Xuyên Sách Cùng Đồng Bọn Truy Nhan

Chương 3: Chương 3: Ngũ Sinh Môn




“Cậu nói xem, vậy là bọn mình sắp được gặp bạch nguyệt quang trong mộng của rất nhiều nam nhân rồi?” Viên Thiên Linh phấn khích hỏi.

Viên Tinh Thanh cũng không muốn phản bác cô, bởi khuôn mặt của nàng giờ đây chỉ còn lại vẻ say mê: “Nói lại đi, người cậu muốn gặp là bạch nguyệt quang Phong Ngư Tuyết, còn mình là yêu nghiệt Vân Quang Tiên”

“Chậc, đều là hoa si như nhau cả thôi” Viên Thiên Linh liếc mắt khinh thường nói.

Các nàng trò chuyện hăng say, không để ý tới một người đang lặng lẽ tiến đến gần sau lưng các nàng.

Ngay khi người kia vừa cất tiếng nói, Viên Thiên Linh xác thật đã bị dọa sợ.

“Thiên Linh, ra là em ở đây”

Đệt...Nàng quá mải mê với nữ chính mà quên mất một người rất quan trọng trong tiểu thuyết này.

Nam chính Giang Hòa Nam.

“Em không sao chứ? Anh vừa nghe tin em rơi xuống nước nên lo lắng chạy đến đây thăm em” Giang Hòa Nam vẻ mặt thâm tình nói.

Giọng điệu hắn làm sao vậy? Đừng làm thế nữa được không, thật sự là nàng không nhịn được xúc động muốn đánh hắn, nhưng giờ chưa phải lúc...

“Anh đến rồi!” Viên Thiên Linh thu lại tâm tình của mình, cô quay đầu lại cười ngọt ngào với Giang Hòa Nam.

Không hổ là nam chính, dù còn trẻ nhưng vẫn có thể nhìn ra được nét anh khí giữa hai hàng chân mày, mái tóc đen cùng lam y giúp tôn lên vẻ tuấn tú của hắn khi ở độ tuổi thiếu niên. Chỉ mỗi nhan sắc này thôi cũng đủ khiến cho bao nữ nhân mê như điếu đổ rồi, chưa kể sau này còn là người đứng trên đỉnh cao nữa.

Mà nhan sắc đẹp để làm gì? Nhân cách thối rữa thì cũng vứt đi thôi.

“Nhìn thấy anh vui vậy sao?” Giang Hòa Nam cười nói.

Viên Tinh Thanh liếc mắt đánh giá nam chính.

Ừm..Không tệ, đáng tiếc không phải gu của nàng.

“Đúng đó! Tỷ em khi tỉnh lại cứ nhắc đến anh mãi thôi!” Nàng chưa kịp mở miệng thì Viên Tinh Thanh đã giành trước một bước, cô hớn hở trả lời Giang Hòa Nam.

Viên Thiên Linh trợn trắng mắt nhìn Viên Tinh Thanh, ánh mắt kia rõ ràng đang lên án: Cậu làm cái gì vậy!?.

Viên Tinh Thanh cũng không chịu thua kém, nàng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bạn thân: Làm sao? Mình đang giúp cậu đấy.

Giang Hòa Nam nghe Viên Tinh Thanh nói thế thì mỉm cười, chỉ tiếc ý cười của hắn chưa đạt được đến đáy mắt, nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong mắt hắn chỉ có chán ghét cùng khinh thường.

Ngay khi hắn vừa định lên tiếng, lại nghe tiếng hét của Viên Thiên Linh.

“A!”

“Làm sao vậy Thiên Linh?” Giang Hòa Nam lo lắng hỏi.

“Em xin lỗi, nhưng phụ thân bắt em phải vào thư viện đọc sách ngay nên bây giờ em không thể nói chuyện với anh được” Hai mắt Viên Thiên Linh rưng rưng nói.

Viên Tinh Thanh nhìn mà kinh hãi.

Đây là dáng vẻ khi làm nũng của bạn thân nàng sao? Trời ạ, nàng chưa bao giờ muốn mù như bây giờ.

Viên Tinh Thanh quay đầu lại xem phản ứng của Giang Hòa Nam. Không ngoài dự đoán, nụ cười trên môi hắn giờ đây đã khựng lại, nàng ở trong lòng âm thầm giơ ngón cái với Viên Thiên Linh. Viên Tinh Thanh cảm thấy giờ khắc này khuôn mặt Giang Hòa Nam dễ nhìn hơn lúc ban đầu, ít nhất là đối với nàng.

“Được rồi không có chuyên gì đâu, em đi nhanh đi kẻo muộn” Giang Hòa Nam ra vẻ tiếc nuối nói.

Bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy người mình yêu như vậy thì chỉ muốn hảo hảo ở lại bồi hắn, không muốn để hắn khổ sở như vậy.

Đáng tiếc, người ái mộ Giang Hòa Nam lại không phải là nàng.

“Vâng!” Viên Thiên Linh nói xong liền kéo Viên Tinh Thanh hướng về phía cửa biệt viện mà chạy.

Hai người các nàng chỉ muốn tránh xa Giang Hòa Nam mà không để ý, ngay khi các nàng vừa đứng lên, bàn tay hắn đặt bên cạnh đang chậm rãi siết chặt.

“Cậu nói cái quái gì vậy hả!?” Tức chết nàng rồi, đang yên đang lành làm sao lại nói mấy câu buồn nôn thế làm gì không biết!.

Viên Tinh Thanh cười nhạt: “Chẳng phải cậu nói là muốn diễn một vở kịch tình thâm với hắn sao? Mình chỉ đang giúp cậu thôi.”

“Trọng điểm không phải là cái này!”

“Được rồi mình chỉ đùa thôi” Viên Tinh Thanh ngước mắt lên phía trên cửa, nơi đó khắc một chữ “Sách”, nàng quay đầu đối với Viên Thiên Linh nói: “Chỗ này đúng không?”

“Cậu...cậu chạy chậm chút!” Viên Thiên Linh thở hổn hển lên án.

Tên khốn Viên Tinh Thanh này! Biết rõ thể lực hơn mình mà sao chạy nhanh thế không biết!

Viên Thiên Linh liếc mắt nhìn nơi mà tay Viên Tinh Thanh chỉ: “Ừ đúng rồi, vào thôi“. Trước khi đi còn không quên đá Viên Tinh Thanh một cái.

“Này!” Viên Tinh Thanh tức giận quát lên.

“Được được được, không đùa nữa” Viên Thiên Linh nháy mắt le lưỡi nói.

Khi Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh tiến vào trong thư viện của Viên gia, các nàng xác thật đã bị choáng ngợp bởi số lượng sách trong căn phòng này, khắp nơi bốn bức tường đều là những loại kệ được gọt đẽo từ loại gỗ mượt mà, tinh xảo, mỗi góc của từng chiếc kệ nơi đây đều được đính một viên bảo thạch, bên trong kệ là những cuốn sách ghi chép thông tin, từ lịch sử của Viên gia đến sổ sách, thông tin về các môn phái trong giới Tu Tiên, các loại thảo dược, ma vật và linh vật, chưa kể ở đây còn được đề cập đến cấp bậc của vũ khí như ma khí và tiên khí. Ở giữa phòng là chiếc đèn chùm vàng óng như ánh hoàng hôn, giúp tôn lên vẻ đẹp của căn phòng này.

“Oa! Viên gia không hổ là nhà giàu số một Lăng Thành nha!” Viên Tinh Thanh vừa nhìn thấy đồ vật trong phòng liền kích động khen ngợi.

“Tập trung vào trọng điểm, chúng ta tới đây để tìm thông tin, không phải để tán dương căn phòng này” Viên Thiên Linh nói xong liền đi đến trước chiếc kệ gỗ màu lam nhạt, trên đó có một bảng gỗ được khắc chữ “Ngũ Sinh“. Nàng lấy một quyển sách có tựa “Ngũ Sinh Môn” từ chiếc kệ này ra.

“Tìm được rồi” Viên Thiên Linh quay đầu lại nói.

“Hở? Đến đây ngồi đọc xem” Viên Tinh Thanh vừa nói vừa lôi kéo cô bạn thân đến chiếc ghế lông phía sau bàn.

Các nàng mở trang đầu của quyển sách ra, bên trong là thông tin mới nhất được ghi chép về tình hình của Ngũ Sinh Môn và từng người đứng đầu của các môn phái hiện nay.

Tam Lang là trưởng lão của Ngũ Sinh Môn, ông đã cùng hai người bạn của mình từng bước xây nên nơi nổi danh khắp Tu Chân Giới này. Ngũ Sinh Môn được chia làm năm môn phái, các chưởng môn chưởng quản từng môn phái đều là những nhân tài trong thế hệ Tu Tiên.

Mãnh Sinh: Tập trung các nhân tài tràn đầy linh lực thiên về tấn công, hầu hết các đệ tử trong phái này thường là người dẫn đầu trong những thử thách liên quan đến vấn đề thưởng tài nguyên. Phái này do Lương Minh Quang - đơn linh căn hệ hỏa làm chủ, chưởng môn duy nhất có tu vi Động Hư sơ kỳ.

Liên Sinh: Được đào tạo các bài học từ cơ bản đến đỉnh cấp theo hướng phòng thủ, những người vào phái này thường là người có thể lực tốt, bởi để thi triển phép phòng ngự trong một thời gian dài thì điều kiện tiên quyết đó là thể lực và sự tập trung của họ. Người quản lý toàn bộ mọi việc ở phái Liên Sinh đây, là nữ nhân đầu tiên được trưởng lão chỉ định làm chưởng môn - Vân Quang Tiên, người sở hữu song linh căn phong - thủy, vừa độ kiếp lên Phân Thần đỉnh phong.

La Sinh: Không tập trung phát triển vào một phong cách, đệ tử nơi đây xuất sắc cả về tấn công lẫn phòng thủ, là con át chủ bài trong đội mỗi khi làm nhiệm vụ. Chưởng môn nơi đây là băng sơn mỹ nhân - Phong Ngư Tuyết, song linh căn biến dị lôi - băng, tu vi ở bậc Phân Thần đỉnh phong.

Thanh Sinh: Là môn phái thiên về y dược và hỗ trợ, đây là nơi những đệ tử ngoại môn từ tam linh căn trở đi có thể có cơ hội để trở thành đệ tử nội môn, họ sẽ là người xử lý các vết thương của mọi người trong đội. Điều kiện để trở thành đệ tử nội môn trong phái Thanh Sinh đó là sự hiểu biết và thông thạo y thuật, hầu hết các đan dược của các môn phái khác đều do những đệ tử ưu tú nơi đây tạo ra, riêng đan dược trong khu vực của trưởng lão là do chính tay chưởng môn Thanh Sinh - Tư Tịnh Hữu làm ra, là người sở hữu đơn linh căn hệ mộc, tu vi hiện đang ở Phân Thần trung kỳ.

Ngư Sinh: Họ giống phái La Sinh ở chỗ rằng không quá tập trung vào một kiểu tấn công hay phòng thủ, nhưng phái La Sinh là môn phái thiên về cả hai, còn bọn họ chỉ tu luyện những thứ phù hợp với bản thân, dù là về y dược hay bùa phép đi chăng nữa, nơi đây cũng là nơi có nhiều tam linh căn trở đi nhất, tuy vậy nhưng trong thực chiến họ vẫn có thể phát huy hết khả năng của mình. Có thể nói Thanh Sinh là nơi các đệ tử không bị gò bó nhất trong năm môn phái. Người chưởng quản nơi đây là một trong hai người bạn của trưởng lão Ngũ Sinh Môn - Lâm Đình Tiêu, đơn linh căn hệ kim, giống như Tư Tịnh Hữu, tu vi của ông hiện đang ở Phân Thần trung kỳ.

“Cái này không có thông tin về trưởng lão của Ngũ Sinh Môn sao?” Viên Tinh Thanh mở miệng hỏi ra thắc mắc của mình.

“Không được đâu nhóc con, thông tin của ta là tuyệt mật đấy.”

Tiếng nói từ phía sau cất lên khiến các nàng hoảng sợ. Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng sau, Viên Tinh Thanh chỉ muốn chửi DMM.

Thú vui của người già là làm thót tim người trẻ tuổi hay sao?

“Haha, sao lại không nói lời nào đây” Ông nhìn hai gia hỏa trước mặt rồi cười nói.

“Trưởng lão?” Viên Tinh Thanh chậm rãi hỏi.

“Sao vậy, không phải trong đó có ảnh của ta hay sao?” Tam Lang nhoẻn miệng cười.

“Không ạ, tiền bối chỉ thắc mắc thôi” Viên Tinh Thanh cũng cười đáp lại, chỉ là nụ cười kia nhìn kiểu gì cũng thấy cứng nhắc.

“Nha đầu, gặp được nhất đẳng của Ngũ Sinh Môn mà không vui sao?” Ông giả vờ tức giận hỏi.

Hai nha đầu nhà Viên gia không hổ là tài sắc vẹn toàn, vừa có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, vừa có thiên phú dị bẩm, quả là hạt giống tốt.

Tam Lang nheo mắt lại đánh giá hai tỷ muội trước mặt này.

Chậc, ông chỉ nghe nói tỷ muội song sinh thường sở hữu vẻ ngoài giống nhau, nhưng cả hai đều là song linh căn thì...

Tỷ tỷ Viên Thiên Linh, song linh căn hỏa - thủy.

Muội muội Viên Tinh Thanh, song linh căn ám - thủy.

Trong song linh căn đều sở hữu linh căn hệ thủy? Di truyền của Viên gia tốt thật.

Trong lúc Tam Lang đang đánh giá Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh, thì hai người các nàng đều ghé đầu lại thì thầm với nhau.

“Kia thật sự là trưởng lão của Ngũ Sinh Môn? Có nhầm lẫn gì không vậy?” Vẻ mặt của Viên Tinh Thanh như đang nói: Đánh chết mình cũng không tin.

Viên Thiên Linh liếc mắt nhìn Tam Lang đang thất thần ở kia: “Không nhầm đâu, phụ thân đã nói sẽ liên lạc với trưởng lão mà, chưa kể còn dễ dàng vào được nơi này nữa, tu vi chắc phải Động Hư đỉnh phong rồi.”

“Nha đầu, con nói vậy là hạ thấp ta đấy, ta đã Tiên Thiên trung kỳ rồi.”

Tam Lang chợt lên tiếng khiến tim các nàng lại lần nữa thót lên như bệnh tim giai đoạn cuối.

“Trưởng lão, con xin ngài đừng bất ngờ lên tiếng như vậy nữa, ngài cứ như thế có khi con gặp vấn đề về tim mất” Viên Tinh Thanh trợn mắt đau khổ nói.

“Hử? Con không cần lo lắng, đan dược ở Ngũ Sinh Môn chẳng lẽ không chữa được căn bệnh ấy ở Nhân gian sao!” Tam Lang cười híp mắt phản bác lời Viên Tinh Thanh.

Nàng chỉ muốn đùa một chút thôi, nhưng ai mà ngờ trưởng lão của môn phái đứng đầu Tu Chân Giới dễ gần thế chứ.

“Được rồi, giờ thì tạm biệt người nhà lần cuối đi. Khi bước vào con đường tu tiên thì khả năng được về nhà gặp phụ mẫu hai con rất thấp đấy” Ông nói xong liền biến mất khỏi thư viện, nhanh đến nỗi thứ còn sót lại mà các nàng nhìn thấy chỉ là ngọn gió nhỏ tại nơi ông đứng vừa rồi.

Hai nàng ngơ ngác tại chỗ thật lâu, đến khi nghe tiếng nói phụ thân vọng lại các nàng mới hoàn hồn.

“Linh nhi, Thanh nhi!”

“A! Tiêu rồi!” Viên Tinh Thanh hoảng hốt lôi kéo Viên Thiên Linh chạy đến trước biệt viện.

Tam Lang từ xa thấy hai gia hỏa một trước một sau dẫn nhau chạy đến thì bật cười.

“Trưởng lão?” Viên Tinh Nhuệ khó hiểu hỏi, tại sao trưởng lão lại cười?

“À không có gì đâu, xin lỗi vì đã thất thố” Ông thu lại nụ cười của mình, đưa mắt sang đáp lời Viên Tinh Nhuệ.

“Phụ thân, mẫu thân.”

Các nàng đứng trước hai phụ mẫu đang cố nén nước mắt kia, sự áy náy đang len lỏi trong lòng, nhưng các nàng không biết phải làm gì để đền bù cho họ. Hai nữ nhi nhảy sông tự vẫn, giờ thì lại có người khác chiếm lấy thân thể này, sự vui mừng chưa được bao lâu thì các nàng phải bước trên con đường tu tiên, khả năng được gặp lại là rất thấp.

“Được. Ta và phụ thân con không sao, các con không cần lo lắng. Khi đến Ngũ Sinh Môn các con nhớ cẩn thận, đừng để bị thương” Khúc Tiên Nguyệt cố nén nước mắt mà mỉm cười với Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh.

“Ta biết là người tu tiên không thường sử dụng tiền bạc, nhưng nếu các con muốn mua thứ gì cứ việc mua, khi cần trả tiền thì hãy nói họ đến Viên gia, ta sẽ thanh toán hết cho các con. Vậy nên hai con không cần phải lo về vấn đề tiền bạc khi xa nhà đâu” Viên Tinh Nhuệ vỗ ngực cười nói.

“Vâng. Nếu có cơ hội bọn con sẽ về thăm hai người” Viên Thiên Linh cũng cười đáp lại ông.

“Đúng vậy” Viên Tinh Thanh gật đầu đồng ý.

“Ta biết rồi, các con nhớ cẩn thận” Viên Tinh Nhuệ hai tay vỗ vai các nàng.

“Bọn con đi đây” Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh đi đến bên cạnh Tam Lang, khi ông chuẩn bị mang hai nàng rời đi, các nàng quay đầu lại cười tạm biệt với Viên Tinh Nhuệ và Khúc Tiên Nguyệt.

Vừa nói xong, xung quanh Viên gia được một cơn gió bao phủ, nhưng chỉ một giây mọi thứ liền trở về bình thường, chỉ là nơi vừa rồi các nàng đứng giờ đây đã không thấy bóng dáng đâu.

Xa xa, trên bầu trời có ba người đang cưỡi gió thẳng tiến đến Ngũ Sinh Môn nơi phía Đông Nam.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau thê thê gặp nhau rồi nhé!

Đôi lời editor:

Bộ này mình edit thuần việt và đôi khi thêm chút từ ngữ dễ gần gũi và hài hước được không nhỉ?

À thì đọc chùa mà không vote là ed dỗi á nha:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.