“Tưởng lão, người có ở bên trong không?”
Giữa bầu trời đêm khuya khoắt khi mọi người đều thoải mái du ngoạn cùng chu công thì trước cửa nơi trưởng lão nghỉ ngơi lại có hai người phát ra âm thanh đánh thức người trong phòng. Một người thấp thỏm nhỏ giọng gọi người bên trong, luống cuống tay chân đỡ người trước ngực không bị ngã xuống, người còn lại thì nằm trong lòng người kia như một cái xác không hồn đã mất đi sức sống, nếu không phải hơi thở và linh khí còn lượn lờ quanh nàng thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ rằng sinh mạng của nàng đã tận.
Người trong phòng nghe nàng gọi xong liền động tay giải phép trên cửa gỗ trươc phòng, Tam Lang bước ra đứng trước mặt Viên Thiên Linh, ông liếc mắt nhìn về phía Phong Ngư Tuyết đang tê liệt đằng kia thì chợt hiểu rõ.
“Đưa Ngư Tuyết vào đây.” Nói rồi Tam Lang liền mang theo hai nàng vào phòng, khẩy tay làm trận pháp khóa cửa để người khác không làm phiền họ trong thời gian này.
Viên Thiên Linh mang theo Phong Ngư Tuyết đi phía sau Tam Lang, mang một người lớn như vậy nên bước đi của nàng có chút lảo đảo, đi đứng không được vững, Tam Lang thấy thế thì đành nhắc nhở:
“Dùng phép thao túng trọng lượng đi, Ngư Tuyết hẳn là đã dạy cho ngươi rồi nhỉ?”
Nếu nàng ta đồng ý dạy thì ta cũng mừng đấy. Viên Thiên Linh nói thầm trong lòng.
“Không sao, chỉ hơi bất tiện thôi.” Nàng nói.
Thấy Tam Lang đang có ý định tiếp tục thì Viên Thiên Linh liền nhanh chóng đổi chủ đề:
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đi vào nơi chứa trận pháp để giải độc cho chưởng môn của ngươi.” Ông nói xong thì ba người cũng đã đặt chân tới nơi cần đến. Một căn phòng thoạt nhìn rất bình thường nhưng kết ấn giữa cánh cửa gỗ ấy lại chứng minh trong căn phòng này đang chứa một thứ mà không ai được mạn phép đến gần.
Tam Lang đưa tay giải ấn rồi dẫn theo Viên Thiên Linh và Phong Ngư Tuyết tiến vào bên trong.
“Nơi này..” Vừa vào phòng Viên Thiên Linh đã khiếp sợ thốt lên.
Căn phòng được kết ấn mang gam màu tối khiến nó càng trở nên u ám hơn vào ban đêm, nhất là trong thời gian ma quỷ hoành hành này, trên những bức tường xung quanh được dán nhiều loài bùa chú khác nhau, hầu hết chúng đều có tác dụng diệt trừ yêu ma quỷ quái, giữa phòng còn có một trận pháp được đốt nến xung quanh, không khí bên trong căn phòng này nhìn thập phần quỷ dị, khiến người ta không dám đặt chân vào nơi đây nửa bước.
“Trưởng lão, ngài có chắc đây là nơi giải độc chứ không phải hạ độc không?” Viên Thiên Linh rụt rè hỏi.
“Ồ, căn phòng này là lần trước ta dùng để tra tấn một phản đồ đã trở thành ma tu, ta quên mất việc phải đổi nó trở lại.” Tam Lang nghe xong câu hỏi của nàng thì bừng tỉnh trả lời.
“Gì cơ?” Viên Thiên Linh có chút hoang mang hỏi lại.
“Biến đổi.”
Căn phòng mới giây trước còn tối tăm u ám thì một giây sau lại lắc mình trở thành một nơi chứa đầy ánh sáng, những chiếc bùa được dán trên tường đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là những lọ thuốc tản mát ra hương thơm của thảo dược, chúng lan tỏa khắp căn phòng với hương vị thuần khiết của thiên nhiên.
“Oa...” Viên Thiên Linh lại lần nữa thốt lên vì kinh ngạc.
“Được rồi, nhanh chóng đỡ sư tôn của ngươi vào trận pháp đi, nếu không nhanh lên thì độc của hắn sẽ bào mòn linh lực của Ngư Tuyết đấy.” Ông hướng ngón tay về phía trận pháp đã được thay đổi giữa phòng.
“Được.”
Viên Thiên Linh đỡ Phong Ngư Tuyết về phía trung tâm của trận pháp, sau đó nàng liền lui về phía sau để quan sát.
Phong Ngư Tuyết chậm rãi nhấc mí mắt của mình lên, tuy tầm nhìn của nàng có chút mơ hồ nhưng nhìn xung quanh thì nàng cũng đoán được là mình đang ở trong căn phòng được kết ấn của trưởng lão.
“Thiên Linh, ngươi đi lấy lọ dược bên trong góc phía tay trái của ngươi ra đây, sau đó đưa một viên cho Ngư Tuyết uống.”
Viên Thiên Linh nghe xong thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nàng đi đến chiếc bàn gỗ mà trưởng lão nói, tuy nàng không biết giữa muôn vàn dược thảo này thì lọ thuốc mình cần đang ở đâu, nhưng trên mỗi lọ đều được dán một mảnh giấy ghi chú để phân biệt nên Viên Thiên Linh cũng không quá khó khăn để tìm được lọ dược mình cần.
Lọ thuốc đỏ như máu này là thứ để giải độc cho nữ chủ sao? Ai mà không biết còn nghĩ nó dùng để hạ độc mất.
“Sư tôn.”
Viên Thiên Linh đổ một viên thuốc ra tay rồi đưa tới trước mặt Phong Ngư Tuyết, nhẹ giọng gọi để nàng lấy lại được chút thanh tỉnh.
Phong Ngư Tuyết nhìn chằm chằm vào viên thuốc trên tay Viên Thiên Linh, sau đó chuyển tầm mắt về phía nàng khiến Viên Thiên Linh sửng sốt không biết phải làm sao.
“Ngươi thật là, Ngư Tuyết đang bị tê liệt toàn thân thì làm sao lấy thuốc được chứ.” Tam Lang nhìn thấy vẻ mặt của Viên Thiên Linh thì thở dài nói.
Viên Thiên Linh nghe thế thì phát ra một tiếng à thật dài, nàng đưa tay nâng cằm của người trước mặt lên, dùng ngón tay tách môi và răng của Phong Ngư Tuyết ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy viên thuốc vào trong miệng cô, đầu ngón tay chạm vào chiếc lưỡi ẩm ướt khiến ngón tay nàng hơi run, một tay khác của Viên Thiên Linh khẽ vuốt yết hầu của Phong Ngư Tuyết để cô có thể dễ dàng nuốt xuống viên thuốc kia hơn.
Sau khi Phong Ngư Tuyết nuốt viên thuốc mà Viên Thiên Linh đưa xong liền nhắm mắt tĩnh tọa, đầu lưỡi của nàng đang dần cảm nhận được vị đắng của thuốc, thứ thuốc mà trưởng lão làm ra nếu càng đắng thì càng hiệu quả, vậy nên một chút đắng này thì có tính là gì, dù sao nàng cũng đã quen rồi. Viên thuốc giải dành riêng cho bột độc của hắn đang dần lan tới sâu bên trong, làm tan biến thứ bột độc đang ngo ngoe rục rịch trong đan điền của nàng.
Viên Thiên Linh thấy Phong Ngư Tuyết đang tập trung vận công thì đành rời khỏi phòng. Nàng đứng bên cạnh Tam Lang, do dự muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì sao?” Tam Lang thấy bộ dáng Viên Thiên Linh như có chuyện muốn nói thì mở miệng hỏi.
“Ta muốn hỏi người một số việc, về Nguyệt Ma và thứ độc bào mòn linh lực của sư tôn.”
Tam Lang nghe xong thì suy tư một chốc, lát sau ông mới nhẹ thở dài, cuối cùng liền mở miệng trả lời câu hỏi của Viên Thiên Linh.
“Vào thời điểm năm trăm năm trước có một sự kiện lớn chấn động tam giới, một nam nhân khoác lên mình y phục màu đen đã tàn sát một quốc gia dưới Nhân Giới, một môn phái của Tiên Giới, và một vùng đất thuộc Ma Giới, người gây ra vụ việc tàn ác này tự xưng là Nguyệt Ma, cũng từ đó ai ai cũng biết đến cái danh Nguyệt Ma này, hắn cũng trở thành người mà ai cũng đề phòng, nơm nớp lo sợ mình sẽ trở thành đối tượng tiếp theo. Ta không biết hành động của hắn đang thể hiện điều gì, cũng không biết hắn chỉ hành động độc lập hay theo lệnh của ai, nhưng ta có thể chắc chắn một điều rằng hắn là kẻ thù chung của cả Tiên Giới lẫn Ma Giới. Còn thứ độc có tác dụng gây tê liệt cho người khác thì tạm thời ta chỉ mới tạo ra được thuốc giải, nhưng ta cũng không biết làm cách nào để tạo ra loại thuốc vô hiệu hóa nó nên mỗi khi đụng độ phải hắn thì lại có đệ tử chết dưới thứ độc ấy. Lần nào Ngư Tuyết cũng mang trong mình một lọ dược đặc chế để kháng độc của hắn, nhưng lần này có lẽ là ngoại lệ.”
“Vậy sao?” Viên Thiên Linh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, hoàn toàn không bất ngờ gì về thông tin của Nguyệt Ma.
“Ngươi không thấy hắn đáng sợ sao?” Tam Lang lấy làm lạ với biểu cảm của Viên Thiên Linh, khi nghe đến danh của Nguyệt Ma người khác sẽ không rét mà run, sự sợ hãi sẽ lộ rõ trên mặt, nếu nói vậy chẳng lẽ lá gan của con nhóc Viên gia này lớn đến thế sao?
Thật ra thì một nửa thông tin của Nguyệt Ma Viên Thiên Linh đã đọc trong nguyên tác rồi nên cũng không bất ngờ lắm, nhưng trong 《Ngũ Quang》tác giả chỉ giới thiệu sơ qua danh tính cũng như đặc điểm của Nguyệt Ma, còn bây giờ Viên Thiên Linh lại đang ở trong trường hợp xuyên thư nên nàng cần hiểu rõ hơn về Nguyệt Ma, ngay cả gốc rễ của hắn cũng phải đào cho ra. Bởi nàng cảm thấy một người có thể tàn sát cả ba khu vực ở mỗi nơi như thế thì không đơn giản chút nào.
“À, độc chiêu của hắn không chỉ có mỗi bột độc gây tê liệt đâu, còn có một loại thuốc dụ dỗ mê hoặc người khác khi họ đang ở trong trạng thái tuyệt vọng, tinh thần suy sụp nữa đấy. Nên tốt nhất đừng suy nghĩ tiêu cực làm gì, nếu không sẽ trở thành mục tiêu của hắn.”
“Ta hiểu rồi.” Viên Thiên Linh nhẹ giọng trả lời.
“Được rồi, ta có chút việc cần phải làm, ngươi ở lại đây trông chừng sư tôn của ngươi đi.” Tam Lang nói xong liền rời đi.
Viên Thiên Linh nhìn thật lâu vào bóng dáng Tam Lang đến khi ông rời khỏi, nàng nghĩ có lẽ cũng đã đến thời điểm từng vụ việc trong nguyên tác cần được khai phá, đồng thời cũng mang ý định xoáy sâu vào bên trong, moi móc cho ra bằng được sự thật đằng sau những việc đã xảy ra này. Hiện tại nàng đang ở trong tình trạng mà bất kỳ người xuyên thư nào cũng phải gặp, đó là tìm ra một con đường mới, khác với con đường đầy phấn hồng trong nguyên tác, cái con đường đầy những sự thật không ai muốn biết trong 《Ngũ Quang》, những sự vật ghê tởm trên con đường này là những thứ nàng không muốn thấy nhất, bởi lá gan của nàng cũng không lớn như người khác nghĩ đâu.
“Ai nha, sự việc trong cuốn tiểu thuyết này rắc rối thật, càng ngày càng phiền phức.” Viên Thiên Linh thở dài, nàng xoay người tiến vào trong phòng, nghĩ thầm chắc lúc này nữ chủ cũng đã tĩnh tọa xong rồi.
Viên Thiên Linh vừa vào phòng liền thấy Phong Ngư Tuyết đang đi về phía này, nhìn bước chân của nàng ta vững vàng như thế thì có lẽ bột độc đã được giải rồi.
“Ngươi ổn không?” Viên Thiên Linh lại gần nhẹ giọng hỏi.
“Không sao.” Nói rồi Phong Ngư Tuyết liền lướt qua Viên Thiên Linh.
Chậc, còn không nói được một câu cảm ơn nữa.
Viên Thiên Linh đen mặt đi theo sau Phong Ngư Tuyết, lặng lẽ ở trong lòng mắng người trước mặt là đồ vô tâm.
“Ngươi nói cho ta những thông tin ngươi biết về Nguyệt Ma được không?” Viên Thiên Linh chợt hỏi Phong Ngư Tuyết một câu như vậy khi đang trên đường trở về môn phái.
“Chẳng phải trưởng lão đã nói cho ngươi rồi sao?” Phong Ngư Tuyết mở miệng trả lời.
“Nhưng ta thấy có vẻ ngươi biết về hắn nhiều hơn trưởng lão.” Khi nói đến câu này thì hai nàng cũng đã dừng chân trước cửa phòng của Viên Thiên Linh.
“Không có gì đặc biệt, ngươi quản nhiều như thế làm gì.” Phong Ngư Tuyết ném lại cho nàng một câu cho nàng như vậy, giọng điệu của nàng giống như đang nói với Viên Thiên Linh rằng 'tại sao ta phải nói cho ngươi'.
Khốn khiếp, mình đúng là không nên nhiều chuyện, nhìn dáng vẻ này của nữ chủ ai không biết còn tưởng rằng nàng ta có gian tình với Nguyệt Ma đấy.
“Sư tôn ngủ ngon.” Viên Thiên Linh nói xong liền tức giận đóng cửa phòng lại một cách thật mạnh như để trút giận.
Phong Ngư Tuyết: “...”
“Cảm ơn.”
Phong Ngư Tuyết nhẹ giọng thì thầm, nói xong nàng liền phất tay áo rời đi.
Viên Thiên Linh nằm trên giường miên man suy nghĩ, nàng đang nghĩ đến việc có nên hỏi Viên Tinh Thanh về Nguyệt Ma hay không, nhưng lại sợ liên lạc vào giờ này sẽ làm phiền người ta.
Dù nghĩ như vậy nhưng suy nghĩ với thân thể của nàng lại không đồng nhất, nàng đưa tay triển khai linh lực để liên lạc với Viên Tinh Thanh, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy bên kia truyền tới giọng của một nữ nhân đang khẽ quát.
“Thả ra!”
“Không muốn.”
Giờ thì bên tai lại nghe được một giọng nói kiều mị nhu hòa thuộc về một nữ nhân khác.
Viên Thiên Linh: “...”
Hình như nàng gọi không đúng lúc thì phải.
“À này, Tinh Thanh, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?” Viên Thiên Linh nhẹ giọng hỏi.
“Vân chưởng môn, làm phiền ngươi thả ta ra!”
Oa.
Viên Thiên Linh kinh ngạc há hốc miệng, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Nữ nhân có giọng nói mềm như tơ nàng vừa nghe được là yêu nghiệt Vân Quang Tiên kia sao?
Quan trọng hơn là vừa rồi Tinh Thanh đã nói...
“Làm phiền rồi.” Nàng nói xong liền muốn khẩy tay hủy đi đường truyền, nhưng chưa kịp hành động thì lại nghe thấy Viên Tinh Thanh hoảng loạn hét lên:
“Viên Thiên Linh ngươi ở đó, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu!”
Viên Thiên Linh nghĩ thầm, cái giọng điệu này nếu để người khác nghe lầm thì nói không chừng sẽ nghĩ tỷ muội nhà Viên gia có sở thích kỳ lạ mất.
“Nè ~ ngươi nói vậy nghe có chút ám muội đó nha.” Lúc này bên Viên Tinh Thanh lại truyền đến một tiếng cười khẽ, theo sau người bên kia lại nhẹ nhàng mở miệng.
“Đồ khốn này!” Viên Tinh Thanh ở đầu kia lại tức giận hét lên một lần nữa.
“Đi ra ngoài cho ta!” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được thôi.” Nói xong Vân Quang Tiên liền xoay người rời khỏi phòng Viên Tinh Thanh.
“Cậu định nói gì?” Viên Tinh Thanh mở miệng hỏi.
“Cậu biết về Nguyệt Ma không?” Viên Thiên Linh đầu óc xoay chuyển một chút liền vứt chuyện kia ra sau đầu, nàng quyết định đợi ngày mai đi tra hỏi Viên Tinh Thanh cũng không muộn, Viên Thiên Linh nghĩ thầm.
“Có biết một chút, cậu đụng phải hắn rồi sao?”
“Đúng là có...”
“Ai nha, trong cái luật lệ xuyên thư này lúc nào cũng có trường hợp người xuyên vào gặp được boss hết.” Viên Tinh Thanh thở dài.
“Mình không nghĩ hắn là kẻ chủ mưu đâu.” Viên Thiên Linh khẳng định chắc nịch.
“Tất nhiên là không phải hắn rồi, hắn chỉ là con rối để cho tên chủ mưu kia sai khiến thôi. Hắn lúc nhỏ bị gia đình vứt bỏ, lưu lạc đầu đường không ai quan tâm, đến một ngày nọ lại được một nam nhân lạ mặt nhặt về nuôi, tưởng chừng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nhưng ai biết được nam nhân kia chỉ xem hắn như đồ hiến tế cho quỷ, có thể hiểu trong người hắn có thứ gì đó mà lũ quỷ thèm khát đi.”
“Lũ quỷ mà cậu nói đến hẳn là khác với lũ quỷ ở Ma Giới đi?” Viên Thiên Linh hỏi.
“Đương nhiên rồi, trên đầu chúng được khắc một chữ Nguyệt, mình nghĩ chúng là lũ quỷ dưới trướng của Nguyệt Ma, nhưng lại không biết hắn tạo ra chúng để làm gì.” Viên Tinh Thanh trả lời.
“Cốt truyện càng ngày càng phiền phức.” Viên Thiên Linh nghe xong thì thở dài một hơi.
“Tất cả là tại cái miệng quạ của cậu!” Nàng tức giận trách Viên Tinh Thanh.
“Này này, đây không phải là lỗi của mình, ai biết được mọi chuyện sẽ thành ra như thế này chứ.” Viên Tinh Thanh bất lực nói.
“Mai sau quản tốt cái miệng của cậu vào.” Viên Thiên Linh tức giận hăm dọa người bên kia.
“Biết rồi.” Viên Tinh Thanh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
“Lần sau đừng làm phiền mình vào lúc muộn thế này, cũng may hôm nay mình chưa ngủ nên mới có thể liên lạc với cậu được.” Viên Tinh Thanh vừa nói vừa ngã xuống giường.
“Nói đến việc này thì mình có chuyện muốn hỏi, cậu với Vân Quang Tiên-” Viên Thiên Linh nổi hứng bát quái tò mò hỏi.
“Đã nói là không như cậu nghĩ đâu!” Còn chưa đợi Viên Thiên Linh nói xong Viên Tinh Thanh đã vội vàng cắt ngang lời nàng.
“Đừng suy nghĩ lung tung, giờ mình buồn ngủ rồi, ngủ ngon.” Viên Tinh Thanh nói xong liền chủ động cắt đứt đường truyền.
Viên Thiên Linh bên kia: “...”
Thật mong chờ đoạn tình cảm của Tinh Thanh a, kiểu người kiêu ngạo nói một đằng làm một nẻo như vậy không biết Vân Quang Tiên có chịu nổi không.
Thôi thì tùy duyên vậy.