ ra ánh mắt tương đối lãnh
khốc — mục tiêu hiển nhiên là Jellal: “Hãy nghe thật kỹ những lời ta
nói, mặc dù hiện tại Lạc Lan không cùng ngươi so đo, nhưng cũng không có nghĩa là ta cũng đồng ý với cách thực hiện của cô ấy.”
Zeref vươn tay nắm lấy cô áo của Jellal: “Ân oán cá nhân, dù sớm hay muộn thì ta cũng sẽ tìm ngươi thanh toán!”
Lúc trước Erza cũng là người bị hại ở trong sự kiện ‘Tháp Thiên Đường’, tất nhiên cũng sẽ từ miệng đồng đội của mình biết rõ Lạc Lan bởi vì Jellal
mà gặp chuyện gì Đối với điều này, cô căn bản không hề có lập trường để
mở miệng.
Mặc dù Jellal mất đi ký ức, đối với điều này cảm thấy
tương đối khá là mù mịt, nhưng hiển nhiên cũng hiểu được đây là bởi vì
hắn mà tạo thành. Hắn nghiêng đi mặt, buông ánh mắt xuống hộc ra một câu “Thực xin lỗi”.
Biểu tình của Zeref không hề thay đổi, tay nắm
lấy cổ áo Jellal lại buông ra –trong động tác vung tay kia có thể cảm
thụ được anh vô cùng tức giận. Anh liếc mắt nhìn Erza một cái: “Cuộc
chiến của các người không hề liên quan gì đến với chúng tôi, xin lỗi vì
không thể đi cùng.”
Nói xong, Zeref lại điều khiển tấm thảm bay lên cao thêm một lần nữa.
Sau khi rời xa khỏi Nirvana, lúc này Zeref mới buông tay đang che mắt Lạc
Lan ra — Kể từ khi bắt đầu thì cô vẫn tương đối an phận được anh ôm ôm
vào trong ngực.
Sau khi bị buông ra, Lạc Lan chỉ cảm thấy ánh mắt là một mảnh mơ hồ, sau khi chậm rãi xoa nhẹ vài cái thì mới thấy rõ sự
vật. Sau khi tầm mắt của cô đã trở nên rõ ràng thì việc trước tiên cô
làm là hướng về phía Zeref thè lưỡi, làm mặt quỷ.
“… Như vậy thật sự có tốt hay không? Không hỗ trợ hay gì đó cho bọn họ hết à.” Tuy rằng Lạc Lan vốn cũng muốn tự mình đưa ra lời từ chối, nhưng có lẽ là do lời diễn đạt của Zeref thật sự có chút không lưu tình. Lúc này cô lại có
chút rối rắm.
Zeref lộ ra biểu tình có chút bất đắc dĩ: “Nếu
không từ chối, anh đoán sau khi sự kiện lần này kết thúc thì bọn họ sẽ
mời anh vào hiệp hội của bọn họ, có lẽ còn có bao gồm cả em. Như vậy
cũng không có việc gì sao?”
Lạc Lan ngạc nhiên: “Thật hay giả?”
Zeref đối với việc hỏi ngược lại này của cô cũng không phủ nhận, đưa mắt xa
xa nhìn về giữa trung tâm Nirvana. Lạc Lan thấy anh không trả lời, cũng
chỉ có thể nghiêng đầu theo ánh mắt của anh nhìn đi qua — không chỉ có
giữa chỗ Nirvana, ngay cả một vòng bên ngoài đều lóe ra một ánh sáng hào quang của một trận ma pháp. Mặc dù rất rõ ràng là các nhóm pháp sư đang chiến đấu ở nơi đó, nhưng hiệu quả của ánh sáng đẹp mắt kia ở bên trong ánh hoàng hôn làm tăng thêm vẻ đẹp đẽ, lộng lẫy và tráng lệ.
“Anh là Pháp Sư Bóng Tối (Hắc Pháp Sư), mà em…… Là sách ma pháp của anh.”
Zeref bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh không phản đối việc em cùng với
những người thuộc về ánh sáng này kết bạn với nhau, nhưng cuối cùng, anh không có khả năng cùng bọn họ đi chung trên một con đường.”
— Đó là lần đầu tiên Lạc Lan nhìn thấy trên mặt Zeref có vẻ kiên định lại hiện ra biểu tình có chút phiền muộn như vậy.