“Thật sự muốn đặc huấn?”
“Đúng.”
“Vậy…… Đi chỗ nào đặc huấn?”
“Đên nơi không có người.”
“Nơi không có người là chỗ nào?”
“……”
Hỏi N lần vẫn không chiếm được đáp án, Lạc Lan lấy tay che miệng lại ngáp một cái thật lớn.
Cô hoàn toàn không biết phải gọi cái nơi hoàn toàn không có người là chỉ
nơi nào…… Giờ phút này hai người đã một trước một sau ra khỏi Magnolia,
lần này là thật sự thuận lợi rời khỏi thị trấn này.
Cùng với lần trước khác nhau, đó là một ngày nắng.
Đối với Lạc Lan mà nói, một đợt vòng vèo, hành vi chạy đến thế giới kia cứu người được đánh đồng như sấm sét mưa to đã được giải quyết — Tuy nói
mới đầu quả thật cô cảm thấy bị đối xử như “Toàn thế giới chỉ có một
mình cô là dư thừa” hù dọa đến, bất quá sau đó nhìn thấy được Mystogan
cũng coi như là biến thành ….. Cảm giác tìm được tổ chức.
Sau khi giải phóng cho toàn bộ pháp sư Fairy Tail, toàn bộ trường hợp đều một
lần nữa rơi vào hỗn loạn, ở dưới sự giải thích của Gajeel, hầu như tất
cả mọi người đều gia nhập chiến đấu với Quân đội của Quốc Vương — Trở
lại tòa thành trên đại lục đều là do những chú mèo nhìn như là đồng loại của Happy dẫn đi.
Làm hành vi quan sát nhìn hai người một tổ,
Lạc Lan cùng Zeref thấy Gajeel cùng nhân thú đại chiến kinh thiên động
địa — nhân thú được Happy cứu trở về sau không được bao lâu liền tỉnh
lại. Vừa tỉnh dậy, người đầu tiên mà nó tìm không phải là Lạc Lan đã cho nó một đòn hôn mê mà là Gajeel.
…… Đây là có bao nhiêu đại thù hận a………
Bởi vì mọi người cũng ăn viên thuốc không biết tên do Gajeel mang đến
[Mystogan cung cấp], nhóm pháp sư đã có thể sử dụng pháp thuật thì làm
sao có thể bị bại bởi Vương Quốc Quân! Cho dù thân mình Lạc Lan cùng
Zeref ở một nơi cách rất xa trên hòn đảo trôi lơ lửng thì cũng đều có
thể thấy đủ mọi ánh sáng ma pháp hoa mỹ. Cô có cảm giác tình hình chiến
đấu ở bên đó tương đối phấn khích.
Gajeel cùng nhân thú đánh
nhau, chỉ trong chốc lát liền không thấy bóng dáng đâu hết, sau khi
không nhìn thấy hai người bọn họ được bao lâu, thần khí liền xuất hiện — bỗng nhiên cả người bạn học Zeref nhà cô liền xuất hiện ánh sáng màu
vàng. Theo trong ánh mắt của anh xuất hiện chút ngoài ý muốn, Lạc Lan
thấy thân thể của chính mình cũng y như vậy xuất hiện một ánh sáng vàng
kim.
Làm cho người ta cảm thấy sự tình càng ngoài ý muốn xảy ra
chính là — hai người bọn họ đều giống như mất đi trọng lực, bay thẳng
lên trên trời. Cứ như vậy khẽ động một chút, Zeref lập tức liền nắm qua
đem cô ôm vào trong lòng, lực đạo trên tay còn rất nặng.
Lúc ấy,
Lạc Lan nhớ tới trước đó đã chạm mặt với “Zeref” ở thế giới này, cô đang ở trong quá trình cân nhắc không ngừng lên cao ở trong chốc lát, cuối
cùng quyết định vẫn không nên nói cho Zeref biết sự thật “đau đớn thêm
thảm” này…… Ví dụ nói thế giới này có một sắc ma, có bộ dạng giống hệt
như anh ấy chính là hoàng thân quốc thích hay linh tinh gì đó……
Trở lại thế giới ban đầu, sự việc xảy ra giống như chỉ một cái chớp mắt.
Toàn bộ thị trấn đều khôi phục lại nguyên trạng, sắc trời vẫn như cũ là âm trầm, thế nhưng mưa cũng không ít đi.
Bởi vì cả người Lạc Lan đều đầy bụi đất, hành trình vốn nên rời khỏi thị
trấn Magnolia cũng bị hoãn lại. Mà chuyện phi thường khó có được, Zeref
cư nhiên làm cho cuộc hành trình vốn không có mục tiêu này mà cố định ra mục đích cần làm ra.
— cách viết và tên gọi của địa danh này là: đặc huấn.
Tuy rằng không phải đặc biệt tưởng nhớ, thừa nhận sự thật mà Zeref đã nói
là cô quá yếu . Bất quá, sau khi trải qua và hiểu biết thêm về vài pháp
sư có thực lực vô cùng man rợ kia, Lạc Lan cảm thấy nếu chính mình lại
đối phó với kiểu người như vậy nữa, phòng chừng…… cô sẽ bị tiêu diệt,
ngay cả một mẩu vụn cũng không còn dư lại chút nào.
Cho nên khi Zeref đem cô đi đặc huấn gì đó, cô vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Zeref dẫn cô đi đến bên cạnh bến cảng, thuê một con thuyền nhỏ, mục đích đến
là hòn đảo kia, tên hòn đảo kia…… rất kỳ quái nhưng cũng thực khí phách —
Đảo Tenrou.
Từ lúc bắt đầu theo ngồi trên thuyền đến đảo Tenrou, có lẽ thời gian dùng
đến là nửa ngày. Lúc Lạc Lan cùng Zeref đi lên đảo Tenrou thì sắc trời
đã gần chập tối.
Hòn đảo tên là Tenrou này, nhìn qua thì là một
hòn đảo nhỏ siêu kỳ quái, trung tâm của hòn đảo này là một góc cây đại
thụ vô cùng dài và to lớn, thoạt nhìn tương đối có cảm giác thú vị.
Hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên Zeref đến trên hòn đảo này, thậm chí anh còn theo khuôn mẫu giới thiệu với Lạc Lan một câu: “Cây đại thụ kia gọi là Thiên Lang (Tenrou).” [1]
[1] Tenrou (Thiên Lang): Tiếng Kanji gọi là đảo ‘sói thiêng’, cũng là hai kí tự đầu tiên của sao ‘Thiên Lang’.
…… Này, điều này thực khả nghi, siêu khả nghi!
Lạc Lan nhíu mắt lại, túm lấy áo choàng của Zeref: “Vì sao muốn tới nơi này vậy chứ?”
“Nơi này.” Zeref quay đầu, trong đầu ánh mắt đều là một mảnh thâm u: “Không có người.”
Lạc Lan bị ánh mắt kia của anh khiến cho rùng mình một cái — người này thật sự đem cô đến nơi này để đặc huấn sao? Giống như…… Giống như có chỗ nào không được đúng……
Vì sao khi anh nói ba chữ “Không có người” thì phải muốn cắn trọng âm kia chứ! Vì sao cô tổng cảm giác người này vô
cùng không có ý tốt kia chứ!
Lạc Lan yên lặng buông tay đang nắm
áo choàng Zeref ra, vừa định quay đầu nhìn xem chiếc thuyền đưa bọn họ
tới rời đi, thì đã bị Zeref chặn ngang đem cổ tay kéo về bên trong hướng khu rừng rậm rạp kia —
“Ze… Zeref?” Lạc Lan chụp tay anh: “Em biết rồi, để em tự mình đi!”
Zeref cũng không quay đầu lại: “Không được.”
Vẻ mặt Lạc Lan hiện lên trạng thái 囧, lại kháng nghị vài câu, nhưng Zeref
làm bộ dáng mắt điêc tai ngơ, cái gì cũng không chịu nghe lọt lỗ tai……
Cô hoàn toàn không có cách.
Tạm thời liền nghe lời Zeref đi…… Anh cũng sẽ không làm tổn thương đến cô.
Lạc Lan có chút bất đắc dĩ bị Zeref ở trước mặt mình túm đi một hồi lâu ở
trong rừng rậm, cuối cùng bị anh kéo vào trong một sơn động. Miệng cô
hơi run rẩy một chút, ở trong sơn động đi hai bước — hang động này cũng
không phải đặc biệt vô cùng sâu, nhìn qua cũng không có dấu vết của bất
kỳ sinh vật nào để lại, địa phương này hoàn toàn chính là bị bỏ hoang.
Sau khi cô quay đầu nhìn vào hang động rồi ngoảnh lại, thì nhìn thấy Zeref
đang bận việc. Lúc này, ở trước mặt anh có vài dụng cụ thủy tinh đang
được phân tán rải rác, tựa hồ như đang điều động phân phối cảm giác gì
đó.
…… Nói trở về, anh ấy là từ nơi nào lấy ra được mấy thứ dụng
cụ đó? Dọc theo đường đi, cô hoàn toàn không nhìn thấy anh từ nơi nào
lấy nó ra có được không! Bên trong bọc hành lý đã được thu xếp cũng chỉ
có quần áo của hai người thôi, như vậy được rồi chứ!
Lạc Lan yên lặng ở trước mặt Zeref ngồi xuống dưới: “Anh đang làm gì? Không phải nói đến đây để đặc huấn sao……”
Chỉ thấy Zeref đem tất cả những chất lỏng không biết tên ở trong chai lọ đổ trộn vào hết cùng với nhau. Thành phẩm cuối cùng chính là chất lỏng mà
máu sắc tương đối quỷ dị.
Đây là trò xiếc gì vậy…… Thật… Màu sắc thật quái dị……
Không đợi Lạc Lan cảm khái xong, Zeref tự mình làm một loạt hành động kỳ quái kể từ khi lên đảo cho tới nay. Phiếu cơm nhà cô lại có thêm động tác
mới.
Ngón tay Zeref khẽ nhẹ di chuyển, ba ánh sáng vòng xoăn lớn
nhỏ màu tím bạc trong phút chốc liền xuất hiện ở xung quanh hai người,
nhất thời chiếu sáng xung quanh có chút mờ tối bên trong hang động. Ánh
mắt Lạc Lan lập tức bị ánh sáng xinh đẹp kia hấp dẫn đi qua, nhưng cô
vừa mới đem lực chú ý dời đi, gì đó ở trong tay Zeref cũng đã làm đi làm lại xong hết rồi. Anh đem đồ đựng dụng cụ thủy tinh đặt ở trước mặt lắc lắc, chất lỏng có màu sắc quỷ dị ở bên trong cũng lung lay theo. Sau
khi đã đong đưa đều ra hết, Lạc Lan trơ mắt nhìn Zeref thiếu niên……
Uống một hơi cạn sạch!?
Ôi mẹ ơi, thứ đó uống vào thì sẽ không có chuyện gì chứ Nằm? Đại ca đây là muốn làm gì a!!!
Lạc Lan bị Zeref làm cho hoảng sợ, hiện tại cô căn bản không chắc rốt cuộc
Zeref đã điều phối ra cái gì, chẳng qua tổng màu sắc của cái thứ đó làm
cho cô có cảm giác không tốt lắm. Lúc này bị Zeref đưa lên miệng uống….. cô cảm thấy thật là khủng khiếp!
Nhưng cô còn chưa có rối rắm xong, chỉ thấy Zeref dùng một tay kéo cô ôm vào trong lòng, môi liền bị bao phủ lên!
Ánh mắt Lạc Lan đều trừng thẳng — bên trong mang theo hương vị cay đắng,
chất lỏng lạnh lẽo theo miệng Zeref rót đi vào, ngay lập tức cô không
phản ứng tới được nên đã nuốt vào miệng vài ngụm!
Nguy hiểm quá!
Trách không được người này lại sợ cô đào tẩu, hóa ra là muốn cho cô uống cái thứ gì đó khủng bố như vậy!!!
Nhưng rốt cuộc thứ kia…… Được dùng để làm gì!?
Nghi hoặc của Lạc Lan ngay lập tức đã nhận được giải đáp — cô vô cùng tinh
tường cảm giác được, căn bản khi chất lỏng cay đắng này vừa mới trượt
xuống yết hầu thì liền lập tức “Dung nhập” vào trong thân thể của nàng…… Lạc Lan hoàn toàn không cách nào hình dung ra được đó là loại cảm giác
gì, thật giống như sau khi cái loại này chất lỏng này xâm nhập vào trong thân thể cô, nó bắt đầu đem thứ gì đó bài trừ ra khỏi cơ thể. Hai loại
lực lượng ở trong thân thể lập tức hình thành xu hướng đối kháng lẫn
nhau.
Zeref nhẹ nhàng nâng cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt của cô.
Lạc Lan cau mày: “Anh cho em uống cái gì –” Lời nói còn chưa dứt, cô liền
cảm giác được hai bên lực lượng yếu ớt ở trong thân thể bị bài trù ra
khỏi thân thể!
Đó là mắt thường có thể nhìn thấy được, cô đang
phóng thích làn sóng hắc ám “Tử” của Zeref ra khỏi thân thể thì nhìn
thấy có rất nhiều làn sương mù màu đen xuất hiện. Khí tức của sương mù
kia cùng với lúc cô và Zeref hôn môi cùng với lúc [Bíp –] thì cảm giác
không khác chút nào, cái loại khí tức âm lãnh này cô tuyệt đối sẽ không
nhận sai.
Lạc Lan nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn vòng sương mù kia
từ trong sơn động theo một đường tràn ngập đi ra ngoài. Dựa vào cường độ ánh sáng của ba vòng ma pháp màu tím bạc kia, cô mơ hồ có thể thấy được xuyên qua một vòng thực vật, toàn bộ gần như đều héo rũ.
Thật, thật đáng sợ……
Zeref cũng đồng dạng nhìn kia làn sương mù màu đen nhẹ nhàng bay ra ngoài
giết chết phần lớn thực vật ở trước cửa sơn động, anh nhìn qua giống như là đang nhẹ nhàng thở ra. Bỗng nhiên anh vươn tay lại đây, bắt đầu cởi
quần áo của Lạc Lan xuống.
Mặt Lạc Lan bỗng chốc liền đỏ lên: “Zeref? Này, lúc này có phải vẫn còn quá sớm hay không……”
Zeref lộ ra ánh mắt giống như có điểm dở khóc dở cười, nhưng động tác trên
tay cũng không dừng lại. Vạt áo trước của Lạc Lan gần như đã bị anh cởi
ra hết, tay anh theo xương quai xanh vỗ nhẹ tới chính giữa ngực liền
dừng lại.
Lạc Lan cúi đầu nhìn xem tay của người nào đó trước
ngực mình, cô cảm thấy có loại dự cảm không được tốt — “Rốt cuộc anh
muốn làm gì???”
Vòng quanh thân thể Zeref bỗng nhiên xuất hiện ma lực màu tím bạc, cuối cùng ngưng tụ ở đầu ngón tay của anh. Tay của anh chỉ ở chính giữa trước ngực Lan Lan “vẽ” lên trên một ký hiệu —
Ma lực màu tím bạc kia của anh lại tương đối thần kỳ hòa hợp vào trong làn da của Lạc Lan, cuối cùng hình thành ra một màu đen, hình dạng ký hiệu
của chú văn có chút kỳ quái.
Sau khi làm xong hết thảy, Zeref nhẹ nhàng thở ra.
“Bởi vì cùng anh…… ở cùng một chỗ, sở dĩ thân thể của anh nên bạo phát làn
sóng hắc ám ‘tử khí’ đều bị em hấp thu.” Khi Zeref nhắc tới chuyện “Ở
cùng một chỗ” thì hình như vẫn có chút ngượng ngùng. “Làn sóng hắc ám
không tốt đối với thân thể của em, cho nên theo định kỳ phải được bài
trừ, nếu ở nơi có nhiều người……”
Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng dừng một vòng trên đám thực vật ở trước cửa sơn động.
Lạc Lan bị Zeref đem cởi bỏ quần áo liền kéo lên cao một chút, che khuất vị trí quan trọng. Cô chỉ vào ký hiệu chú văn ở trước ngực cô: “Vậy cái
này?”
Không hỏi thì còn không sao, khi vừa mới hỏi xuống, thì
trong lúc nhất thời Zeref liền lộ ra bỉnh biểu tình có chút bướng. Sau
khi đầu ngón tay của anh ở tại trên dấu ấn ký màu đen kia miêu tả lại,
rốt cuộc kìm nén ra một câu như vậy: “… Không thể có người nào lại trên
thân thể của em đạt được lực lượng……”
Nghe vậy, một màn trước đây ở trong quán cả phê nhìn thấy người này dương như đang nghiên cứu cái
gì đó, bỗng nhiên nhảy vào trong đầu Lạc Lan.
Cô hơi ngạc nhiên,
chỉ thấy Zeref lại một lần nữa cuối xuống, không nhẹ không nặng cắn vào
trên xương quai xanh của cô một chút. Đầu ngón tay vốn chỉ ở trên tại
dấu ấn ký phù văn màu đen kia miêu tả cũng dời xuống một đường, vén quần áo cô vừa mới kéo lên cao ra, hướng vào trong tìm kiếm.
“Lực lượng của em chỉ có thể thuộc về mình anh.”
Mặt Lạc Lan đầy máu (hiện tượng máu dồn lên não) – Này, cho nên đó là lý do anh muốn [Bíp –] sao!