Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 17: Chương 17: Mở ra hình thức “bàn tay vàng”






“Tê liệt, tê liệt, xuất chiêu!” Lạc Lan nhíu mày đánh một chiêu vào đàn chim sẻ đang bay trên bầu trời.

Không có gì xảy ra cả.

Hả…… Chẳng lẽ thực hành không đúng?

Lạc Lan nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, cái cảnh tượng hai tên ở bên người cô ngã xuống, lập tức —

“Chết đi !”……“Đi tìm chết đi!”………“A oanh !”……………

Zeref xoay người mặc xong áo choàng, không hiểu chuyện gì nhìn Lạc Lan đang ở ngoài hang động la hét. Cô ấy sau bữa ăn sáng thì lập tức đi làm chuyện khó hiểu đó.

Nếu như bình thường, thời gian sau bữa sáng của Lạc Lan đều dành cho sáng tác — lúc ấy Zeref có thể hưởng thụ một chút sự yên tĩnh, đọc sách một chút.

“… Vì sao cũng không có kết quả nào hết vậy……” Zeref nghe được Lạc Lan thì thào nói một câu như vậy.

Cái gì mà ‘cũng không có kết quả’……? Cô ấy rốt cuộc đang làm gì?

Không biết có phải là do cảm nhận được ánh mắt của Zeref hay không, Lạc Lan bỗng nhiên một quay đầu, chặt chẽ nhìn Zeref: “Zeref!”

Zeref cảm giác được có điều gì đó không ổn: “……”

Lạc Lan hỏi tới: “Ngày hôm qua hai người kia té xỉu rốt cuộc có phải do tôi làm không? Tôi cảm thấy hẳn là có chút liên quan đến tôi?”

Zeref ngẩn người, lập tức phản ứng lại, theo như lời Lạc Lan thì…“Hai người kia”… là ai?

Dựa theo những gì Lạc Lan miêu tả, ý nghĩ của cô không sai — có lẽ là bởi vì trong lúc gấp gáp, cho nên nguyên tố ma pháp vô tình xuất ra ngoài.

Nhìn theo góc độ nào đó, chuyện này có thể rút ra được một kết luận — Lạc Lan quả thật có thể hấp thụ Hắc Thuật Ankhseram của anh, đương nhiên, bao gồm ma lực bên trong.

Không thể nghi ngờ đây là một tin tức tốt – một năm này, cuối cùng thì anh vẫn không nói ra lo lắng trong lòng. Thời gian này, Zeref yên lặng quan sát tình trạng của Lạc Lan, cô dù có hấp thu ma pháp của anh thì cũng không có biến chứng gì khác thường, ngược lại có thể nghe được cô nửa thật nửa giả oán giận than thở, nói linh tinh cái gì mà “Mỗi lần gần gũi với nhau, thì mùa hè đều luôn mát mẻ.”

Thật ra nói nhảm mà thôi!

Zeref đang suy nghĩ thì cảm giác được Lạc Lan lôi tay hắn quơ quơ.

“Zeref?”

“… Hẳn là có chút liên quan đến cô.”

Vừa trả lời xong, Zeref thấy mắt Lạc Lan lập tức sáng lên, cảm giác như có ngàn ngôi sao bay ra: “Cho nên? Cho nên chỉ là tôi chưa thể khống chế được thôi phải không?! Tôi nhớ rõ lần đầu tiên trong đời tôi hạ được hai người đó, có phải rất ngầu không?”

Zeref chọn một câu để trả lời: “Ừ, cô chưa thể khống chế được.”

“Dạy tôiiii.” Lạc Lan kích động, nắm tay Zeref, làm một loạt động tác ca ngợi – cô ôm ngực: “Nha! Zeref-sama! Tôi yêu Zeref-sama – nhận tôi làm học trò đi mà!”

Zeref lại nhìn nhìn cô.

Ban đầu anh cảm thấy Lạc Lan đi theo anh hẳn là không sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, nhưng anh luôn đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cho dù Lạc Lan mất đi ý thức cũng sẽ tự động quay lại bên người anh, cũng không bảo đảm được Lạc Lan sẽ không chịu thiệt – nhưng lần này… lần này chỉ là đụng vào đầu, vậy nếu có lần sau thì sao?

Vậy thì…… dạy cho cô ấy đi? Có thể tự bảo vệ mình cũng rất tốt.

Vì thế Zeref gật đầu một cái: “Được rồi.”

**

Đối với Pháp sư Bóng tối mạnh nhất thế giới – Zeref mà nói, vốn không có chuyện gì có thể làm khó được anh.

Cho đến khi gặp phải Lạc Lan.

Hóa thân là Sách Ma Pháp của anh vậy mà hoàn toàn không cảm giác được có nguyên tố ma pháp tồn tại.

Muốn vận dụng ma pháp phải bắt đầu từ cơ bản, không lý giải được sự tồn tại nguyên tố ma pháp, tự nhiên sẽ không có khả năng khống chế được chúng. Đối với Lạc Lan không lĩnh ngộ được cơ bản ma pháp, Zeref nghĩ ra một biện pháp.

Có điều, đối với Lạc Lan mà nói chính là biện pháp tổn hại.

Sau giữa trưa, mặt trời trở nên nóng rát, nhưng Lạc Lan đang đứng trên đỉnh thác nước thì hoàn toàn không cảm giác được cái nóng, đối với tiếng gầm rú ầm ĩ của thác nước, tiếng nói chuyện dường như bị át đi.

Lạc Lan: “Thật sự muốn làm như vậy?”

Zeref: “Ừ.”

Lạc Lan: “Zeref-sama, anh không thích tôi à?”

Zeref: “……?”

Lạc Lan: “Với độ cao này mà rơi xuống thì làm gì còn đường sống! Tuyệt đối không có khả năng sống!”

Zeref: “… Tôi kêu cô nhảy xuống hồi nào.”

Lạc Lan ngẩn người: “Vậy…anh đưa tôi lên đỉnh thác nước cao thế này, không muốn tôi nhảy xuống thì muốn tôi làm gì?”

Zeref hỏi: “Cô sợ?”

“……” Lạc Lan dừng một chút: “Nói thật, có một chút.”

Zeref chỉ chỉ dòng nước đang chảy xiết: “Đứng ở đây, cảm nhận sự tồn tại của nguyên tố thủy, cô càng cảm thấy sợ hãi thì càng dễ dàng bị nguyên tố ma pháp ảnh hưởng.”

Lạc Lan hoài nghi nhìn Zeref: “… Thật hay giả……?”

Zeref liếc nhìn Lạc Lan: “Cô không tin?”

“Được rồi.” Lạc Lan sờ sờ cằm, nhìn thấy có một dãy đá to tự nhiên bắt từ bờ bên này sang bờ bên kia – nếu chỉ đi qua hẳn sẽ không sao. Cô lại nhìn nhìn Zeref, lo lắng nói: “Nếu tôi gặp nguy hiểm anh nhất định phải cứu tôi đó!”

Zeref gật gật đầu.

Lạc Lan hít một hơi thật sâu, bước ra bước đầu tiên.

Cô không sợ nước – nhưng lại sợ độ cao, độ cao của thác nước này, nếu ngã xuống mà không chết thì cũng bị bại liệt!

Lạc Lan thật cẩn thận bước từng bước bởi vì mỏm đá dính nước nên rất trơn trợt, nơm nớp lo sợ bước từng bước nhỏ, sợ bởi vì trượt chân mà gây ra cái chết thảm kịch.

Đứng phía sau Lạc Lan, Zeref lén lút vung tay lên.

Sương mù màu đen không một tiếng động ngưng tụ với nhau, bay nhanh tới đánh mạnh vào lưng Lạc Lan —

Tiếng thét chói tai của Lạc Lan ở thác nước ồn ào vang vọng khắp núi rừng:

“Zeref chết tiệt, anh gạt tôi — ! ! !”

Rơi xuống.

Rơi xuống không phanh.

Ngắn ngủn vài giây, trong đầu Lạc Lan trải qua nhiều cảm xúc – cô rõ ràng một điều, chính Zeref làm cô rơi xuống! Đầu óc trống rỗng của cô khi rơi xuống, ngoài ý thức được việc bị Zeref ám toán thì căn bản không kịp nghĩ ra cái gì khác.

Khủng hoảng cực lớn chiếm cứ suy nghĩ trong đầu cô — sẽ chết? Thật sự sẽ chết! Ngã xuống như vậy chắc chắn sẽ chết! Đầu rớt xuống trước hay chân rớt xuống trước?!

Cảnh tượng kinh khủng lóe qua trong đầu Lạc Lan.

Style chết này không có gì mới lạ càng không khó thực hiện — tuyệt đối không cần!!!

Lạc Lan cũng không thể nói rõ lúc ấy cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì — có lẽ chỉ là không muốn chết, cũng có lẽ chỉ là sợ hãi — cô chỉ kịp ôm lấy đầu, nhắm mắt!

Cô cảm giác trong thân thể như trào ra một khí lực tức giận, quen thuộc mà âm lãnh , loại cảm giác cảm nhận được khi ở bên cạnh Zeref, lúc cô nhắm mắt lại cái kia nháy mắt tràn đầy thân thể cô.

Lạc Lan cảm giác thế giới bỗng nhiên yên lặng.

Âm thanh gầm rú của thác nước cũng hoàn toàn không nghe thấy .

Cô thử he hé mắt — lúc này cô đang lơ lửng giữa không trung, dưới cô cách 10m chính là mặt hồ bốn bề dậy sóng, mặt nước ở dưới như đang vắt ngang qua mấy tảng đá.

Lạc Lan thấy một luồng khí hắc ám mà thản nhiên bao quanh lấy mình, cảm giác như ma pháp “Hắc Ám Diệt Vong” [1] của Zeref vậy. Luồng khí đen này như ngăn cách cô với thế giới này, cô thậm chí bắt đầu suy nghĩ kì quái —

[1] Hắc Ám Diệt Vong: Zeref đã có thể thành thạo mọi loại hắc thuật ngay từ khi còn rất trẻ, và đã mang lại vô vàn con quỷ vào thế giới. Năng lượng phép thuật của Zeref cực kỳ lớn, đến nỗi anh không thể hoàn toàn kiểm soạt được nó. Sự mất kiểm soát ma thuật của Zeref dường như đến từ trạng thái cảm xúc của mình. Anh đã tuyên bố rằng khi anh nghĩ đến sự sống, ma thuật của anh sẽ trở nên mất kiểm soát và tự bộc phát ra ngoài một cách ngẫu nhiên giết chết những người xung quanh. Nhưng khi quên đi mọi thứ, anh có thể hoàn toàn kiểm soát được ma thuật của mình, trở thành một Zeref lạnh lùng và tàn nhẫn như truyền thuyết đã kể.

Có khí đen ngăn cách không gian, sức mạnh của cô là vô đối!

Lạc Lan vươn tay, nhưng cô chạm vào cũng chỉ là hư vô. Điều chỉnh tư thế một chút, khiến cô lấy lại bình tĩnh như mặt hồ nước, Lạc Lan nghe bên bờ truyền đến một tiếng kêu.

“Lạc Lan.” Cô nhìn Zeref đang đứng dưới một tàng cây, nhìn chằm chằm cô với hai mắt đen tối mà thâm thúy. Anh nâng tay cô, đôi môi vừa động: “Lại đây.”

[Nội tâm tình hình thực tế của Zeref]

P/s: Mục này nằm trong phần ‘Tác giả có chuyện muốn nói’. Vì Mun không xem kỹ nên cứ tưởng đây là lời tác giả nên “vứt” chúng sang một bên. May mà mình kiểm tra kỹ, không thì mất chuyện vui để xem rồi. Mọi người đọc truyện vui vẻ nha.

Ban đầu hắn cảm thấy Lạc Lan đi theo anh hẳn là không sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm [Sách của hắn, hắn sẽ bảo vệ], nhưng anh luôn đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn [Việc xảy ra ngoài ý muốn, hắn chán ghét nhất!], cho dù Lạc Lan mất đi ý thức cũng sẽ tự động quay lại bên người anh [Về điểm này, ngược lại khiến hắn rất vừa lòng], cũng không bảo đảm được Lạc Lan sẽ không chịu thiệt – nhưng lần này… lần này chỉ là đụng vào đầu, vậy nếu có lần sau thì sao? [Kẻ nào dám đụng vào Lạc Lan nhất định phải chết.]…… Dạy cho cô ấy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.