Lạc Lan nhìn thấy Laxus, trong nháy mắt liền cảm giác mọi chuyện không ổn.
Bị Laxus phát hiện = bị Fairy Tail phát hiện.
Nhưng hiển nhiên cô không thể ở đây ngồi chờ chết!
“Cái gì mà đào tẩu chứ!” Trong lúc nguy cấp Lạc Lan nảy ra cách đối phó hữu
hiệu nhất, cô trừng mắt: “Câu này phải là tôi nói với mấy người chứ, các người ở trong hội pháp sư đem tôi đến ‘Hội đồng’ gì đó đi làm nhân
chứng, chỉ vì việc này mà đã đưa đến bao nhiêu phiền toái cho tôi! Cuối
cùng còn bị “chuyển phát” đến nơi không biết tên……” Cô kiên trì phô
trương tỏ ra có tài, duỗi ngón trỏ ra, làm trạng thái khiển trách: “Tôi
thật vất vả mới tìm được người mang tôi về Magnolia, anh hoàn toàn không biết xấu hổ mà còn dám nói chuyện với tôi vậy ư!?”
Lạc Lan một
phen nói cho hết lời, lập tức ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra — Hoàn hảo,
sau khi đến thế giới này, viết tiểu thuyết cũng đã được lâu như vậy, ít
nhiều gì cũng đã để cho đầu óc cô nhận được sự rèn luyện dồi dào và
phong phú đến như vậy. Nói nhiêu đây cũng đã đủ giải thích được trong
thời gian cô “chạy trốn” rốt cuộc đã ở chỗ nào, nhân tiện còn có thể che dấu được sự tồn tại của Zeref.
Nói như vậy, hẳn là không có bao nhiêu chuyện có thể khiến cho cái ngài pháp sư này hoài nghi đi?
Laxus xoa tay, vẫn là biểu tình từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt màu đen mang
theo tia không tin tưởng xem kỹ. Cảnh tượng này khiến cho vết sẹo tia
chớp ở trên mắt phải của anh ta vô cùng hung ác.
Lạc Lan bị ánh
mắt của anh ta làm cho hoảng sợ, bất an nuốt nước miếng một cái. Không
biết vì sao cô cảm thấy bản thân mình một lát nữa tuyệt đối sẽ không có
cơ hội lùi bước, nếu lùi một bước thì nhất định sẽ bị xem thường — Cô cố lấy dũng khí duy trì ngón trỏ thẳng tắp dùng để chỉ vào Laxus, đôi mắt
màu vàng của cô mở to ra trừng anh ta.
“…… Hừ.” Thật lâu sau, Laxus khẽ hừ một tiếng sau, đi về phía cô.
Tất cả dũng khí của Lạc Lan ngay tại đây, ngay tại khi cái người này đến
gần thì hoàn toàn tiêu hao hết, cô sợ tới mức nhắm hai mắt lại – Ngay
tại khi cô cô đang nhắm hai mắt lại, bả vai của cô cùng Laxus thoáng
chạm qua nhau.
“…… Cùng với ta giải thích gì đó cũng vô dụng.” Anh ta bỏ xuống một câu như vậy: “Kẻ yếu không đáng để ta chú ý.”
Yếu…… Kẻ yếu sao!?
Lạc Lan bị kích nắm tay, quay đầu lại: “Anh mới là kẻ yếu, cả nhà anh đều
là kẻ yếu, những người ở trong phạm vi 500m tính từ nhà anh đều là kẻ
yếu!!!”
Laxus ngừng cước bộ quay đầu, Lạc Lan thấy hơn một nửa
sườn mặt của anh ta hiện lên đầy vẻ khinh bỉ: “Cô cũng đem chính mình
mắng vào đấy, đồ ngốc.”
Lạc Lan nghẹn họng nhìn trân trối.
Mái tóc màu vàng hơi đẹp mắt một chút kia rất nhanh chóng biến mất ở trước
mặt cô, Lạc Lan tức giận đến mức dậm chân – Chết tiệt! Cái tên trứng
thối! Chờ đi, chờ cô thu thập được toàn bộ ‘bảy viên ngọc rồng’. Không
phải, chờ cô thu được ác ma ác quỷ về trong thân thể, tuyệt đối sẽ đem
tên này đánh túi bụi!
Nhưng…… Tính toán này có trót lọt, qua được cửa ải không?
Lạc Lan đứng ở tại chỗ, thở một hơi thật dài ra. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cô cảm thấy hoàn toàn xấu hổ với ý nghĩ vô cùng ấu trĩ của mình
— Người kia, làm sao có thể để mọi chuyện đơn giản như vậy cho cô bùng
nổ chứ, cách này không được tuyệt vời rồi……
Lạc Lan ấn chính huyệt thái dương của mình xoa xoa.
Nhưng lời nói, câu nói của Laxus thật sự rất dễ khiến cho người ta phẫn nộ.
Nếu anh ta cứ tiếp tục dùng khẩu khí, lời nói cuồng vọng kiêu ngạo như
vậy thì sẽ kéo thêm thù thôi!
Hửm, đương nhiên cũng có một phần
nguyên nhân là do cô chủ động khiêu khích trước…… Năng lực tự động kiềm
chế chính mình của cô còn phải chờ được tăng thêm.
Sau khi ở tại chỗ này làm mình tỉnh táo lại một phen, Lạc Lan hướng tới đường phố đối diện đi qua – Bưu điện ở ngay tại chỗ đó.
Cái này cũng không phải chính là oan gia ngõ hẹp sao, có thể liền như vậy
đi vài bước cũng có thể gặp được Laxus. Nói trở về, cô cùng với Zeref đã chọn nơi này, bởi vì vị trí này là khoảng cách chéo với hội Fairy Tail, chẳng lẽ đây lại nào vận mệnh trào phúng nào đó sao?
Bất quá…… Hẳn là sẽ không gặp tình cờ như thế này nữa, một ngày mà ăn đến hai vận cứt chó, thì cũng không quá kỳ bí ha.
Cứ thế mà ôm ý nghĩ như vậy, sau khi Lạc Lan tự đưa thư hồi âm cho nhà
xuất bản thì rất là thoải mái, cô chuẩn bị lên đường trở về “nhà” tạm
thời của cô cùng Zeref — Nghĩ vậy, cô có chút đỏ mặt, tim đập nhanh.
Còn trẻ tuổi như vậy liền cùng với con trai ở chung. Mặc dù cũng không có
làm gì, nhưng quả nhiên…… Lạc Lan bụm mặt, cảm giác không giống với
chính mình lúc trước, lần đầu tiên yêu đương đó cô cũng không thẹn thùng được như bây giờ.
Cái này chính là “True Love” trong truyền thuyết sao!
Ngay tại lúc Lạc Lan đang ôm lấy mặt, thời điểm cô vừa đi cừa có chút lâng
lâng, vận mệnh lại một lần nữa đối với cô bày ra vẻ mặt trào phúng – Đối diện, đi tới trước mặt cô là cô gái với mái tóc màu đỏ mặc áo giáp,
cùng với cô nghiêng người đi qua.
“Đợi chút! Bên kia –”
Lạc Lan hoàn toàn không phát hiện vận mệnh đã muốn tấn công một điểm trí
mạng. Cô hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, mắt điếc tai ngơ
đi về phía trước, thình lình bị người ở phía sau cầm lấy, cô sợ tới mức
kêu “Oa” một tiếng, còn thiếu mỗi việc nhảy dựng lên thôi.
Cô vừa quay đầu lại, thốt ra: “…… Ôi mẹ ơi (Umma)!”
“……? Tớ không phải Umma, tớ là Erza.” Người đang cầm lấy bả vai Lạc Lan đúng là Erza. Erza nghiêm trang nói. Nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ trước mắt, nghe nói sau khi cô bị bắt mang đi đến ‘Hội đồng’ thì Lạc Lan đã
mất tích, cô nghiêm túc đặt câu hỏi: “Cậu đã ở chỗ nào vậy ? Mọi người
đều rất lo lắng cho cậu đấy.”
Lạc Lan sửng sốt.
Lo lắng……? Những đám người pháp sư gì đó…… Lo lắng cho cô sao?
Trong lòng Lạc Lan nhất thời nảy lên một cỗ cảm giác là lạ, cô trừng mắt
nhìn, lộ ra một chút ngượng ngùng tươi cười: “Lucy nói mang tớ đi đến đó cùng giúp cậu làm chứng, cho nên tớ liền đi……” Cô đem lời vừa mới nói
ra đối phó với Laxus lặp lại một lần nữa. Bởi vì cô vẫn còn ở giữa trong trạng thái “được pháp sư lo lắng” làm cho kinh ngạc, giọng điệu của cô
nhưng có chút lâng lâng.
“Cậu không sao chứ?” Erza đem hai phần
tóc dài ở hai bên má vén ra ở sau tai, cúi đầu thở dài: “Một người hay
hai người đều đều chỉ biết đi làm bậy, Natsu cũng thế, Lucy cũng vậy, đã vậy còn mang theo cậu.” Erza ngẩng đầu, đối với Lạc Lan lần đầu tiên lộ ra tươi cười: “Bất quá, tớ thực vui vẻ! Cậu tuy không phải là thành
viên của hội chúng tớ, nhưng cậu lại lo lắng cho tớ như vậy, tớ cảm thấy vô cùng cao hứng! Nói như vậy, chúng ta chính là bạn bè!”
Erza
liên tục biểu đạt cảm xúc cao hứng, mà Lạc Lan cũng quả thật trong nháy
mắt theo lời nói của Erza không xác định được tình hình thực tế. Điều
này làm cho Lạc Lan cảm thấy có chút giật mình.
Bạn bè……? Cùng với pháp sư sao?
Này, này này này! Chẳng lẽ lại một lần nữa phát động phong trào tình đoàn kết sao!?
Lạc Lan hoàn toàn không biết phải nói cái gì, Erza lôi kéo tay cô, cười đến thực sung sướng: “Bất quá, còn chưa xác định được thân thể của cậu rốt
cuộc có vấn đề gì hay không trước đã, cậu ở cùng một chỗ với tớ có vẻ
vẫn tốt hơn!” Erza vừa đỡ cái trán, nghiêng đầu thì thào tự nói: “A,
hỏng rồi, mình còn phải tới Đảo Galuna đem mấy tên gây rắc rối kia trở
về nữa, cái này nên làm cái gì bây giờ…… Không có thời gian để mình ghi
lại lời nhắn……”
Lạc Lan hoàn toàn theo không kịp ý nghĩ của Erza, có chút mê mang hỏi: “Erza, làm sao vậy?…… Nếu cậu có việc gì thì cứ đi làm trước đi, không sao cả, tớ sẽ ở lại……”
“Không được!” Ngữ khí mạnh mẽ cứng rắn của Erza đánh gãy lời cô: “…… Cứ mang cậu đi theo cùng là được rồi! Tớ vô cùng tự tin có thể bảo vệ được cậu!”
“Hả?” Lạc Lan lắc đầu: “Tớ còn có việc a! Này này này — đừng kéo tớ đi a! Erza? Rốt cuộc muốn đi đâu a. Này –”
Tiểu kịch trường [Bộ mặt của vận mệnh trào phúng]
Lạc Lan: Cái gì chứ! Cái gì mà gọi là một ngày ăn phải hai vận cứt chó a! [Khe khẽ rầm rì nói nhỏ]
Mỗ Cửu [Cười tủm tỉm]: Không, cô nên biết, đây là khuôn mặt trào phúng đến từ tác giả, ta đây chính là “Croteau” của đấy đấy. [Mary Ellen Croteau]
Lạc Lan: Em gái ngươi đấy! Vậy ngươi mau làm cho tôi trở về nhà đi! Thế
giới này có thật nhiều pháp sư lung tung rất đáng để tôi buồn nôn đấy!
Mỗ Cửu: Vậy thì Zeref biết làm sao bây giờ?
Lạc Lan [Lập tức do dự]: Này…… Tôi…… Tôi có thể dẫn anh ta, cùng nhau trở về không?
Mỗ Cửu: Cô nói thử xem?
Lạc Lan [Mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm]: Anh ta ở đâu thì tôi ở chỗ đó!
Mỗ Cửu: Nha? Thật không?
Lạc Lan: Ngươi đang hoài nghi cái gì! Tôi đây chính là thích Zeref!
Zeref [Đột nhiên xuất hiện]: Lời thông báo tỏ tình này hãy thu hồi lại đi. =.=
Lạc Lan [Kinh hãi]: ÔI mẹ ơi, anh ở chỗ nào xuất hiện ra vậy — Không đúng!
Có lầm hay không vậy, làm sao tôi lại luôn là người thông báo ngỏ lời
trước!?
Zeref:……[Trong trái tim mới là những lời thật lòng, không biết thẳng thắn thừa nhận chính mình [Rõ ràng thực yêu em] mv]
Lạc Lan [Trừng người nào đó tự xưng là “Croteau”]: ~~~~~~~
Mỗ Cửu [Che miệng cười]: Cái này không phải như cô mong muốn sao =.= Cô ở đâu thì Zeref ở ngay tại chỗ đó ~