Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 62: Chương 62




Sau khi hai người trở lại trong sơn động, ngay lập tức Zeref đã bị Lạc Lan sai khiến đi thu thập này nọ. Chính cô còn lại thì tìm bộ trang phục thường ngày của mình ở trong sơn động, bắt đầu thay quần áo.

Cô một bên đổi một bên buồn bực — Rõ ràng Zeref đã nói hòn đảo Tenrou là hòn đảo không người, thế nhưng không biết vì sao pháp sư Fairy Tail lại xuất hiện ở trên hòn đảo này…… Trùng hợp sao? Không quá giống như vậy.

Hai người Lucy cùng Cana tuy rằng vừa mới thảo luận về vùng sân cỏ mà cô đã phá hư, nhưng nhìn qua thì cũng thể hiện rõ là hai người bọn họ đang tìm cái gì đó.

“Zeref?” Lạc Lan đem quần áo sửa sang lại thật tốt, từ bên trong sơn động đi ra, ngồi xuống ở bên cạnh Zeref giúp đỡ thu dọn này nọ: “Vì sao hội pháp sư Fairy Tail chạy đến đây vào lúc này chứ? Rõ ràng anh đã nói qua, căn bản bình thường không có người đến đây.”

Động tác Zeref dừng một chút. “… Không có gì.”

Lạc Lan híp mắt lại xem xét anh — thật khả nghi…… Sự tạm dừng ở trong nháy mắt vừa rồi trông rất là khả nghi đấy!!!

“Zeref, anh……” Lạc Lan chạy đến bên ngoài đem cái thìa lúc trước dùng để múc nước dùng cầm tiến vào, hướng về phía Zeref khoa tay múa chân: “Nếu anh không nói thật lời nào thì em sẽ dùng cái này để gõ đầu anh nha?”

Cũng không biết là do việc uy hiếp quá mức hữu hiệu, hay vẫn là do trên thực tế kỳ thực Zeref là một người rất yêu sạch sẽ. Nói tóm lại, sau khi anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cái thìa dùng để vớt cặn đồ ăn thì liền ngoan ngoãn khai báo:

“Trên hòn đảo này có phần mộ của hội trưởng Đệ Nhất của Fairy Tail.”

Trong lúc nhất thời Lạc Lan thấy hứng thú, đi lại bên cạnh anh ngồi xuống: Ngài Đệ Nhất? Là người như thế nào? Là nam hay nữ?”

Lần này ngược lại Zeref hoàn toàn không có do dự, bất quá anh phải trả lời một vấn đề: “Là nữ.”

…… Hửm?

Nữ?

Giờ phút này Lạc Lan thấy biểu hiện trong mắt Zeref đã muốn có chút khuynh hướng “Chột dạ”, rõ ràng thời điểm mang cô đây thì nói thẳng ra có phải tốt hơn rồi không? Vì sao chỉ nói với cô hòn đảo Tenrou là đảo không người, mà không nói cho cô biết chuyện tình có liên quan đến phần mộ của hội trưởng Đệ Nhất của Fairy Tail?

Lạc Lan nắm chặt cán thìa, tiếp tục hỏi: “Vị Đệ nhất kia gọi là gì?”

“Mavis.”

Này, không phải anh biết rất rõ người ta tên gọi là gì sao! Tuyệt đối có JQ (gian tình)!

Trong phút chốc Lạc Lan liền đứng lên, một tay chống lên thắt lưng, dùng thìa chỉ vào Zeref: “Hai ngươi quen biết nhau?”

Zeref nghe ra được điều không bình thường, động tác thu thập trên tay cũng ngừng, quay đầu xem cô: “……”

— Cư nhiên không trả lời!

Hay là…… Đây là sự cam chịu trong truyền thuyết sao!?

Cái thìa trong tay Lạc Lan trực tiếp liền hướng về phía đỉnh đầu Zeref đi qua: “Kẻ bạc tình! Tên hoa tâm đại củ cải!”

Zeref tương đối nhạy bén liền nghiêng đầu tránh thoát sự công kích của cái thìa, anh lộ ra vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Loại này xưng hô……? Như thế nào bỗng nhiên liền –”

Anh nói còn chưa có nói xong thì Lạc Lan cũng đã bắt đầu nổi trận linh đình, cô dùng lực “Hừ” một tiếng, chỉ vào mũi Zeref: “Anh nói đi, không phải anh đi đến hòn đảo này để nhìn xem phần mộ của cô ấy sao? Thương nhớ tương tư người ta sao!?”

Zeref hiển nhiên có chút theo không kịp ý nghĩ của Lạc Lan, bất đắc dĩ trên mặt càng xuất hiện ra rõ ràng: “…… Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì –” Lời này của anh nói ra một nửa bỗng nhiên bị chính anh ngắt đoạn, Bất đắc dĩ trên mặt Zeref xoay chuyển thành có chút đăm chiêu: “… Lạc Lan?”

Người nào đó đang ở trong cơn nổi giận linh đình trừng mắt về phía anh: “Kêu em làm gì! Anh muốn giải thích sao!?”

Zeref cư nhiên càng phát ra bình tĩnh: “Em là đang để ý việc anh quen biết với Mavis sao?”

Nghe vậy, một hơi thở của Lạc Lan nhất thời bị trì hoãn, bị nghẹn khụ ra vài tiếng, mặt đều lên hết. Bất quá cô cũng không nói thêm gì nữa, ghen tị chính là ghen tị, liền trực tiếp thoải mái thừa nhận: “Làm sao có thể không thèm để ý đến? Rõ ràng anh có quen biết với ngài Đệ Nhất kia, cái gì cũng đều không nói với em, nói là đem em đến trên đảo này tiến hành đặc huấn gì đó…… Anh nói đi! Có phải anh đã lén lút chạy tới kia để nhìn xem phần mộ của người ta hay không!?”

Lần đầu tiên Zeref nhìn thấy Lạc Lan bởi vì “Vấn đề tình cảm” liên quan đến anh mà có phản ứng lớn đến vậy. Hình như cảm thấy tương đối thú vị, anh cứ ung dung nhìn Lạc Lan nổi giận.

“Anh cười cái gì!” Lạc Lan ngoài mạnh trong yếu nói: “Có cái gì buồn cười chứ!?”

Zeref vững vàng ngồi đó, một tay chống cằm:“Gần đây có khi nào anh rời khỏi em quá được một bước sao?”

Anh vừa hỏi như vậy, Lạc Lan trừng mắt nhìn, ngược lại bắt đầu nhớ lại — ăn cơm, nghỉ ngơi, đặc huấn…… Ngủ đâu? Cô vì thế đúng lý hợp tình nhấc cằm lên: “Nếu như ngủ như lời nói thì làm sao em có biết anh có chạy khỏi nơi này hay không!”

“…… Chính em không biết sao?” Zeref vẫn như cũ là một bộ dáng bình tĩnh: “Em có thói quen ngủ thích ôm này nọ, anh là cái thứ ‘May mắn’ kia bị em là đối tượng ‘Gối ôm.”

Ngụ ý, thời điểm cô ngủ cơ bản vẫn liền luôn ôm lấy Zeref?

Lạc Lan bị ánh mắt gần như chế nhạo như thế của anh làm cho mặt đỏ lên, nghiêng tầm mắt qua một bên.

Bất quá nói đến cũng là — ban đầu khi cô xuyên qua thế giới này, thời điểm tỉnh lại chính là đem đùi Zeref trở thành gối ôm nhà mình…… Ngủ còn rất là thoải mái — không đúng!!!

Loại chuyện này làm sao có thể tùy tiện liền thừa được chứ! Nói đến đây, rõ ràng là đang phạt người này mà như thế nào liền dễ dàng bị dẫn dắt rời đi lực chú ý!?

Lạc Lan chăm chú nhớ lại tình cảnh mà hai người đã ở chung trong khoảng thời gian này, dường như Zeref thật sự không có bất cứ chỗ nào có thể khiến cho cô hoài nghi: Lạc Lan tiến hành đặc huấn, Zeref làm người triệu hồi ma thú thì tất nhiên ở một nơi không xa hoặc là đang đọc sách, hoặc là nhìn cô chăm chú. Trước khi dùng cơm thì hai người cùng nhau tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, sau đó người này nấu cơm, Lạc Lan luôn ở ngay bên cạnh giúp đỡ một tay. Sau khi dùng cơm xong thì chờ Lạc Lan cầm chén bát đi rửa, hai người ở ngay tại trên hòn đảo này tản bộ nhân tiện ngắm cánh. Thời điểm đi ngủ…… Khụ khụ, ừm.

Quả thật không có chỗ có thể nghi ngờ.

Ôi chao? Đợi chút…… Thật sự không có sao? Lạc Lan bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ tay một cái: “Ngay hôm sau khi tới nơi này, không phải anh đã tỉnh dậy sớm hơn so với em sao!? Ngoại trừ việc chuẩn bị bữa sáng, anh còn đi đâu vậy? Nói!”

Ánh mắt Zeref cong lên, cư nhiên nở nụ cười: “Mang em đến hòn đảo Thiên Lang này để tiến hành đặc huấn quả thật là vì nơi này cách xa Magnolia, khu vực gần đây tuyệt đối không có người. Anh biết đến tên của hội trưởng Đệ Nhất của Fairy Tail là vì cô ấy khi còn sống là một pháp sư ánh sáng rất lợi hại. Không nói cho em biết nơi này có phần mộ của hội trưởng Fairy Tail Đệ Nhất thì anh đã nói rồi, anh không hy vọng em có bất kỳ dính dáng nào đến những pháp sư trong hội này, cùng với……” Vẻ mặt của anh cư nhiên trở nên có chút không được tự nhiên trong phạm vi cho phép: “Con gái không phải đều sẽ sợ hãi sao? Phần mộ nghĩa địa……”

“Cho nên, cho dù thời điểm em còn chưa tỉnh dậy thì anh cũng không rời khỏi em quá xa.” Tầm mắt Zeref khóa chặt ở trên người Lạc Lan, ngừng lại một chút: “Lạc Lan, anh cùng với người đang được chôn cất ở đây không có một chút quan hệ nào.”

Đây là một phần thanh minh tương đối nghiêm túc mà trịnh trọng.

Lạc Lan tự nhiên thật không ngờ Zeref sẽ đứng ở góc độ “Thân là con gái” của cô mà tự đặt ra vấn đề tự hỏi, người này luôn ‘vô thanh vô tức’, chỉ dựa vào đoán thì căn bản không thể tưởng tượng được trong đầu Zeref đều đang tự hỏi cái gì — Hiển nhiên Lạc Lan cũng không phải là người thích Zeref đi cân nhắc tâm tư của một người con gái. Lòng hiếu kỳ ở trong lòng cô cực kỳ mạnh, tính cách cũng thẳng thắn, có vấn đề gì trực tiếp liền nói ra khỏi miệng.

— Đương nhiên, cái này tuyệt đối không cùng với chỉ số thông minh của cô có bất kỳ quan hệ nào!

Bị đôi mắt sâu đen láy thăm thẳm của Zeref nhìn chăm chú, trong lòng Lạc Lan cũng không rối rắm, ngược lại bị nhìn xem cũng có chút không sai. Zeref nói một phen tốt lắm trấn an cô, nguyên nhân vì như thế, khi Zeref vươn tay hướng về phía cô, kéo cô qua đây, cô cũng tương đối thuận theo đi qua.

Nhưng mà Lạc Lan thế nhưng không có hoàn toàn thuận ý của Zeref, cô nắm lấy tay Zeref đang vươn về phía cô, nâng một chân lên gác vào trên đùi Zeref, hia tay còn lại là duỗi tới phía sau cổ Zeref, đan xen tay vào nhau chế trụ:

“…… Thật sự không có quan hệ?”

Zeref tự nhiên hiểu rõ điều mà cô đang hỏi là cái gì, lập tức trả lời lại: “Không có.”

Lạc Lan nheo mắt lại, bên trong vẻ mặt lộ ra một chút gian xảo: “Thấy em ghen thật vui vẻ?”

Zeref thành thành thật thật nói:“Vui vẻ.”

“Nhưng em mất hứng.”

“……”

Bất mãn làm cho người nào đó trầm mặc, Lạc Lan đung đưa lắc lư anh một chút: “Không phải anh nên làm chút gì đó để bồi thường cho em sao?”

Người nào đó ngốc manh, lúc này mới phản ứng lại đây: “……… Làm cái gì?”

Mắc câu! [Ting –]

Lạc Lan lộ ra tươi cười nắm chắc phần thắng: “Có vẻ như anh chưa bao giờ nói qua là anh thích em.”

Một mảnh trầm mặc.

Lạc Lan nhắm mắt xuôi tay bắt đầu dùng bài ca mình tự sáng tác ra hát: “Thỏa trước có người tên là Zeref ~ ban đầu anh cùng Fairy Tail ~~~~ trong thời đại ~~~~”

Nghe Lạc Lan hát nội dung càng ngày càng không hòa hợp, Zeref thỏa hiệp: “…… Thích ngươi.”

“…… Ngữ khí cực kỳ cứng rắn.”

Người nào đó thử đem giọng điệu bắn ra mềm mại: “Anh thích em.”

“Không đủ lớn tiếng.”

Zeref bị gây khó dễ bất đắc dĩ nói: “…… Lạc Lan…”

Lạc Lan liếc anh một cái, lộ ra biểu tình “Em thắng”, đến gần bờ môi Zeref cọ xát: “Tha cho anh.” Cô cười trộm chọc chọc vào mặt Zeref: “Em cũng thích anh.”

Rõ ràng nếu như thông báo sớm hơn một chút như lời nói, từ lúc trước khi sự kiện xảy ra ở trên ‘Tháp Thiên Đường’…… Lần đó Zeref đem cô đẩy ngã, cô sẽ không đem anh đẩy ra chạy mất.

Bất quá, nếu Zeref có thể am hiểu xử lý vấn đề tình cảm như trong lời nói, chịu thiệt nhưng chỉ có cô.

**

Hai người đem đồ dùng sinh hoạt ở trong sơn động đóng gói xong. Sau khi thanh lý xong toàn bộ dấu vết sinh hoạt của hai người, Zeref nắm lấy Lạc Lan chọn một con đường rừng rậm, tương đối mà nói, sẽ không có người đi về phương hướng cạnh bờ biển.

Bọn họ đều không nghĩ đến lần này pháp sư Fairy Tail đi đến trên đảo Tenrou cũng không chỉ có hai người Lucy cùng Cana. Nguyên nhân chính là vì như vậy, khi đang trên đường đi đến bờ biển, Lạc Lan cùng Zeref gặp được Mirajane tựa hồ như đang hái nấm —

Cô gái tóc bạc mặc bộ váy màu hồng nhạt có đai ngang, trong lòng có năm, sáu trái nấm vừa mới được hái. Thời điểm nhìn thấy, gặp mặt Lạc Lan cùng Zeref thì lộ ra biểu tình kinh ngạc cùng vui mừng trộn lẫn vào nhau:

“Lạc Lan-chan, Jackal-kun, hai người lại có thể đã ở trên đảo Tenrou –? !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.