Là một thanh niên thế kỉ 21, tuy ta không dám nói mình là người hiểu rõ xu thế, nhưng cũng hiểu cái gọi là “chướng tai gai mắt” đó ! Là cả một vấn đề cỡ nào chứ! So với việc ta đi học thì đi chung với 8 chị gái cộng với một bá mẫu trẻ tuổi không thích lạc hậu vẫn còn tốt hơn nhiều. Cứ như vậy, 10 phụ nữ shopping điên cuồng dưới phố .”
“Nhược Khả à! Muội thấy màu sắc của cuộn vải này nhìn có đẹp mắt không ?” Bát tỷ hưng phấn kéo ta vào một cửa hàng bán vải.
“Nhược Khả ơi! Muội xem của ta trước đi, muội thấy kiểu dáng của cái này thế nào? Có được không ?” Tứ tỷ cầm một mẫu lên , lắc lắc trước mặt ta.
“Nhược Khả muội xem cái này thì thế nào? Có đẹp mắt không?” Đại tỷ cũng không tha cho ta. . .
“Các con để cho Nhược Khả nghỉ một lát đi ! Nàng đã giúp các con xem hết đông đến tây từ sáng đến giờ rồi đó !” Ai. . . Rốt cục có người thay ta lên tiếng ! Ta thật sự là rất mệt, thật sự muốn nghỉ một lát.
“Nhược Khả à ! Con cũng chọn một cái đi! Cứ xem là lễ vật bá mẫu tặng cho con là được rồi .” Bá mẫu kéo ta đến trước quầy, thiện ý nói.
“Cái này không được đâu. . . ” Ta từ chối nói, tuy rằng nếu như ta mang nó về thế kỉ 21 cũng có thể kiếm được một món hời, nhưng vấn đề là ta phải làm cách nào để trở về và trở về khi nào!
“Mẹ tặng cho con gái, có cái gì mà không được!” Bá mẫu chống nạnh, bày ra khuôn mặt ý muốn nói là “ Nếu con không nhận thì ta nhất định sẽ giận con” làm ta vô cùng bối rối.
“Đúng đó, xem muội kìa, trên người chẳng có một món trang sức nào cả ! Là một cô nương thì sao có thể không có một hai món trang sức được chứ ?” Tứ tỷ đứng ở bên cạnh nói đỡ cho ta.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mọi người đồng thanh tán đồng.
“Vậy để ta chọn một cái . . .” Ta chăm chú cân nhắc, mê man nhìn vào mấy thứ trước mặt. Tóc không dài, dùng trâm gài tóc e là rất khó, ngọc bội sao? Đeo ở trên người thì khi khó chịu hay xảy ra chuyện, sẽ rất dễ bị ta tiện tay ném đi ! Dây chuyền? Thứ đó quá chói mắt! E là sẽ dễ bị giật mất, có khi lại còn nguy hiểm đến tính mạng cũng nên . Còn vòng tay, để nhìn thử một chút xem sao . . . Ấy, cái vòng tay này nhìn cũng được, thế thì lấy nó vậy!
” Mắt thẩm mĩ của Nhược Khả nhà chúng ta cũng được đó ! Cái vòng tay này quả thực rất đẹp ~” Bát tỷ nhìn ta với ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ.
” Lựa đồ như vậy là đủ rồi, chúng ta tìm chỗ nào ăn cho ngập mặt, làm một bữa thật no nê đi ! Đến Các Cư ăn nhé!” Thất tỷ đi tới, khoác tay ta và Bát tỷ kéo ra ngoài.
” Đi ăn sao ? Thất muội, muội mời hả ?”
“Làm gì có chuyện đó cơ chứ! Là Ngũ tỷ mời mới đúng !” Thất tỷ nói xong liền quay sang nghịch ngợm cười một cái với bá mẫu.
“Được ~” Ngũ tỷ lại dễ dàng đồng ý như vậy sao ? Ta bỗng dưng ngửi thấy có mùi nguy hiểm >.<
“Nhược Khả ơi! Chúng ta sắp được ‘lên thiên’ rồi !” Bát tỷ lặng lẽ nói với ta . ( Ý là cực ngon luôn ấy )
” Vì sao vậy ? Đồ ăn ở đó ngon đến thế sao ?”
” Đương nhiên rồi ! Quán đó nổi danh toàn thành, à không, toàn quốc luôn đó! ” Thất tỷ xen vào giữa chúng ta, hào hứng giới thiệu.
“Có thật không?” Aizz, con người ta nói thật là cái gì cũng không sợ, cái gì cũng có thể cưỡng lại được nhưng chỉ có thức ăn lại không thể nào cưỡng được!
Bát tỷ và Thất tỷ thấy ta lần đầu tiên vui vẻ hào hứng như vậy kể từ nhiều ngày qua, liền không khỏi nhìn nhau cười một cái.
“Đúng rồi! Thất tỷ, chúng ta có phải hay không nên chuẩn bị một số thứ ? Ngày hôm nay là một ngày rất đặc biệt đó nha ~” Bát tỷ nhìn Thất tỷ cười vô cùng thần bí. Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi mà còn chuẩn bị cái gì ? Nhìn các nàng cười như vậy, ta chợt linh cảm có điều chẳng lành.
” Mau vào đi ! Đây là tiệm do Ngũ tỷ và Ngũ tỷ phu đích thân mở, chúng ta hôm nay tụ tập đông đủ như vậy đến dùng cơm, chắc chắn sẽ có điều đặc biệt ~” Thất tỷ giải thích cho ta nghe. Ta ngẩng đầu quan sát quán trước mặt, cảm thấy so với những quán khác cũng chẳng có gì khác nhau. Vậy thì đích thực là nhờ thức ăn mà nổi tiếng rồi.
” Đừng có ở đó nói nhảm nữa ! Ta sắp đói đến chết rồi !” Bát tỷ sốt ruột kéo cả bọn vào trong, “Tỷ phu, chúng ta đã đến rồi này!”
“Mọi người tới rồi à ?” Từ phía sau xuất hiện một soái ca chậm rãi bước vào. Qủa nhiên, ở cái cổ đại này đúng là nơi sản sinh mỹ nam tử mà!
“Được rồi, tướng công mau mang đồ vật lên cho mọi người ! Mẹ thì khỏi cần.” Ngũ tỷ bắt đầu bày ra dáng vẻ một lão bà kiêu ngạo.
“Ngũ tỷ ,vừa nãy tỷ đã đồng ý là bữa nay sẽ do tỷ mời mà ?” Lục tỷ nói, ý nghĩ được ăn chùa một bữa lập tức tan thành mây khói. . . Ngũ tỷ lẽ nào không thể rộng lượng một chút sao?
“Nhưng tỷ không có đồng ý là sẽ mời ! Tỷ chỉ đồng ý đến Các Cư ăn cơm thôi !”
Ngũ tỷ phu bất đắc dĩ đứng ở một bên.
“Mẹ ơi ~” mắt thấy không xong rồi, Lục tỷ quay sang cầu cứu viện binh.
“Đúng rồi, mẹ à , Ngũ muội thật keo quá đi !” Tứ tỷ cũng phụ hoạ, thêm mắm thêm muối vào.
” Ngay cả hỏi ý kiến cũng chẳng thèm hỏi mẹ , lúc nãy con hào hứng lắm mà ?” Bá mẫu tung ra một câu làm Lục tỷ nghẹn họng chẳng thể nói gì thêm.
“Khả. . .” Tứ tỷ còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Ngũ tỷ cắt lời.
“Tứ tỷ, ta nhớ tới ngươi còn thiếu ta một ngày ‘làm thêm’ nha ~ ”
“Tuân mệnh ~ ta lập tức đi ngay!” Tứ tỷ “Thấy chết không sờn” vội vã chạy đi.
“Bát tỷ này, tại sao Lục tỷ nhất định phải ăn chùa? Không phải đều là người một nhà sao? Ngũ tỷ cũng không cần.. khắc khe đến thế chứ ?” Ta nằm khó hiểu thì thầm vào tai bát tỷ.
“Ha ha, đây là chuyện mà lúc trước mọi người trong nhà cùng biểu quyết , nếu như chúng ta muốn ăn cơm ở quán của Ngũ tỷ thì nhất định phải thông qua cửa ải của tỷ ấy, bằng không ở trong cửa hàng , tiêu dùng trong ngày đều do người đó trả tiền, hoặc là đánh một tháng công, làm nha hoàn cho Ngũ tỷ một tháng ! Lục tỷ là người hay thua nhất, ta cho muội biết nha, ta nghe nói lần trước Lục tỷ lại thua, Ngũ tỷ không biết từ nơi nào tìm đến một nhóm dân chạy nạn lớn, ăn mày đổ xô tới . Ha ha. . . Bây giơ Lục tỷ đang tranh thủ chút quyền lợi ấy mà ~” Bát tỷ nói xong không nhịn được nở nụ cười, ta cũng mỉm cười theo.
“Được rồi! Trò chơi của chúng ta bắt đầu đi! Ta nói qua một chút về quy tắc nhé . Đầu tiên là tự do phân tổ, phân thành hai vòng , cửa thứ nhất, các ngươi phải đi mời chào được khách hàng đồng ý bỏ tiền ra tới đây dùng cơm, nhất định phải hơn 100 người, ngoại trừ dân chạy nạn, ăn mày ( hai kiểu người này không có tiền nên không thể mời, ý của Ngũ tỷ chính là vậy ). Cửa ải thứ hai là tìm một cặp người yêu hay phu thê nào đó , để bọn họ tự nguyện hôn môi trong quán, không được giở trò bịp bợm.Thời gian của các ngươi là một nén hương. Nghe rõ chứ?”
“Biết rồi. . .” Các tỷ tỷ âm thanh vô lực, Ngũ tỷ thường thường nghĩ ra nhiều quy tắc kỳ quái, bởi vậy bọn họ đã rất lâu rồi chưa từng tới đây . Lần này lại còn rút ngắn thời gian. . .
“Được, trước tiên mọi người hãy phân tổ đi!”
“Đại tỷ, chúng ta một tổ chứ?” Lục tỷ chạy đến bên cạnh đại tỷ đầy hi vọng nói.
“Lại tìm tỷ trả tiền à? Muội đi làm công cho Ngũ muội được rồi đấy !” Đại tỷ cười nói. Nhị tỷ cùng Tam tỷ một tổ, ta cùng Thất tỷ, Bát tỷ một tổ.
“Chuẩn bị. . . bắt đầu!” Ngũ tỷ ra lệnh một tiếng, ba nhóm người chẳng thèm để tâm đến hình tượng, chạy một mạch ra đường cái.
Tuy rằng thật không tiện, nhưng vì ‘miếng ăn’ của Thất tỷ, Bát tỷ, ta quyết định mượn đến thủ đoạn tuyên truyền của thế kỉ 21!
“Thất tỷ, ta nhớ tỷ từng nói biết múa đúng không ?” Ta kéo Thất tỷ đang ra sức cản đường người khác trên đường lại hỏi.
“Đúng vậy! Làm sao ? Muội có ý định hay ho gì ?” Ánh mắt Thất tỷ lóe sáng, nha đầu này quả nhiên không phụ lòng người khác mà!
“Bát tỷ, tỷ có thể làm gì ?” Ta vừa nghĩ vừa hỏi Bát tỷ mới bị gọi trở về.
“Cầm kỳ thư họa đều làm được . .” Bát tỷ thuận miệng nói.
” Bát muội giỏi nhất là cái gì?!” Thất tỷ làm hồi tỷ tỷ .
” Hát, có thể hát được một khúc!” Bát tỷ suy nghĩ một chút rồi chăm chú nói, “Có gì sao?”
“Oa ~ Bát muội ngươi học lúc nào vậy ! Đúng là thâm tàng bất lộ !” Thất tỷ ánh mắt hâm mộ nhìn Bát tỷ
“Khách khí khách khí! Hôm nào sẽ dạy tỷ mấy chiêu!” Bát tỷ cười cười, tay chắp quyền,giả bộ ra vẻ một vị đại hiệp.
“Được rồi! Các ngươi đợi lát nữa lại nói chuyện phiếm đi! Chúng ta lạc hậu rất nhiều ! Thất tỷ cho ta mượn điểm ngân lượng.”
“Cho ngươi, nói mau kế hoạch của ngươi đi!” Thất tỷ không thể chờ đợi được nữa nói.
“Ta và các ngươi nói. . .” Ta đem kế hoạch của ta cẩn thận nói cho các nàng.
“Đang coong. . .” Ta gõ một cái trống bằng đồng ( cái trống nhỏ có một mặt , cầm tay được mà dành cho những người mãi nghệ sử dụng ấy ) , đứng trước cửa của Các Cư lớn tiếng gọi , ” Mọi người mau mau lại đây xem ! Hôm nay Các Cư của chúng tôi muốn cảm tạ các đại gia cho tới nay vẫn luôn ủng hộ quán nên sẽ chuẩn bị một buổi biểu diễn, hi vọng các đại gia yêu thích!” Vừa dứt lời, tiếng ca hát ngọt ngào của Bát tỷ vang lên , ta còn đặc biệt chuẩn bị một cái máy phóng đại âm thanh cho nàng ( này chắc chị Khả tự chế ) , Thất tỷ duyên dáng múa mấy điệu khiến mọi người mê ly, quên bẵng đi mất Bát tỷ ( thật đáng thương ~~ ) . Hát , múa xong rồi thì đến phiên ta lên sân khấu!
“Các đại gia có thấy thỏa mãn với buổi biểu diễn của chúng ta không? Bởi vì trước đây có các đại gia ủng hộ, ưu ái, Các Cư của chúng ta hôm nay mới nổi danh toàn quốc! Hi vọng các đại gia sau này vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ Các Cư, chúng tôi có thể đảm bảo với mọi người, Món ăn của chúng tôi tuyệt đối sạch sẽ, tuyệt đối ăn ngon, hơn nữa giá tiền cũng không có đắt như các đại gia vẫn tưởng tượng đâu ,thế nhưng thức ăn so với các quán khác, kể cả bữa sáng cũng hoàn toàn khác nha! Nói vậy có lẽ các đại gia cũng đã hiểu ý của của chúng tôi rồi , như vậy ta cũng sẽ không phí lời nữa. Các đại gia sao không thử đến quán Các Cư của chúng ta xem thế nào ? Quán có đầy nhân gian mỹ vị ? Cảm ơn mọi người!”
Ta sâu sắc khom người chào một cái, mọi người ở bên dưới nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ . Nhìn mọi người không ngừng kéo nhau đi vào Các Cư, trong lòng ta vô cùng vui sướng không sao tả được!
” Được rồi, bây giờ chúng ta chuyển sang việc khác.” Ta lôi kéo hai vị tỷ tỷ còn đang sung sướng tột độ đến ngây người đứng đực một bên hòa vào đường phố sầm uất. Chúng ta tìm một thầy tướng số rồi nhờ bọn họ viết mấy tờ giấy tuyên truyền, mặt trên viết mấy câu giới thiệu như lúc nãy ta đã nói rồi một bên phân phát cho người qua đường, một bên tìm người yêu.
“Nhược Khả à, người mà chúng ta mời chào đến Các Cư đã gần đủ rồi, nhưng còn người yêu thì sao bây giờ ? Ta sợ là không tìm được !” Bát tỷ lo lắng hỏi ta.
“. . . Ta tìm tới .” Ta nhìn ra phía xa xa, bất chợt nở nụ cười.
“Đã hết giờ ~” Ngũ tỷ hô lên một tiếng , cho người gọi tất cả mọi người về, ” Theo như sự tính toán chỉ có đúng chứ không có sai của ta thì, nhóm của đại tỷ tìm được 99 người, cho nên, các người bị nốc ao đầu tiên . Tiếp theo là nhóm của Nhị tỷ, khách nhân các người đưa tới tổng cộng là 120 người, thông qua cửa thứ nhất ! Cuối cùng là nhóm của Thất muội,ái chà, rất lợi hại nha ~ gần 200 người !”
“Nhược Khả, biện pháp của muội thật hữu hiệu!” Bát tỷ cao hứng cầm lấy ta nắm chặt.
“Được rồi!Tiếp tục đến ải thứ hai!” Đầu tiên lên sân khấu chính là người mà Nhị tỷ và Tam tỷ tìm được, xem dáng dấp của bọn họ thì hẳn là mới vừa kết hôn. Mặc cho tiếng ồn ào xung quanh trong quán vẫn hạnh phúc hôn nhau thắm thiết.
“Được! Nhị tỷ, Tam tỷ , coi như các ngươi qua ải . Người của nhóm Thất muội tìm đâu ?” Ngũ tỷ xoay người hỏi bọn ta.
“Ừm. . . Cũng sắp đến rồi!” Ta ấp úng nói.
” Thế nào mà chưa tới ?” Ngũ tỷ hơi khó xử nói.
“Ta. . .” Thời khắc mấu chốt vì sao còn chưa tới chứ! Vừa nãy không phải nói muốn tới sao ! Bây giờ tướng công nhà ngươi có chuyện, làm sao. . . Lẽ nào chạy trốn ?
“Nhược Khả. . .”
“Đến rồi! Đến rồi!” Thất tỷ chỉ vào người đang vội vã từ cửa chạy vào
“Tiểu thư, tướng công ta đâu ? Hắn ở đâu? Ta không ăn bữa cơm này ! Chỉ muốn đến đón hắn !” Một nữ tử trẻ tuổi hớt hải chạy tới, lo lắng lắc lắc tay ta.
“Yên tâm hắn không có chuyện gì, ở bên kia.” Ta chỉ sang nam tử ngồi bên kia.
“Tướng công ngươi không sao rồi? Vị tiểu thư kia nói ngươi bị người đánh, có sao không ?” Nữ tử sốt ruột nhìn nam tử.
“Ta không có chuyện gì, vị tiểu thư kia đã giúp ta hóa giải hiểu lầm nên không sao cả rồi .” Nam tử giải thích, hai người thâm tình nhìn nhau, bên trong Các Cư hoàn toàn yên tĩnh, nhưng trong nội tâm của mọi người đều gào lên , ” Hôn đi ! Hôn đi !” Cuối cùng cũng làm các đại gia đang ăn cơm kia thất vọng, hai người bọn họ chậm rãi ôm nhau một cái.
“Ai nha! Xém chút thì được rồi !” Thất tỷ thở dài nói.
“Thất tỷ, Bát tỷ xin lỗi, hại các tỷ thua rồi.” Ta xấu hổ nói.
“ Nhược Khả, muội đừng nói vậy, cái này cũng không thể trách muội!” Thất tỷ an ủi vỗ vai ta, không cho ta đổ hết trách nhiệm lên người mình.
“Nhược Khả, không nên trách Ngũ tỷ nha ~” Ngũ tỷ lại gần cười nói.
“Ngũ tỷ, ta nguyện thua cuộc ! Nếu tỷ không coi ta là người ngoài, vậy ta cũng hi vọng tỷ sẽ áp dụng quy tắc kia với ta .” Ta cười nói, rời nhà lâu như vậy, cuối cùng cũng có một loại cảm giác ung dung , ấm áp.
” Vậy Ngũ tỷ sẽ không khách khí! Ách. . . Nhược Khả và Thất muội, Bát muội đi làm tiểu nhị đi, hôm nay đúng lúc Các Cư đang thiếu người”
“Được! ! !” Thất tỷ, Bát tỷ sao lại hưng phấn thế nhỉ?
“Tại sao cao lại cao hứng vậy?” Ta hiếu kỳ hỏi bọn họ, tuyệt đối không bỏ qua chuyện thú vị nào đó.
“Không có đâu ! Chúng ta làm gì cao hứng chứ!” Bát tỷ nhịn cười nói.
” Xạo quá đi! Miệng cười đến tận mang tai rồi kìa !” Ta không nhịn được lườm một cái.
“Ha ha, được rồi, Ngũ tỷ bình thường sẽ ra sức dằn vặt người! Vậy mà lần này chỉ cho làm tiểu nhị thì thật sự đã là phúc đức lắm rồi !” Thất tỷ trả lời.
“Ta nghe rồi đó! Các ngươi còn không mau đi làm việc đi !” Từ đỉnh đầu truyền đến thanh âm đáng sợ của Ngũ tỷ.
” Dạ! Bà chủ !” Chúng ta đồng loạt nhún người vấn an Ngũ tỷ một cái xem như là nịnh nọt.
“Nhược Khả, Nhược Khả! Ta đau bụng, muội hãy giúp ta mang những thức ăn này đến phòng chữ “thiên”, nhớ kỹ là phòng chữ “thiên” đó , không được đưa sai nha !” Bát tỷ đem đĩa thức ăn đặt lên tay ta
“Muội không như tỷ đâu! Yên tâm đi!Nhất định sẽ đưa đúng phòng chữ “thiên” !” Ta cầm món ăn mà tim đập “Thịch thịch” đi lên lầu, mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, Hu hu hu. . . Ta là một đứa rất ham ăn mà món ăn trên tay thật quá hấp dẫn ~ cái bụng đang lên tiếng biểu tình đây này ! Ai. . . Đạo đức! Đạo đức! Không thể được! Nội tâm cứ xoắn xuýt cả lên làm ta không nghe được đoạn đối thoại ở dưới lầu.
“Ngươi nói Nhược Khả nhìn thấy người kia sẽ có phản ứng gì a?”
” Nếu muội ấy biết là chúng ta làm, có khi nào sẽ không thèm để ý đến chúng ta nữa không?”
” Đúng rồi, vậy lỡ như . .”
“Yên tâm! Tiểu tử kia không phải đã nói sẽ không khai ra chúng ta sao? Hơn nữa chúng ta cũng được không ít điểm tốt a! Ta cho rằng Nhược Khả sẽ tin những lời giải thích của chúng ta!”
” Được ! Được !”