Hôn sự của Chỉ Lam mẫu thân nàng không quyết định được, ngay cả vương phi cũng không thể.
Buổi tối, Tề vương trở về phủ dùng cơm xong trực tiếp gọi vương phi vào phòng thương lượng.
Sắc mặt Tề vương không vui mà nói: “Qua mấy tháng nữa, hoàng thượng sẽ xuất binh đến đánh Nam Sở, chọn Trương Kinh làm thống soái.”
“Trương Kinh chỉ mới 20 tuổi, lại là con trưởng duy nhất của Trương gia còn sống sót lại, cả một nhà Trương gia đều hi sinh tại Nam Sở.” Tề vương phi giảm thấp âm thanh xuống: “Chẳng lẽ hoàng thượng là muốn tuyệt nòi giống của Trương gia sao?"
“Nói nhăng cuội gì đấy?! Mặc dù Trương Kinh chỉ mới 20 tuổi, nhưng danh tiếng của quân đội Trương gia năm đó cũng là có tiếng tăm mới có thể theo rồng vào kinh thành.Thiên hạ của Cơ gia, một phần tư là do quân Trương gia dựng nên , liệt tổ đối với Trương gia là vừa dụng mà lại vừa đề phòng. Ngoại trừ người của Trương gia, còn ai có thể là cánh tay chỉ huy của quân đội Trương gia. Hơn nữa phụ thân Trương Kinh cũng đã lưu lại cho hắn nhiều trợ thủ như vậy, phụ tá đại tướng cũng không thiếu, nàng lo làm cái gì.” Tề vương vuốt vuốt mi tâm. “Ta lo lắng chính là chuyện sau khi bãi triều, hoàng huynh đến tìm ta. Hoàng huynh muốn làm đám hỏi với Trương gia, trước khi xuất binh sẽ gả, cưới nhau được ba tháng sẽ xuất binh. Có thể hiện chỉ có ba vị công chúa, không phải là gả cưới Nam Sở, cũng là đám hỏi với Bắc Tống. Các vương phủ khác hoàng huynh lại không yên lòng, cho nên muốn ta gả một nữ nhi cho Trương Kinh.”
Sau khi nghe được sẽ gả một nữ nhi đến Trương gia, Tề vương phi liền lập tức liền sửng sốt một chút, gả đi thì vợ chồng sẽ phải chia lìa. Liên quan đến con gái của mình, Tề vương phi lúc ấy đầu óc như xẹt điện, ý niệm đầu tiên là tuyệt đối không thể gả nữ nhi của mình đi, lập tức hướng về phía Tề vương, mắt đỏ lên : “Vương gia, thiếp thân cũng muốn vì ngài chia sẻ khó khăn, nhưng là do Cẩn Quốc Công phu nhân đã chọn trúng Chỉ Dung nhà chúng ta rồi, muốn đem Chỉ Dung gả cho con trưởng nhà nàng. Cũng đã nói bàn tính xong, gần đây cũng đang muốn nói cho ngài biết.”
“Ngươi đừng lo lắng lung tung.” Tề vương đối với tâm tư của Tề Vương Phi tự nhiên rõ ràng, nữ nhi của vợ cả mình dĩ nhiên cũng sẽ nghĩ nhiều một chút “Ngũ Nhi cùng Lục Nhi đều 15 tuổi có phải không?”
Tề vương phi vừa nghe xong đã vội vàng nói: “Đúng vậy a, đúng vậy a. Gần đây thiếp cũng đang giúp hai nàng chọn nhà chồng"
Tề vương suy tư trong một lát, rồi nói: “Ta đi gặp Tần thị kia một lát.” Ra khỏi phòng Vương Phi, Tề vương thở dài một hơi. Vương phi sợ nữ nhi gả đi không hạnh phúc, mà hắn hoàn toàn trái ngược, hắn lại sợ con rể này quá xuất sắc, hắn nhận không nổi. Nếu người này là đánh thắng trận trở về, đoán chừng không chỉ hoàng thượng mà ngay cả hắn cũng sẽ phải cùng nhau kiêng kỵ .
Tề vương gia đến phòng Tần thị, ngay cả nha đầu cũng không đuổi ra ngoài, liền mở miệng. Mở miệng cũng không phải là giọng muốn thương lượng mà trực tiếp nói thẳng: “Hôn sự cho Ngũ nha đầu ta đã định rồi, đối phương là hộ quốc tướng quân Trương Kinh. Mấy ngày nữa hoàng huynh sẽ đích thân chỉ hôn, nàng mau tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ cho Ngũ Nhi đi.”
Tần thị vừa nghe liền luống cuống, việc này thế nào liền trực tiếp đính ước nữa a, hôm nay mình đi đến chỗ vương phi thì không có tin gì, sao bây giờ lại đính ước ngay vậy? Mình cũng đã nghe qua Trương Kinh, một trận trước vừa hồi kinh, là một nhân vật chạm tay vào có thể bỏng (1 nghĩa khác nữa là chỉ quyền thế rất mạnh), làm sao có thể bỏ qua Tứ cô nương mà lại chọn Ngũ cô nương của mình được. Khác thường này tất nhiên quái lạ, trong đó nhất định là có bàn bạc. Luôn miệng nói: “Điều này thiếp chưa từng nghe ai nói qua, việc này làm sao mà nói được, nói như thế nào được đây…”
Tần thị vừa nghe liền luống cuống, việc này thế nào liền trực tiếp đính ước nữa a, hôm nay mình đi đến chỗ vương phi thì không có tin gì, sao bây giờ lại đính ước ngay vậy? Mình cũng đã nghe qua Trương Kinh, một trận trước vừa hồi kinh, là một nhân vật chạm tay vào có thể bỏng (1 nghĩa khác nữa là chỉ quyền thế rất mạnh), làm sao có thể bỏ qua Tứ cô nương mà lại chọn Ngũ cô nương của mình được. Khác thường này tất nhiên quái lạ, trong đó nhất định là có bàn bạc. Luôn miệng nói: “Điều này thiếp chưa từng nghe ai nói qua, việc này làm sao mà nói được, nói như thế nào được đây…”
Tề vương nói tiếp, “Qua một trận Trương Kinh phải dẫn binh xuất chinh ở Nam Sở, hôn sự sẽ đơn giản một chút.” Tần thị vừa nghe nói con gái mình phải về nhà chồng, cô gia phải đi đánh giặc, lúc ấy khí lực cả người như bị sạch rút đi.
Vừa muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Tề vương khoát tay áo chặn lại nói, “Tuy nói hôn sự sẽ phải giản lược, nhưng là do hoàng thượng chỉ hôn, cũng sẽ không thể nào mà không nhìn được. Ngươi nhanh chóng tranh thủ thời gian tự mình đi xếp danh sách ra ngoài, ngày mai Vương phi sẽ bắt đầu chuẩn bị hồi môn cho Tiểu Ngũ, ngươi cũng đi giúp một tay. Thiếu thứ gì ta sẽ trực tiếp cho người kiếm lấy mà chuẩn bị, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng.”
Tiếp đó lại vừa giống như muốn bồi thường tổn thất mà nói, "Của hồi môn của Tiểu Ngũ ta sẽ nhượng lại cho vương phi dựa theo quy định phân chia của dòng đích nữ, ta tặng thêm của hồi môn cho nó mấy thôn trang cùng cửa hàng, tất sẽ không để nó ủy khuất. Ân, Tiểu Ngũ xuất giá rồi, bên cạnh nàng cũng không có nhi tử, khó tránh khỏi tịch mịch, vừa vặn thay Cửu nhi hiện tại không ai chăm sóc, liền đem đến bên cạnh nàng đi. Việc này cứ quyết định như vậy, ta trước còn có việc phải đi trước.”
Nói dứt lời, cũng không có ở lại nơi này uống ly trà, xoay người rời đi. Tần thị nằm lỳ ở trên giường bắt đầu gào khóc. Chỉ Lam ở trong phòng nghe nha đầu bên cạnh Tần thị mô phỏng lại chuyện đã xảy ra một lần, chỉnh sửa lại quần áo một chút, liền đi đến phòng của Tần thị. Lúc đến Tần thị vẫn còn đang khóc, Chỉ Lam ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng kéo y phục Tần thị xuống, kêu, “Mẫu thân.”
Tần thị vừa thấy Chỉ Lam tới, ôm Chỉ Lam khóc dữ tợn hơn. Trong miệng còn một mặt hô, “Bọn họ tại sao lại khi dễ người ta như vậy a, tại sao, tại sao...”
Chỉ Lam tranh thủ thời gian vội vàng lấy tay nhẹ nhàng che miệng Tần thị lại, hiện tại là Tề vương cảm thấy Tần thị bị thua thiệt nên có chút thương hại, nếu Tần thị không chú ý, tùy ý trút giận, lập tức khiến cho người ta cảm thấy mẹ con nàng dường như không biết điều. Tần thị tuy tức giận nhưng trút ra ngoài rồi tâm tình cũng chầm chậm bình tĩnh lại, nước mắt vẫn là không ngăn được mà chảy xuống.
Hai người cứ như vậy ngồi đối diện cả buổi, Tần thị mới mở miệng, “Vậy bây giờ phải làm sao a? Giống như tổ phụ cùng phụ thân Trương Kinh cũng đều chết ở Nam Sở, không hiểu sao hắn lại còn đi đến chỗ kia?''
Chỉ Lam thì không có rối rắm như vậy, không phải là lập gia đình sao, không phải là sau khi gả qua, đối phương liền ra chiến trường sao? Bất quá là nếu hôn sự này có thể đến phiên nàng, nói rõ ra thì trận chiến sắp tới có vẻ không tốt lắm. Nhưng mà bây giờ xảy ra cớ sự này, toàn gia cũng đều hi sinh tại nơi đó. Rất có chút mùi vị Dương gia tướng a, cha cùng nhi tử đều hi sinh tại một chỗ rồi, sau đó con dâu sẽ nối tiếp.
Hoàng đế này từ trước đến nay đối với đại tướng lãnh binh là vừa trọng dụng mà lại vừa đề phòng, bằng không thì làm sao mà Vương Tiển cùng Phan Nhân Mỹ nói mấy câu là liền có thể vu hãm Đại Tướng Dương Nghiệp đây. Hiện tại vị hoàng đế Cơ gia này dùng một chiêu xưa nhất, dùng tử nữ hoàng tộc mà chốt hôn, kết hợp như vậy, bất luận đối với hoàng đế hay là đối với Trương Kinh mà nói, đều là một hành động an tâm. Chẳng qua đáng tiếc là vị trung gian nữ tử này, a, cũng chính là mình
Chỉ Lam xua đuổi khỏi ý nghĩ kia ra khỏi đầu, trong phủ hiện tại chỉ còn lại ba nữ hài tử, con vợ cả Tứ tiểu thư, Chỉ Lam nàng, Lục tiểu thư của sủng phi Diêu thị.
Sử dụng góc độ so sánh, nhìn đi nhìn lại thích hợp nhất vẫn là nàng. Nàng không cảm thấy Tần thị mẫu thân mình có năng lực để cho Tề vương thay đổi chủ ý.
Đằng nào thì cũng đều gả đi cả, còn không bằng vui vẻ một chút. Trái lại nàng bắt đầu an ủi Tần thị, “Mẫu thân đừng khóc, con cảm thấy hôn sự này rất tốt. Trương Kinh này là hộ quốc tướng quân, lại có thể được hoàng thượng tứ hôn, không phải rất tốt sao. Không chừng Trương Kinh có thể đánh thắng trận trở về. Mẫu thân đừng khóc nữa, nhìn xem khóc nữa sẽ hư mất.”
Tần thị lại khóc dữ tợn hơn, “Nữ nhi của ta nha, ngươi biết cái gì, Trương Kinh này năm nay 20 tuổi rồi, mặc dù không có cưới thê tử, nhưng thông phòng nha đầu hay gì gì đó cũng không phải là không có nha. Vả lại lỡ tướng công của con có chuyện gì bất trắc ngoài chiến trường, chuyện sát trường ai có thể nói rõ ràng được.”
Tần thị lấy khăn tay hung hăng lau dưới mắt, nói tiếp, “Đại Ung cùng Nam Sở giao chiến mấy thập niên, sao có thể dễ dàng liền đánh thắng như vậy. Hơn nữa nếu triều đình đem Trương Kinh đẩy ra chiến trường, chỉ sợ rằng cũng sẽ không đơn giản để cho hắn trở về, triều ta từ trước đến giờ đem gia quyến võ tướng ở lại trong kinh, cũng không biết ngươi với hắn ở với nhau được bao lâu.” Nói xong lại bắt đầu khóc.
Hôn sự này quả thật không thể nào tốt được. Lập tức liền lập gia đình, sau khi cưới liền xuất chinh. Có thể trở lại hay không không nhất định, thời gian bao lâu trở về không nhất định. Ba năm năm năm cũng có thể, mười năm tám năm cũng có thể, Tiết Nhân Quý ban đầu chính là đánh mười tám năm a... Sau đó sẽ mang biệt quốc công chúa trở về...
Hơn nữa hắn hiện tại thì có thông phòng rồi. Tuy tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực chất Chỉ Lam không thể bình tĩnh như bề ngoài…... ....