Xuyên Qua Yêu Soái Vương Gia

Chương 5: Chương 5




“Ảnh Hiên ngươi xem! Uyển Thi kìa!” Ta mới vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Uyển Thi đang ngồi ở phía trên nên hưng phấn hướng Uyển Thi phất tay một cái, Uyển Thi cũng chỉ có thể cười cười với ta, dùng ánh mắt liếc liếc cái người bên cạnh, Ai. . Lại là hắn. . . (Tiểu Biên: Phí lời! Người ta là hoàng đế đó ! Trường hợp này hắn đương nhiên ở đây rồi! )

“Nhược Khả, ngồi xuống đi, mọi người đang nhìn nàng kìa!” Ảnh Hiên kéo tay ta giật giật vài cái.

“Ồ. . .” Ta ỉu xìu ngồi xuống.

“Công chúa giá lâm ~~~” Chỉ là vừa mới ngồi đã phải nghe cái giọng õng ẹo phát sợ của tên thái giám nào đó.

Ta nhìn nhìn về phía cửa điện,chỉ thấy một nữ nhân vận y phục đỏ rất đẹp, cực kỳ đẹp, nhưng ta lại cảm thấy không vừa mắt tí nào!

“Tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mẫn Trí Trinh hành lễ với Thần Trạch.

“Công chúa miễn lễ, ban ngồi!” Thần Trạch nói.

“Tạ hoàng thượng!” Mẫn Trí Trinh ngồi đối diện với Ảnh Hiên. . . . Nàng ta ngồi xuống rồi ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy Ảnh Hiên.Tuy rằng ta không chắc chắn lắm, nhưng khuôn mặt nàng ta rõ ràng là hiện rõ sự hứng thú với Ảnh Hiên.

Ta quan sát công chúa Mẫn gì gì đó một chút thì phát hiện nàng vẫn đang nhìn chằm chằm Hiên, thậm chí không chớp là đằng khác. Ta khinh ! Chỉ bằng ngươi mà muốn gả cho Thần Trạch ca à? Đã thế lại còn cuồng vọng muốn quyến rũ Hiên?Không có cửa đâu! Không! Cửa sổ cũng không có! Nàng cho rằng nàng là ai vậy? Muốn gả cho ai thì gả sao! Hừ! Ta tuyên bố quyền sở hữu Hiên bằng cách ôm chặt lấy cánh tay hắn.

“Làm sao vậy?” Ảnh Hiên có chút không chịu nổi với động tác thân mật của ta.

“Không có gì. . . Vị công chúa kia nãy giờ cứ dùng ánh mắt dại trai nhìn ngươi nên người ta cảm thấy không thoải mái thôi!” Ta bất mãn dùng cằm chỉ chỉ nữ nhân không biết liêm sỉ mặt dày đang ngồi đối diện.

“Ha ha. . . Nhược Khả , nàng không phải là đang ghen chứ?”

“Hả?. . . Làm gì có. . . Không. . Không được sao? Ngươi cấm ta sao” Không thấy ta thẹn thùng đến sắp điên rồi sao? ! Hắn lại còn. . cố tình nói làm ta lắp bắp nói chẳng ra đầu đuôi gì hết

.”Ha ha. . .Được, đương nhiên được! Nàng cứ từ từ mà ghen, từ từ mà ghen, ha ha!” Trong mắt Ảnh Hiên tràn ngập hình bóng của ta, một chút cũng không có cái nữ nhân kia khiến ta vô cùng hài lòng. Ta lại một lần nữa ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt đen như than của ai đó, ai ~~~ ta không thể không cảm thán, lòng ghen tị của nữ nhân đúng là đáng sợ. . . Thực sự là quá xấu xí ! Đột nhiên ta lại nổi cơn, muốn quậy phá một chút nên không chút khách khí quay sang lè lưỡi với công chúa kia, lại còn làm mặt quỷ, nàng ta tức giận đến mức đầu lẫn tai đều bốc khói ! Ha ha ha. . .Các bạn độc giả chắc chắn là không thể hình dung được khuôn mặt nàng ta có bao nhiêu khôi hài đâu !

“Hoàng thượng, nghe nói nữ tử quý quốc mỗi người đều đa tài đa nghệ, thần bất tài muốn cùng luận bàn một chút.” Mẫn công chúa đột nhiên đứng dậy nói.

“ Đương nhiên là được, công chúa muốn tỷ thí với vị nào?” Ánh mắt của Thần Trạch ca trước sau đều là lạnh lùng không đổi.

“Nàng!” Nhìn thấy Mẫn Trí Trinh chỉ ta , Ảnh Hiên ngồi bên cạnh cũng bắt đầu có chút lo lắng.

“Ta?” Không thể nào? Thị lực của ngươi không tốt sao? Hay là não bị con lừa đá rồi? Nhìn ta thế này mà đa tài đa nghệ thục nữ á? Đúng là cái loại háo sắc, dại trai có khác ! Bất quá, chọn ta là sai lầm của ngươi!

“Ngươi sợ sao ?” Mẫn Trí Trinh miệt thị nhìn ta, kích ta đúng không? Bổn tiểu thư ta không nổi giận thì thôi, nhưng một khi nổi giận thì tiện nhân như ngươi chịu không nổi đâu! Ta không ra oai nhưng cũng đừng có coi ta là mèo Hello Kitty nha!

“Ai nói ta sợ ! Tại hạ là đang lo lắng cho công chúa thôi! Hì hì!”Ta chậm rãi đứng lên, bề ngoài tuy tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng là. . . ta cũng có chút bối rối, đây là lần đầu tiên bị nhiều người nhìn như vậy!

“Lo lắng cho ta? Nực cười!”

“Nếu như ta thắng công chúa, truyền đi sẽ nói Kim quốc ỷ mạnh hiếp yếu, thắng mà không vẻ vang gì. Lùi một bước nói nếu như ngài thắng, cũng chỉ có thể nói rõ Kim quốc hiểu được khiêm nhượng, hiểu được cái gì gọi là lễ nghi thôi!Mà quý quốc. .dù thua hay thắng đều chẳng thể còn mặt mũi đi kết giao ” Ta mỉm cười hết sức ngọt ngào. Hì hì, ta không tin ngươi không tức chết!

“Ngươi!” Mã Trí Trinh tức giận đến cực hạn , cái này gọi là “Chính mình gây ra họa, chính mình gánh lấy họa”, Hừ! Xem ngươi sẽ ứng phó làm sao!

“Nhược Khả không được vô lễ! Nếu Mẫn công chúa có hứng thú, vậy thì cùng công chúa chơi đùa một chút đi! Chỉ là luận bàn mà thôi,nào có cái gì mà mất mặt hay không mất mặt chứ ?” Uyển Thi cho Mẫn Trí Trinh một lối thoát.

” Luận bàn cũng có thắng thua chứ! Bằng không làm sao biết cao thấp đây!”

Ai ~ thật là một đáng thương ! Người khác đều giúp ngươi bày sẵn đường đi, thế mà ngươi lại không biết đúng sai tự chặn đường của mình. Ta thương hại nhìn nàng ta! (Tiểu Biên: Người nào đó đợi lát nữa nên càng đáng thương chứ? Làm sao còn có thời gian rảnh đáng thương người khác? )

“. . . Nhất định tiếp tới cùng.” Sau khi được Thần Trạch ca cho phép tham gia , Uyển Thi cũng hào hứng hỏi , “Không biết công chúa muốn so tài kiểu gì?”

“Tỷ thí phân làm ba cuộc. Trận đầu đánh đàn.” Cầm? Cầm gì? Đàn dương cầm? Thụ cầm? Đàn violon? Vẫn là biển Aegean? ! Cầm nhiều như vậy không nói thì làm sao ta biết?

Uyển Thi chậm rãi bước xuống , “Trận đầu này do Bổn cung thực hiện đi!”

“. . .” Mẫn Trí Trinh cũng không có gì phản bác.

“. . .” Trong đại điện yên tĩnh lạ kỳ, tât cả đều trông chờ vào màn biểu diễn của Uyển Thi.

Uyển Thi nhẹ nhàng nâng lên dây đàn, sau đó là tấu lên một bài nhạc vô cùng lay động lòng người, đánh đổ tất cả trái tim có mặt ở đây. Đại điện càng lúc càng yên tĩnh, ngay cả thở cũng không dám, như sợ rằng sẽ làm kinh động đến âm thanh mê người đó. Ồ? Ta làm sao càng nghe càng quen tai nhỉ?! A! ! ! Là fallen leaves! Hèn gì quen tai như vậy! Uyển Thi từ lúc nào lại học đánh đàn cầm nhỉ?

“. . .” Đến khi tiếng nhạc dừng hẳn, mọi người vẫn đình chỉ hô hấp, ngạc nhiên đến cực độ, trong đầu dường như vẫn còn luẩn quân đâu đó tiếng nhạc mỹ lệ kia. Miệng của Mẫn Trí Trinh há to đến mức có thể nhét cả một quả trứng ngỗng!

“Rào rào . .” Tiếng vỗ tay của Thần Trạch ca nhanh chóng kéo mọi người từ trong mộng cảnh đi ra.

“Rào rào . . .” Sau đó là một tràng pháo tay cực lớn, Mẫn Trí Trinh tức giận đến đỏ cả mặt.

“Công chúa xin mời!” Ta có thể tưởng tượng được Mẫn Trí Trinh mắng Uyển Thi ghê gớm đến mức nào! Bằng không cũng sẽ không ngồi im chẳng có động tĩnh gì kể cả khi Uyển Thi đã ngồi xuống.

“. . . Tài đánh đàn của Nương nương quả nhiên lợi hại, thần không dám múa rìu qua mắt thợ. Ván này coi như ngươi thắng.” Mẫn Trí Trinh không phục nói, “Ván thứ hai là thơ từ.” Mẫn Trí Trinh đột nhiên quay đầu hướng ta nói, “Ván này nên là ngươi đấu chứ?”

“Ha ha. . . Công chúa ngài cao quý như vậy, tại hạ có thể nào cùng ngài tỷ thí, còn nữa tại hạ đối với thơ từ không có bất cứ hứng thú gì. Kính xin công chúa lượng giải.” Nói thật a, thơ từ ta không tốt đâu.

“Ngươi sợ sao? Hừ! Nguyên lai tài nữ của Kim quốc cũng chỉ đến thế!” Ta có nên nói nàng ta không biết điều đây? Vẫn là không sợ chết a? Lại ngay trước mặt hoàng đế chê cười, đúng là tỷ muội của Mẫn phi kia! Gien thực sự là đáng sợ nha! Di truyền nhiều khi cũng chẳng phải cái gì tốt.

“Công chúa, người đừng làm chuyện mất thể thống như vậy chứ?” Uyển Thi tự nói đùa.

“Ngươi!” Mẫn Trí Trinh giống như là vừa cắn phải lưỡi mình hay sao mà nói không thành lời, mặt cũng vô cùng kém sắc.

“Vẫn là Bổn cung tiếp ngươi đi!!”

“Nếu nương nương tình nguyện, ta đương nhiên rất vinh hạnh!” Thua một ván là ta không cẩn thận, ván này ta sẽ khiến ngươi thua thảm hại! Thắng ngươi là coi như tiện thể thắng luôn cái nha đầu chết tiệt kia! Ha ha. . . Mẫn Trí Trinh trên mặt lộ ra nụ cười tà ác làm ta buồn nôn muốn chết!

“Ảnh Hiên nhanh đưa ta ly rượu!”

” Nàng sao thế ?” Vừa nãy không phải còn rất tốt sao?

” Nhìn thấy mặt ai kia là ta mắc ói!” Ta ghét bỏ nói.

“Ha ha. . . Nàng ta dù sao cũng là công chúa! Có khi sau này còn là phi tử cũng nên! Làm sao có thể nói như vậy?” Nói xong hắn còn gõ một cái lên đầu ta.

“ Hứ! Ngươi dám đánh ta! Ta không chơi với ngươi nữa!”

“Được rồi! Được rồi! Đừng náo loạn! Ta biết sai rồi! Đau còn không kịp, sao nỡ đánh nàng đây!”Hắn ôn nhu xoa xoa “vết thương” cho ta, lại còn liếc mắt đưa tình. Ha ha! Thật ngọt ngào lãng mạn làm sao!

“Khụ khụ. . Không biết Mẫn công chúa lại muốn tỷ thí kiểu gì??” Vài tiếng khụ khụ kia rõ ràng là nhắm vào chúng ta! Thần Trạch ca, ngươi cảm thấy ghen tị thì đi mà tìm Uyển Thi tình chàng ý thiếp, mắc mớ gì phá hỏng chuyện tốt của ta với Hiên!

“. . . Ta ra vế trên, nương nương ngài ra vế dưới.” Cổ nhân sao toàn thích chơi mấy cái thứ này nhỉ, nhàm chán đến chết đi được!

“Nương nương nghe rõ , vế trên là xuân thảo mãn đình thổ tú.” Mẫn Trí Trinh suy nghĩ một lát .

“Bách hoa khắp nơi phiêu hương.”

“Đông phong thổi ra Thiên Sơn lục.”

“Mưa xuân tung đến vạn tượng tân.”

“Địch làm hoa mai khúc.” Mẫn Trí Trinh bắt đầu sốt ruột .

“Ha ha. . .”

“Nương nương là không đối ra được ?” Mẫn Trí Trinh cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

“Ta chỉ là muốn cho công chúa thêm thời gian suy nghĩ. Ta vế dưới là oanh đề dương Liễu Phong.” Hầy, Uyển Thi của chúng ta đúng là thủ đoạn đầy người , ha ha!

“Được! ! ! ~ “

“Được! ~” văn võ bá quan đối với Uyển Phi đều nhìn với cặp mắt khác xưa ! Vốn tưởng rằng hoàng đế là mê muội vì sắc đẹp, không nghĩ tới. . .

“Giờ đến phiên ta ra đề mục chứ? Mẫn công chúa.”

“Nương. . Nương nương xin mời. .” Lúc này Mẫn Trí Trinh là không cao hứng nổi , khả năng thua là nắm chắc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.