Xuyên Qua Trở Thành Tiểu Bà Bà

Chương 7: Chương 7: Mười tám năm (trung)




Lúc hài tử bốn tuổi thì hoàng thượng đột nhiên mắc bệnh cấp tính mà qua đời, thái tử lên ngôi, đổi niên hiệu thành Ung hòa Nguyên niên.

Năm nay Chỉ Lam hai mươi tuổi, Trương Kinh hai mươi lăm tuổi.

Tề vương truyền vị trí thế tử cho con trai thứ hai, người trong phủ sau này đều gọi lão Vương gia, lão Vương phi.

Tứ cô nương rốt cục cũng như ý nguyện Vương Phi, gả vào Cẩn quốc công phủ, trở thành Đại thiếu phu nhân nhà hắn. Thế tử của Cẩn quốc công chính là một người ngu dốt vụng về, nói toạc ra thì lại cùng Tứ cô nương bù qua lẫn nhau. Tứ cô nương lại không thích tính tình như vậy, cũng không chú ý đến thân phận của hắn, lúc nào nói chuyện cũng chỉ trích châm chọc hắn mấy câu. Thời gian dài, thế tử lại càng không muốn cùng nàng nói chuyện, thừa dịp nàng mang thai liền nạp một số thiếp thất, rất là yêu thích các nàng.

Lục cô nương cũng cuối cùng gả cho con trai thứ ba của một thế gia Hậu phủ, trắc phi của trưởng tử còn phải nhường nhịn nàng. Mà trong nhà kia đã sớm là một vỏ trống, trắc phi Diêu thị phải cho nàng bạc sống qua ngày. Tam công tử mặc dù cùng Lục cô nương rất thân mật, thế nhưng lại bỏ mặc mọi chuyện, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt. Khiến cho Lục cô nương cùng Diêu thị buồn phiền không thôi. Trong phủ kia có nhiều phòng, bất kể là người khác đi xem nàng, hay là nàng ra ngoài cũng rất khó khăn.

Mỗi lần Chỉ Lam trở lại Vương Phủ, Vương Phi luôn cảm thán nữ nhi của nàng mệnh làm sao lại không tốt. Thật ra thì Chỉ Lam muốn nói, nàng sống rất tốt, nhưng sợ lại có người hiểu lầm, nên cái gì cũng chưa từng nói.

Hài tử năm tuổi thì Chỉ Lam viết thư nói cho Trương Kinh, muốn mời sư phụ dạy hai đứa bé tập võ, không cần võ nghệ tinh xảo, chỉ cần rèn luyện thân thể là được. Trương Kinh phái một thị vệ bên người đến, Chỉ Lam không nhìn được người này võ công cao thấp thế nào, thế nhưng nàng khẳng định người này võ công không kém. Mà một năm sau, hoàng đế lại phong cho Trương Kinh làm Mã đại nguyên soái, quyết định đánh chiếm Bắc Tống, thống nhất thiên hạ. Trận đánh này kéo dài suốt năm năm, hoàng đế Ung Hòa Ngũ Niên tự mình thân chinh , cuối cùng cũng thắng được hai chiến tướng của Bắc Tống, nhập vào bản đồ Đại Ung.

Ngợi khen Trương Kinh trung thành dũng cảm, còn ban thưởng rất nhiều đồ tốt. Thế nhưng Trương Kinh có chút kì quái, khi nói chuyện cũng không thấy cao hứng lắm, ngược lại liên tục dặn dò Chỉ Lam nhớ chăm sóc thân thể hài tử. Chỉ Lam cũng nhiều lần hỏi thăm những vẫn không có đáp án, sợ thân thể Trương Kinh không khỏe, liền phái người âm thầm quan sát Trương Kinh, nhưng khi người theo dõi trở lại đều báo vẫn tốt, rất là kỳ lạ.

Hài tử mười tuổi thì hoàng thượng mệnh cho Trương Kinh trấn thủ Liêu Đông, năm ấy Trương Kinh đặc biệt phái người làm hai áo khoác lông thú, đem tặng Chỉ Lam khiến nàng sung sướng không thôi. Đây chính là đồ tốt, ở hiện đại một chiếc ba vạn nha, lập tức viết thư gửi lời cảm ơn tới Trương Kinh, lời cảm kích dài dòng vô cùng. Trương Kinh cũng viết thư hồi âm liên tục trêu trọc, nói đồ này sao có thể không tốt, sớm biết nàng thích, đã gửi sớm hơn rồi. Kèm theo thư còn có hai hộp chân trâu. Năm này qua năm khác, quà gửi về còn có mấy hộp chân trâu cùng với quần áo lông thú quý giá. Chỉ Lam nhớ lại mấy năm trước quà còn có mấy con hồ ly sống, đây chính là quà của hoàng thượng, chỉ có thứ hắn không muốn biết, chứ không gì không thể qua được mắt hắn.

Mấy năm này hai đứa bé cũng cùng con nhà thế gia quan hệ rất tốt, thường xuyên cùng nhau đi dã ngoại, săn thú. Năm nay Thụy Bình cùng Thụy An chính thức thông qua thi huyện cùng thi phủ, trở thành học trò nhỏ. Thụy Bình cùng Thụy An tuy nói là sinh đôi, nhưng hai người lớn lên lại hoàn toàn khác nhau, người khác cũng cảm thấy kì quái, Chỉ Lam thật muốn lớn tiếng giải thích cho người khác biết nguyên nhân bởi vì là song trứng thụ tinh.

Hai đứa bé lớn lên bình thường, thân thể cũng coi là tráng kiện, cũng đã trưởng thành hơn. Lão đại Thụy Bình đi học lộ vẻ là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khá khéo léo, cùng với một nhóm ít người là con em một vài thế gia đến kinh thành làm đại biểu. Lão nhị thì tính tình chính là gặp người nói người, gặp quỷ nói quỷ, so với lão đại thì điềm đạm nho nhã hơn một chút, thích thoảng ngồi nghiên cứu các loại cổ thư, từ bảy tuổi đã luyện chữ, hiện tại viết chữ đều là người gặp người khen, viết văn chương cũng là sắc màu rực rỡ khiến cho thầy giáo hận không thể đem hắn làm con trai mình. Hai người lúc mười ba tuổi lại thi trúng tú tài, các phu nhân nhìn thấy hai người bọn họ đều là yêu thích vô cùng.

Hài tử mười lăm tuổi thì hoàng thượng mệnh Trương Kinh xuất binh đến Triều Tiên. Năm nay bắt đầu có người đến làm mai mối cho hai đứa bé rồi, Chỉ Lam nói còn quá sớm, ý của mọi người chính là ý tưởng phổ biến bình thường, lúc ngài suy tính chọn dâu thì đừng quên có cô nương nhà chúng ta.

Hài tử mười sáu tuổi thì thi đậu Cử nhân, chẳng qua là số hạng hai người lại cách xa nhau, lão Nhị là đứng đầu bảng, lão Đại là cuối bảng. Trong phủ không khí vui vẻ mấy ngày chưa tiêu tán, Trương Kinh cũng đặc biệt phái người tặng mấy xe đồ tốt đến, khen ngợi hai huynh đệ tài giỏi. Trương Kinh mấy năm nay đuổi đến nơi nào đó, lại liên tục đổi căn cứ theo đó, đuổi đi đuổi lại không thành dạng gì, nhưng số lượng cũng là càng ngày càng nhiều.

Hôm nay Chỉ Lam đi cùng Niết Dương công chúa tham gia yến tiệc thưởng hoa, hai đứa bé thì cùng với bằng hữu đi săn thú ở Tây Sơn.

Trước Tây Sơn là một đám người trẻ tuổi. Trữ vương thế tử Cơ Bá Ngôn, thế tử Lễ Quốc công Võ Thừa đến bên Thụy Bình cùng Thụy An, vừa cưỡi ngựa song song nhau, vừa nói chuyện.

“Đúng rồi, có phải ta chưa chúc mừng huynh đệ hai người vừa trở thành quan to cử nhân không?” Cơ Bá Ngôn nói, tay cầm roi ngựa, trên mặt mang theo nụ cười hài hước.

Bốn người bọn họ từ nhỏ đã quen biết, nói chuyện vô cùng tùy ý, Thụy Bình liếc mắt nhìn Cơ Bá Ngôn, cười nói: “Bá Ngôn kia là nói, nếu là mọi người đã lấy một trong hai ta làm con trai trưởng của tướng quân phủ, ta cũng vậy không cần liều chết đi thi cho phí công. Ta không giống Nhị đệ, thích nghe mấy cái văn chương cổ xưa”

Cơ Bá Ngôn nghe nói vậy, liếc mắt nhìn Thụy An, thấy Thụy An vẫn là hơi cười, cũng không nói gì. Chỉ nghe Thụy Bình nói tiếp: “Hừ, khi chúng ta trong kinh thành là bọn họ người điếc người mù phải không? Đám người kia đưa lễ hàng năm đến Liêu Đông bên kia so với trong kinh còn phong phú hơn cũng còn tạm, dù sao phụ thân vẫn là ở đó. Thế nhưng lại đưa cho hài tử bên kia lễ vật tốt như vậy, lương câu bảo kiếm gì đó, sao không thấy kính tặng hai ta. Hai ta nếu là không tranh giành chút, chúng càng không thèm nhìn chúng ta.” Chân mày Võ Thừa hơi nhíu lại, hỏi: “Mẫu thân ngươi có biết?”

Thụy Bình vội vàng tiếp lời: “Mẫu thân không biết, trở lại ta cũng nói trước cho xong rồi, để cho bọn họ nói những gì nên nói, không nên nói thì quên đi. Mẫu thân biết thì cũng có lợi ích gì, chỉ càng khiến người không vui thêm mà thôi. Phụ thân còn nhớ đến chúng ta, đối với mẫu thân cũng có chút áy náy, yêu cầu của mẫu thân từ trước tới giờ không nói hai lời liền thỏa mãn. Dù sao thân phận thế tử cũng không tới tay người khác được, về sau sẽ nhìn tới hai ta. Mẫu thân một mình nuôi dạy hai ta lớn lên, hai ta có thể làm gì thì làm tốt, để cho mẫu thân bớt lo nghĩ được một chút là được.”

Cơ Bá Ngôn nghe xong thì cười vang nói: “Làm khó ngươi nhìn đến thông suốt rồi, xong, chờ bọn hắn trở lại, các huynh đệ giúp hai người hả giận.” Thụy Bình cũng cười: “Phụ thân hai ta bao giờ mới trở về thì có quỷ mới biết. Không có chuyện làm thì đừng có kéo bọn ta vào, nếu là muốn dụ dỗ hai người bọn ta thì cũng đừng nghĩ.” Bốn người cười cợt đi cùng mọi người.

Niết Dương công chúa đến nhà bên này, Chỉ Lam được các quý phu nhân bao quanh vô cùng hoan nghênh, nàng vốn cũng không thích tranh giành ra mặt, mọi chuyện đều rút ra. Mọi người cùng nàng nói chuyện phiếm, vui vẻ đem nữ nhi đến giới thiệu với nàng, nàng cũng nguyện ý nghe khiến mọi người cũng thấy vui mừng. Trong nhà có hai đứa bé sắp mười lăm tuổi , đối với yến tiệc thân thiết trá hình này, Chỉ Lam nhất định sẽ được mời đến gặp. Đối với cổ đại bây giờ, nàng cũng không mong muốn tình yêu của con trai mình thuộc về ai đó, nếu là có tình huống này, nàng cũng không dám đem những loại cô nương này về nhà, nam nữ đại phòng dù có nghiêm khắt cũng sẽ có lúc nảy sinh tình cảm, cô nương này phải có bao nhiêu tâm kế bao nhiêu can đảm đây….

Chỉ Lam nhìn thấy tất cả nữ nhi được các phu nhân đưa tới đây thỉnh an với mình. Cô nương nhà này không tệ, trong nhu có cương, có thể còn có một thân công phu. Cô nương kia cũng thật tốt, ôn nhu tao nhã, tài hoa hơn người.Người này người kia lớn lên xinh đẹp như tiên nữ. Cứ nhìn như vậy, đều thấy ai cũng không tệ. Về nhà có lẽ phải hỏi hai đứa nhỏ thích dạng cô nương nào, tránh cho cưới trở về lại thành một đôi oan gia, hai người đều tương kính như băng thì thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.