Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 74: Chương 74: Ngoại truyện 4




Edit: Lã Thiên Di

Về chuyện đi hưởng tuần trăng mật này……

Đối với Lạc Lan mà nói, hưởng tuần trăng mật gì đó liền cùng với việc cô sẽ ở thế giới này kết hôn với Pháp Sư Bóng Tối trong truyền thuyết đều lạ lùng như nhau. Nhưng yêu cầu này vẫn y như cũ, bị một người nào đó nhất trí nói đi ra — nhưng lại là theo ngả đường cũ xưa.

“Nói như vậy, sau khi kết hôn xong, mọi người đều giống như vậy, đều sẽ đi hưởng tuần trăng mật sao?”

Này này này! Ngay cả kiểu câu cũng đều không có thay đổi! Zeref anh đúng là siêu cấp vì không có được ý tưởng mới!

Lúc đó Lạc Lan đang học làm như nào để đem hương vị trong đồ ăn làm đúng — Cô đã bắt buộc Zeref ăn thức ăn có hương vị kỳ diệu trong mấy ngày liền, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy mấy ngày nay mặt của Zeref cùng với màu sắc của đồ ăn giống như đang hòa lẫn vào nhau.

Chẳng lẽ là vì nghĩ muốn dựa vào việc đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật để trốn tránh đồ ăn cô làm sao?

“…… Không phải.” Zeref đứng ở một bên nhanh chóng trả lời: “Em đừng nghĩ nhiều.”

Lạc Lan cầm đồ xới nồi vung lên, chỉ vào mũi Zeref: “Anh lại nghe lén ý nghĩ của em!”

Zeref lộ ra mặt đầy bất đắc dĩ: “Ý thức của bản thân em quá mức mãnh liệt.”

Lạc Lan lườm anh một cái: “Vậy anh đã có nơi nào muốn đi chưa?” Zeref thế nhưng đã đi qua thật nhiều nơi, hưởng tuần trăng mật gì đó hẳn qua chỉ là do anh muốn đưa ra lời đề nghị mà thôi? Vậy…… Đi chơi bãi biển vào ngày mùa hè? Đi đến lâu đài ở thủ đô ngắm cảnh? Hay vẫn là nói, thế giới này còn có nơi nào đó rất vui mà cô còn không biết đến?

Làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn là Zeref cư nhiên nghiêm trang gật đầu một cái: “Có.”

Ể……?

Lạc Lan đem đồ ăn long trọng để lên trên mâm, để qua một bên, quay đầu tò mò hỏi: “Nơi nào?”

“Tạm thời giữ bí mật.”

…… Cư nhiên sẽ học được bộ dạng như thế này sao? Lạc Lan híp mắt nhìn về phía vị Pháp Sư Bóng Tối nào đó, đem mâm đồ ăn vừa để ở sang một bên, bưng lên để đến trước mặt Zeref, đẩy đẩy: “Ăn đi ~ [Ting –]”

Zeref:“……”

**

Mãi cho đến khi thuận theo Zeref đi ra đến Akarifa, bỗng nhiên Lạc Lan cảm thấy hiểu rõ được một chút gì đó — Phương hướng mà Zeref đi về phía trước, có vẻ………… Rất quen thuộc a.

Sau khi hai người đi dọc theo đường lớn ngoài thành trấn được một đoạn, từ chỗ con đường bóng râm cây xanh quẹo vào trong rừng rậm.

Lạc Lan nhìn bốn phía, giống như đã từng quen biết phong cảnh quanh đây, lúc đi theo Zeref, cô lại đi về trước vài bước sau đó dừng cước bộ lại: “…… Anh muốn mang em quay trở về nơi ban đầu mà chúng ta đã gặp nhau?”

Zeref không có phủ nhận, chỉ là quay đầu. Một đôi mắt đen láy có độ sâu thăm thẳm đang gắt gao nhìn chằm chằm vào biểu tình trên khuôn mặt Lạc Lan, tựa hồ như muốn bắt giữ mỗi một biểu tình thay đổi ở trên mặt cô.

Sau khi sự kinh ngạc ở lúc ban đầu đi qua, ngược lại Lạc Lan lại bật cười “Xì” một tiếng: “Đây là muốn phải trở về chỗ cũ cái gì đó sao?” Cô vươn tay, nói ra yêu cầu: “Vậy thì anh cũng phải cõng em như thời điểm lúc ban đầu chúng ta gặp nhau.”

Zeref cư nhiên cũng vui vẻ đồng ý: “…… Đi lên đi.” Anh buôn lỏng tay đang nắm tay Lạc Lan ra, xoay người ngồi xuống dưới.

Lạc Lan nghiêng đầu nhìn bóng lưng Zeref, sau một lúc lâu bắt đầu dính sát lên ôm lấy cổ của anh. Cô cảm thấy được tay Zeref dẫn dắt lấy đùi cô ôm đi lên, đem cô cõng trên lưng.

So sánh với lúc trước, khi cô vừa mới trải qua việc xuyên không nên đã hiện rõ ra đủ loại chuyện không thích ứng được. Lúc này hành động ủa Lạc Lan thế nhưng đã được tính là có nhiều lớn mật, cô ôm sát Zeref, tương đối có thứ tự đem đầu hướng đến trên vai anh kê lên: “Thật hoài niệm a…… Nói cho em biết đi, lúc trước vào thời điểm anh cõng em thì đang nghĩ cái gì?”

Người đàn ông cõng cô hơi nghiêng đầu lại, tựa hồ là đang nhớ lại gì đó: “……‘Sẽ không chết đấy chứ’?”

Lạc Lan sửng sốt.

“Lúc trước, khi em đột nhiên xuất hiện, anh đã không có tiếp xúc với con người trong một thời gian rất dài rồi — Vì vậy thân thể sẽ mang đến ‘Hắc Thuật Ankhseram – Death Predation’ [1] vào bất cứ lúc nào.” Âm thanh của Zeref nghe qua có vẻ vô cùng bình tĩnh: “Phương thức đột nhiên xuất hiện em rất kỳ quái, một bên lo lắng cho em có thể bởi vì anh mà chết đi, một bên cũng tò mò là em từ đâu đến được đây.”

[1] Hắc Thuật Ankhseram là một ma thuật cho phép người sử dụng giết bất kỳ sinh vật sống mà họ muốn ngay lập tức. Ma thuật này có vẻ không kiểm soát được, và được phóng ra một cách ngẫu nhiên, giết chết bất cứ điều gì trong một bán kính nhất định xung quanh người dùng. Tuy nhiên, khi người dùng quên đi những giá trị của cuộc sống, họ có thể hoàn toàn kiểm soát ma thuật của họ. Một số đồ vật có thể bảo vệ con người khỏi Hắc Thuật Ankhseram, như khăn choàng cổ của Natsu Dragneel. Nó cũng tiết lộ rằng loại ma thuật này không thể học được, mà đúng như tên gọi của nó là một lời nguyền, được đưa vào một người nào đó bởi Thần Ankhseram, vị thần của sự sống và cái chết.

Như khi Zeref Dragneel cố gắng nghiên cứu về việc hồi sinh người chết đã khiến cho Thần Ankhseram nổi giận, ngài đã giáng lời nguyền này vào Zeref, tất cả mọi người xung quanh đều bị hắn giết chết. Zeref càng yêu quý cuộc sống bao nhiêu thì sẽ cướp đi mạng sống bấy nhiêu, hơn nữa, lời nguyền này còn khiến Zeref bất tử và không thể bị giết chết; nó như là một sự trừng phạt của thần dành cho Zeref.

“…… Zeref vẫn đều không có hỏi qua em về vấn đề này, em cho rằng dù chỉ một chút thì anh cũng đều không tò mò.”

Zeref quay đầu lại nhìn cô, một bên khuôn mặt non nớt có vài phần chua sót: “Anh không có khả năng là sẽ đem chuyện mình là Pháp Sư Bóng Tối tùy tiện nói ra.”

Tính cách như thế này của Zeref, bởi vì điều này mà người này tuyệt đối sẽ không am hiểu nói dối. Không nghĩ muốn thân phận thật sự của mình bị bại lộ, tất nhiên thì việc không hỏi gì đó có vẻ tốt hơn.

“Hừ, gian xảo.” Lạc Lan nhắm ngay cổ Zeref nhẹ nhàng cắn một ngụm: “Em cũng không biết chính mình vì cái gì sẽ đột nhiên xuất hiện tại thế giới này…… Quên đi, em cũng không biết nên giải thích như thế nào cùng với anh, tóm lại, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh anh, em cũng bị hù cho hoảng sợ đấy.”

Zeref ôm lấy đùi Lạc Lan nhẹ nhàng nâng lên trên — Lúc trước, anh còn có thể bởi vì va chạm vào da thịt của cô mà cảm thấy ngượng ngùng, nhưng hôm nay, cảm xúc ở trong lòng bàn tay vẫn như trước, tâm tình cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Người con gái này đã muốn hoàn toàn thuộc về anh, phần nhận thức này khiến cho Zeref bây giờ có loại vô cùng khắc sâu, không thể so sánh được với cảm giác thỏa mãn.

Về phần cô rốt cuộc là vì cái gì mới có thể đột nhiên xuất hiện ở bên người của anh, nguyên nhân đã không còn quan trọng nữa.

Zeref đi hướng tới địa phương được chính mình nhớ kỹ sâu ở trong đầu — Lúc trước, sau khi anh đưa Lạc Lan đến Akarifa, đã từng ở tại nơi nào đó trong vùng dừng chân lại một đêm, cũng chính ngay tại một đêm kia, Lạc Lan bị truyền tống trở về bên người của anh.

“Bất quá, lúc này đi đến đó thật sự không có vấn đề gì sao?” Lạc Lan túm lấy vạt áo của anh: “Trời đã nhanh tối lại rồi, anh muốn mang em đi nhìn cái gì sao?”

Lúc này Zeref thừa nhận: “Ừ.”

Người được anh cõng ở trên lưng im lặng vài giây, Zeref nghe cô nhẹ nhàng thở ra: “Thật đáng ghét, bị anh khơi mào lòng hiếu kỳ.”

Zeref hơi giương khóe miệng lên – Lúc ấy, đúng là anh đã để lại gì đó trong khu rừng rậm này.

Ngay tại lúc Lạc Lan trở lại bên người anh.

Theo phương hướng phía trước thì rừng rậm càng mở rộng hết sức sâu vào, trước kia, một ít dấu vết của con người khai thác tài nguyên rừng dần dần biến mất. Bình thường thì nhóm người dân Akarifa cũng sẽ không giống như vậy, xâm nhập quá mức vào bên trong khu rừng. Cho nên điều này đối với Zeref của lúc trước mà nói thì xem như là một khoảng cách tương đối an toàn.

Zeref ở một bên thân cây dừng cước bộ.

Lạc Lan theo từ phía sau anh ló đầu ra ngoài, mượn ánh chiều tà của mặt trời nhìn quanh một vòng, sau đó “A” một tiếng: “Nơi này không phải là……” Cô nhảy từ trên lưng Zeref xuống dưới, đi dạo một vòng quanh thân cây kia: “Lúc ấy em chính là ở tại phía sau cây này lăn qua lăn lại rất lâu a, anh cư nhiên còn nhớ rõ đường đi đến nơi đây!”

Cuối cùng cô ở tại bên cây đại thụ kia đứng: “Cho nên, muốn cho em xme gì đó chính là……?”

Vừa dứt lời, một chút ánh chiều tà cuối cùng cũng đã chìm xuống dưới, hoàng hôn bao phủ khắp rừng cây, làm cho người ta có loại cảm giác không khí bên người bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Zeref đem cô ôm vào trong ngực, lôi kéo tay cô đan chéo vào cùng một chỗ, nhẹ nhàng dựa vào trên thân cây kia.

Hai người chặt chẽ nắm lấy tay nhau, trong nháy mắt đụng tới thân cây kia, cảm xúc theo đầu ngón tay kia bắt đầu trong nháy mắt sáng rực lên. Ánh sáng màu bạc cực nhạt nhanh chóng lan tràn sang thân cây, vầng sáng mông lung kia khiến Lạc Lan không thể không hơi nheo mắt lại.

Thật xinh đẹp.

Ngay tại lúc Lạc Lan cảm khái như vậy, theo đầu ngón tay cô trong phút chốc truyền đến một trận dao động, lấy tốc độ tương đối nhanh đi đến bộ não – Trong đầu lược qua một màn cảnh tượng trí nhớ không thuộc về cô, khiến cô trợn to mặt trong phút chốc.

Một bên thân cây là đang dùng áo giáp màu trắng nghiên cứu làm thế nào để khái quát thân thể cô, Zeref ở một bên còn lại là cúi đầu vỗ về thân cây. Lúc đó đôi môi Zeref khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang nói một câu gì đó, sau đó tay anh đang ấn trên thân cây chợt lóe lên ánh sáng màu bạc, nhập vào bên trong thân cây.

Nếu thật sự có thần… Thật sự là lời nói ‘Ý chỉ của thần’, thì liền đem cô ấy dành tặng cho tôi đi.

“…… Ngoại trừ lo lắngTrừ bỏ lo lắng hòa hảo kì bên ngoài,” Zeref thu hồi tay lại, dán tại trên mu bàn tay Lạc Lan, ngược lại nắm lấy thắt lưng của cô, vùi đầu vào hõm vai của cô, âm thanh có chút buồn: “Còn có thêm dục vọng tham lam như vậy…… Không nghĩ lại ở một mình. Nếu như có một người sẽ không bởi vì tôi mà biến mất, thì tôi nghĩ muốn người này ở lại bên cạnh tôi.”

Lạc Lan đỡ người vào thân cây kia ngốc một lúc lâu — trong lòng bàn tay truyền đến ma pháp dao động quen thuộc, đồng dạng chôn dấu cảm xúc Zeref ngay lúc đó.

Thăm dò thật cẩn thận, nguyện vọng có chứa nhiều khao khát như vậy, ở trong mắt anh nhìn ra thì cái đó gọi là “Dục vọng tham lam” sao?

Tồn tại một Pháp Sư Bóng Tối trong truyền thuyết có lực lượng hủy diệt cả thời đại, lại cũng có một mặt ôn nhu như vậy. Dựa theo ý nghĩ của bản thân Zeref…… Chính là vì quý trọng thế giới này cùng với toàn bộ sinh mệnh của con người, cho nên mới bị lực lượng hắc ám sớm đã ngấm vào trong cơ thể khước từ ra ngoài đi?

Mà cho dù là một người rất mạnh mẽ đi chăng nữa, thì đều đã chịu đựng đủ cảm giác một mình cô độc đi?

Trước lúc cô xuất hiện ở thế giới này, Zeref đã một mình chịu đựng cảm giác cô độc này trong bao lâu? Lạc Lan lùi tay về, ngược lại xoa lấy mặt Zeref, động tác nhẹ nhàng vuốt ve trực tiếp biểu đạt ý an ủi của cô.

So với ý nghĩ đơn thuần lúc ban đầu của cô ở thế giới này tìm được một chỗ dựa, thì ý nghĩ “Thầm nghĩ muốn làm bạn với con người” của Zeref thì thật sự rất làm cho người ta thương tiếc .

“…… Zeref.” Lạc Lan vỗ nhè nhẹ tay anh đang ôm lấy hông mình, ý bảo anh buông tay ra, nâng mặt anh nghiêng đi, mỏng manh ở khóe miệng Zeref trao một nụ hôn: “Hiện tại là vì thực hiện tâm nguyện, cho nên mới mang em đến đây sao?”

Zeref nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“…… Cái này tuyệt đối là phạm quy a,” Lạc Lan hít một hơi thật sâu: “Ngu ngốc !”

Zeref tuyệt đối không để ý cô nói gì đó.

Đối với anh mà nói, ý nghĩ lúc trước có lẽ chỉ đơn giản là muốn ở cùng một người, nhưng hôm nay, loại ý nghĩ này đã sớm thay đổi bản chất — Nếu người đó không phải là Lạc Lan, nếu người trong lòng không phải là cô ấy, cho dù lại có nhiều người cùng anh thì cũng sẽ không có ý nghĩa nào nữa.

Anh trở tay đem cả người cô chuyển trở lại đặt trên thân cây, đem nụ hôn khi nãy kéo dài đi xuống.

Đem vẻ mặt của người này chặt chẽ nhớ kỹ.

Nắm toàn bộ cảm xúc cùng phản ứng cơ thể của người này trong tay, đem mỗi một vẻ mặt của cô bởi vì chính anh mà thể hiệ nra, đều nhớ kỹ một cách chặt chẽ.

Muốn người này hướng về anh lộ ra tươi cười, bởi vì anh mà cảm thấy hanh phúc. Cho dù là thương tâm khóc, do dự bất an, mỗi một loại cảm xúc đều chỉ có thể nhất định chỉ vì anh mà được dựng lên.

Hy vọng xa vời lúc ban đầu giống như dục vọng tham lam nho nhỏ đã trở nên to lớn. Loại diễn biến này làm cho anh muốn đem cô trói chặt vào bên người mình, loại dục vọng độc chiếm cô chỉ cho riêng mình anh.

Zeref không nhìn Lạc Lan nhỏ giọng kháng nghị, động tác phản kháng cũng rất nhỏ, thuần thục khiêu khích cô. Đem vẻ bởi vì ngượng ngùng mà nổi lên đỏ ửng, bởi lẽ do niềm khoái cảm mà ướt át hai mắt, đem toàn bộ vẻ ỷ lại cùng vẻ lưu luyến ở trong mắt cô nhét vào trong đáy mắt.

Người con gái này hoàn toàn thuộc về anh.

Nguyện vọng nho nhỏ lúc ban đầu đã sớm trở thành sự thật, nhưng guc vọng tham lam của anh lại trở nên càng nhiều. Nhưng mà, chỉ cần người này luôn ở cạnh anh, mỗi một phần muốn tìm thì đều có thể nhận được lời đáp lại.

Đây là điều mà Zeref muốn bảo vẻ trong tình trạng hiện nay.

**

Sáu tháng sau —

“Ze…… Ref……” Một người thiếu nữ tóc đen mang thai nào đó được tiến hành nâng đỡ đi tản bộ mỗi ngày, mặt cô đầy vẻ không được tự nhiên cùng bất đắc dĩ biểu hiện ra tâm tình của cô: “Anh có thể không cần luôn dùng vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn bụng của em sao?”

Người thiếu nữ tóc đen được người đàn ông nâng đỡ, môi anh vừa mới khẽ động, lúc anh vừa mới định mở miệng ra nói chuyện thì không biết khóe mắt anh liếc nhìn đến cái gì, sắc mặt liền thay đổi lớn: “Chú ý bậc thang !”

Thiếu nữ tóc đen lộ ra biểu tình như quả trứng bị đông đá: “……”

……

Nhóm người dân xung quanh hiển nhiên đã muốn vô cùng quen thuộc với động tác mỗi ngày này hai vợ chồng họ. Ánh mắt hướng tới hai người họ đều mang theo ý cười.

“Đôi vợ chồng kia thật sự đúng là tràn đầy ân ái a, đây là cái thai đầu của hai người bọn họ đi?”

“Không có thể như vậy được sao, chính là bởi vì cái dạng này, mới làm cho người chồng kia khẩn trương như vậy đi. Cô xem vẻ mặt của người đó đi, phốc.”

“Thật đáng yêu a, nghĩ đến lúc sau khi hai vợ chồng tôi kết hôn xong thì liền mang thai, lúc ấy, biể hiện của anh ấy cũng là như vậy.”

“Trình độ của các ông chồng cũng bắt đầu đáng yêu rồi đấy.”

“Ngày trôi qua thật nhanh a, không phải hai người bọn họ vừa mới kết hôn vào năm trước ở trong trấn sao? Đảo mắt một cái liền đã hòa thai đứa nhỏ, nhìn bụng của cô ấy kìa, cũng không lạ vì sao người đàn ông nhàcô ấy khẩn trương đến như vậy, cũng quá lớn.”

“…… Có thể là song bào thai hay không?”

“Nếu là như thế này thì thật đúng là chuyện tốt đâu, nhìn diện mạo của hai người bọn họ, đứa nhỏ hẳn là sẽ thật sự đáng yêu đi? Thật chờ mong –”

“Không sai không sai. [Ting –]”

Hai vợ chồng đi tản bộ liếc nhìn nhau — hai bên lẫn nhau đều nghe thấy được âm thanh bàn tán của người dân. Cuối cùng vẫn là Lạc Lan không nín được biểu tình bất đắc dĩ, “Phốc xuy” một tiếng bật cười.

“Nghe được không?” Cô nửa thật nửa giả quở trách chồng nhà mình ở bên cạnh: “Mọi người đều nói anh quá khẩn trương .”

Zeref vẫn như cũ đầy mặt khẩn trương, cảnh giác: “Chờ em sinh ra đến anh sẽ không khẩn trương nữa.”

“Chậc…… Anh đúng là tên không dứt khoát gì cả.”

Lạc Lan đem đầu chuyển hướng bên kia, ở nơi Zeref nhìn không tới vụng trộm cười cong mắt.

Cô híp mắt nhìn về phía bầu trời và biển xanh nối tiếp nhau nơi — Đã có loại chuyện xuyên qua một cách kỳ diệu này, vậy thì cô có phải cũng có thể tin tưởng chuyện “Người đã mất sẽ ở trên trời cao ngắm nhìn người thân của bọn họ” chứ?

Nha, cha, mẹ — Không lâu sau nữa, con cũng sẽ có được đứa bé của chính mình a.

Cho nên.

Ngay tại thế giới này, đem hạnh phúc thuộc về con tiếp tục kéo dài nữa nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.