Xuyên Sách Cùng Đồng Bọn Truy Nhan

Chương 10: Chương 10: Tra hỏi




Ánh mặt trời gay gắt của bình minh cùng tiếng động bên ngoài đã đánh thức người đang chìm trong giấc mộng, nàng khẽ mở mắt nhìn xung quanh, nhận thấy rằng mình đang ở trong môn phái liền thở dài nhẹ nhõm trong lòng, may mắn là nàng không phải giao cái mạng này vào tay bọn ma tu kia. Viên Thiên Linh đảo mắt liền thấy một thanh kiếm được đặt ở đầu giường của mình, biết được rằng đây là cây kiếm nàng đã phải chịu cơn đau đớn ở đan điền mới lấy được thì lại không muốn cầm nó lên.

Dù khoảng cách khá xa nhưng Viên Thiên Linh vẫn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nhận thấy được tiếng động ngày càng gần Viên Thiên Linh liền ngồi dậy, nhưng kì lạ là có cố gắng thế nào nàng cũng không thể cử động được.

"Đừng cử động, dù kinh mạch ngươi bị thương khá nhẹ nhưng một Trúc Cơ lại dám chịu đựng được nguồn linh lực to như vậy thì tổn thương cũng không nhỏ đâu" Phong Ngư Tuyết vừa bước vào liền nhìn thấy Viên Thiên Linh đang cố gắng nâng đỡ bản thân ngồi dậy, nàng lắc đầu thở dài một hơi rồi bước đến đỡ Viên Thiên Linh dậy.

"Sao cơ!?" Nghe được kinh mạch bị tổn thương Viên Thiên Linh liền nhanh chóng hỏi lại với vẻ mặt hốt hoảng.

"Đừng lo, Tư Tịnh Hữu kia đã chữa trị cho ngươi bằng đan dược của hắn rồi, kinh mạch cũng đã ổn, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể hoạt động lại bình thường" Như thể biết được nỗi lo của Viên Thiên Linh, Phong Ngư Tuyết bèn giải thích với nàng.

Nghe Phong Ngư Tuyết nói xong Viên Thiên Linh liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cũng may là không thành phế nhân, nếu không con đường tu tiên của nàng có lẽ đã bị bóp chết rồi.

"À, sẽ sớm thôi ngươi không phải là Trúc Cơ nữa. Nhận được nguồn linh lực khổng lồ như thế thì thời khắc Kết Đan có lẽ cũng gần đến rồi nhỉ?" Phong Ngư Tuyết nói.

Kết Đan? Này này, có thể đừng độ kiếp được không? Nàng sợ đau a!

Mặc dù giờ phút này trên mặt Viên Thiên Linh nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng nàng đã sớm rơi lệ trong lòng. Nghĩ đến cảnh phải chịu lôi kiếp từ Thiên Đạo thì Viên Thiên Linh chỉ muốn mãi dừng ở bậc tu vi Trúc Cơ này.

"Ngươi nghe rõ không?" Có lẽ là nhận ra Viên Thiên Linh thất thần nên Phong Ngư Tuyết liền lên tiếng hỏi lại.

"Vâng.." Viên Thiên Linh lầm bầm đáp lại Phong Ngư Tuyết.

"Trưởng lão có vấn đề muốn hỏi ngươi, trước hết để ta truyền linh lực giúp ngươi có thể đứng dậy rồi hãng sửa soạn lại bản thân" Vừa dứt lời Phong Ngư Tuyết liền duỗi tay nắm lấy cổ tay trái của Viên Thiên Linh, nàng duỗi ngón tay truyền linh lực vào trong đan điền của Viên Thiên Linh, lập tức Viên Thiên Linh liền thoải mái hơn rất nhiều, dòng linh lực man mát như dòng nước chảy vào trong cơ thể của Viên Thiên Linh khiến cả người nàng giãn ra, thư thả hơn rất nhiều.

Viên Thiên Linh ngẩng đầu lên nhìn Phong Ngư Tuyết với ánh mắt lấp lánh ánh sao, nàng nghĩ thầm có lẽ Phong Ngư Tuyết cũng không hẳn là người phụ bạc người khác, tính cách cũng xem như không tệ.

Phong Ngư Tuyết nhận thấy ánh mắt của nàng thì lãnh đạm nói: "Thu lại ngay cái ánh mắt đấy đi, ta có việc phải đi trước, nếu ngươi không biết thì có thể đến chỗ Vân Quang Tiên mà hỏi" Nói xong nàng liền quay người rời đi, để lại Viên Thiên Linh với đống suy nghĩ trong đầu.

Không, nàng ta vẫn phũ như ngày nào. Coi như nãy giờ mình chưa nói gì đi.

Viên Thiên Linh trừng mắt nhìn bóng dáng dần xa kia rồi đứng dậy, do có sự giúp đỡ của Phong Ngư Tuyết nên lần này Viên Thiên Linh có thể dễ dàng hoạt động hơn mà không phải cố sức như vừa rồi.

Nàng chỉnh sửa lại dung nhan cùng đầu tóc rối loạn rồi thay một bộ y phục màu trắng được phân phát cho đệ tử phái La Sinh, xong việc nàng liền chạy đến phái Liên Sinh tìm Viên Tinh Thanh hỏi về sự việc ngày hôm qua, trước khi đi nàng còn liếc mắt nhìn thanh kiếm đầu giường, do dự hồi lâu liền quyết định cầm theo.

Nàng vận linh lực theo hướng dẫn trong sách để đến phái Liên Sinh một cách nhanh chóng hơn, lựa chọn tiết kiệm thời gian.

Mới vừa rồi khi còn sửa soạn lại đôi mắt của nàng vẫn còn mờ mịt, đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng khi lên cao gió đập vào mặt nàng tức khắc Viên Thiên Linh liền thanh tỉnh mười phần, những cơn gió của buổi sớm nhẹ nhàng thoảng qua luồn vào tóc cùng y phục của nàng khiến cả cơ thể trở nên thoải mái và mát lạnh hơn, giống như thời điểm khi linh lực được truyền vào đan điền vậy.

Di chuyển cũng không lâu lắm Viên Thiên Linh liếc mắt liền thấy được Viên Tinh Thanh đang vừa bước ra khỏi cửa môn vừa chỉnh sửa lại y phục.

"Tinh Thanh!" Viên Tinh Thanh vừa định vận linh lực để đến chỗ của trưởng lão thì bất chợt nghe thấy tiếng của Viên Thiên Linh, nàng ngẩng đầu lên liền thấy Viên Thiên Linh xuất hiện bên cạnh mình.

"Làm sao vậy?" Viên Tinh Thanh hỏi.

"Mình đang định đi đến chỗ của trưởng lão nhưng lại quên đường nên đến đây để hỏi Vân chưởng môn. Còn cậu đang chuẩn bị đi đâu đây?" Viên Thiên Linh trả lời thắc mắc của Viên Tinh Thanh xong liền hỏi ngược lại nàng.

"Giống cậu, nếu không nhớ đường thì để mình dẫn đi cho"

"Được thôi, cảm ơn cậu"

Cơn gió mát lạnh cuốn tới mang theo hai người các nàng lên cao, thẳng tiến đến bên trong đại điện - nơi trưởng lão cùng năm vị chưởng môn đang chờ đợi.

...

"Ngươi chắc chắn sao Ngư Tuyết?" Tam Lang hỏi.

"Chắc chắn, ta đã xem lại lai lịch của hai con nhóc ấy một lần nữa rồi, không thể sai được" Phong Ngư Tuyết nói.

"Việc này có chút kì lạ..." Tư Tịnh Hữu nghe Phong Ngư Tuyết giải thích xong liền không nhịn được nghi vấn mà lên tiếng.

"Viên gia từ trước đến nay đều không phải là người tu tiên, tuy rằng có một vài người được trời cao ban phước nhưng sau đó cũng không hiểu vì vấn đề gì lại mất mạng. Còn hai cô nhóc kia thì từ nhỏ đến lớn không hề tiếp xúc với thứ gọi là linh lực, năng lực học hành cũng ở tầm trung, không có khả năng lại hiểu dòng chữ kì lạ kia được" Lâm Đình Tiêu nghe xong cũng thắc mắc mà mở miệng hỏi.

"Vừa hay, hai cô nhóc ấy cũng tới rồi"

Tam Lang vừa dứt lời thì Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh cũng đã xuất hiện trước cửa điện.

Viên Thiên Linh vào đại điện thấy ngoài trưởng lão ra còn năm vị chưởng môn khác thì đều phải chảy mồ hôi lạnh sau lưng rồi, nàng lúng túng mở miệng hỏi:

"Xin hỏi, mọi người đang bận việc gì sao?Chúng ta đến có quấy rầy mọi người không?"

"Không sao, hai con vào đây đi" Tam Lang hướng về phía hai nàng vẫy vẫy tay và nói.

Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh vừa bước vào chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy một giọng nam vang lên ngoài cửa:

"Chưởng môn"

Viên Tinh Thanh nghe thấy giọng nói này thì phản ứng đầu tiên là liếc mắt nhìn sang Viên Thiên Linh, thấy cô nàng vẻ mặt như muốn chết thì chỉ biết thở dài.

Nếu không có người khác ở đây, có lẽ Viên Thiên Linh sẽ bày ra một bộ mặt không mấy vui vẻ khi nhìn thấy Giang Hòa Nam, vì giờ nàng nhận ra rằng việc diễn nguyên chủ là một việc rất cực nhọc, cơ mặt của nàng đều phải đông cứng rồi.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Viên Thiên Linh thôi, khi nghe thấy giọng nói của Giang Hòa Nam thì nàng vẫn quay lại mỉm cười hỏi hắn:

"Sao anh lại đến đây?"

Giang Hòa Nam vừa vào cửa liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia của Viên Thiên Linh, điều này chỉ khiến sự chán ghét đối với nàng của hắn tăng thêm, dù vậy hắn vẫn phải diễn kịch vì con ngốc này vẫn còn tác dụng, chưa thể bỏ ngay được.

"Chính ta là người gọi hắn đến" Giang Hòa Nam chưa kịp trả lời Viên Thiên Linh thì Lương Minh Quang đã mở miệng thay hắn.

Ông tiếp tục nói: "Chẳng phải ngài muốn có người để chứng thực sao? Vừa hay đệ tử của ta lại là người quen của Viên Thiên Linh này"

Rốt cuộc là mấy người muốn chứng thực cái gì! Viên Thiên Linh thầm mắng trong lòng.

"Được rồi"

Tam Lang quay sang nhìn Viên Thiên Linh cùng Viên Tinh Thanh, sau đó nhìn Giang Hòa Nam và hỏi hắn:

"Ta có một vấn đề cần xác nhận, có thật là từ nhỏ hai vị tiểu thư nhà Viên gia không hề tiếp xúc với linh lực hay không?"

Giang Hòa Nam nghe xong thì đơ người một lúc, nghĩ thầm làm sao trưởng lão lại hỏi vấn đề này, nhưng Giang Hòa Nam vẫn không dám mở miệng hỏi mà thay vào đó là trả lời Tam Lang:

"Vâng, đúng vậy. Từ nhỏ Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh không hề tiếp xúc với linh lực hay bất kì thứ gì kì lạ khác"

Tam Lang nghe xong cũng không nói gì mà chỉ quay đầu lại nhìn Lương Minh Quang, thấy hắn gật đầu ông mới nhìn về phía Giang Hòa Nam mà nói:

"Được, ta đã biết, bây giờ ngươi có thể trở về môn phái rồi"

"Vâng"

Sau khi Giang Hòa Nam mang một đống nghi vấn rời khỏi đại điện thì Tam Lang lại chuyển tầm mắt sang Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh.

"Làm sao hai ngươi lại hiểu được thứ ngôn ngữ được khắc trên bia đá?" Tam Lang hỏi.

Đột nhiên ông mở miệng hỏi một câu như vậy khiến Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh không biết phải làm sao. Lúc này bỗng Viên Tinh Thanh có chút thắc mắc hỏi ngược lại:

"Chẳng lẽ mọi người không đọc được sao?"

Viên Tinh Thanh hỏi một câu như vậy càng khiến cho sự nghi ngờ và khó hiểu của mọi người ở đây dâng cao hơn. Ai cũng thắc mắc mà nhìn Viên Tinh Thanh, duy chỉ có Tam Lang nghe xong là nhìn Viên Thiên Linh mà hỏi:

"Hai ngươi biết lai lịch của người khắc dòng chữ đó sao?"

"Cái này..bọn ta đã từng thấy được loại chữ này trong một quyển sách được cất ở thư viện của Viên gia nên.." Viên Thiên Linh có chút khó khăn mà mở miệng giải thích.

Ngoài mặt Viên Thiên Linh nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm gào thét: Tất nhiên là sai sự thật rồi! Các ngươi sống ở thời đại khác với chúng ta thì sao mà hiểu được loại chữ đó! Còn Viên Tinh Thanh nữa, cậu ấy có bị ngốc không vậy!?

Tam Lang nghe xong chỉ nhìn chằm chằm vào Viên Thiên Linh một lúc, sau đó mới đề nghị: "Vậy hai ngươi có thể lấy thanh kiếm đó ra cho chúng ta quan sát một chút được không?"

"Vâng? Được thôi" Viên Thiên Linh nghiêng đầu có chút khó hiểu đáp lời Tam Lang.

Những hạt linh lực nhỏ bé hội tụ ở bàn tay của Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh làm lượt là màu đỏ rực của lửa và màu xanh dịu của nước. Từng hạt linh lực hợp lại thành một rồi dần dần hình thành nên hình dạng của một thanh kiếm, khi hai thanh kiếm ấy hiện ra liền tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa như lần đầu tiên chúng xuất hiện.

"Ngài muốn xem cái này sao?" Viên Tinh Thanh nói xong liền đưa thanh kiếm đến trước mặt của Tam Lang.

"Nếu được thì ta cũng muốn được chạm vào lắm, nhưng nếu vậy thì đan điền của ta sẽ bị nát mất thôi, nên ta chỉ có thể ngắm từ xa thế này" Ông thở dài từ chối Viên Tinh Thanh.

"Tại sao chạm vào thứ này lại bị vỡ đan điền? Chúng ta vẫn ổn mà?" Viên Tinh Thanh có chút khó hiểu hỏi.

Lương Minh Quang nghe xong liền khó có thể tin mà hỏi ngược lại Viên Tinh Thanh:

"Các ngươi không biết hai thanh kiếm này sao!?"

Viên Tinh Thanh và Viên Thiên Linh quay mặt nhìn nhau, sau đó cùng trả lời với một giọng điệu đầy nghi vấn:

"Vâng? Bọn ta xác thật không biết lai lịch của hai thanh kiếm này, chúng có gì đặc biệt sao?"

Lúc này người im lặng nãy giờ - Phong Ngư Tuyết đành lên tiếng giải thích cho hai nàng:

"Hai thanh kiếm ấy là vật được phong ấn, chúng có tên gọi lần lượt là Tiên Hỏa và Xích Thủy, không ai rõ ai là người tạo ra hai thanh kiếm này hay nguồn gốc chúng xuất hiện là ở đâu, chỉ biết chúng được phong ấn bởi một chàng thanh niên, chúng ta không rõ lai lịch của người đó, cũng không hề sở hữu ghi chép về hắn trước khi hắn trở thành tu tiên giả, chỉ biết rằng hắn là người có năng lực vượt trội, tu vi và linh lực của hắn đều đã đạt đến Đại Thừa sau năm trăm năm bước trên con đường tu tiên, lúc ấy mọi người ở Tu Chân Giới đều coi hắn là người sở hữu năng lực nghịch thiên. Bọn họ nghĩ như thế cũng dễ hiểu, bởi vì hắn là người thứ mười bước lên đỉnh cao của Tu Chân Giới vào thời điểm ấy nên được mọi người xem như thần tiên mà kính trọng, chỉ tiếc rằng ngay trước khi hắn thành tiên liền biến mất khỏi Tu Chân Giới, ai ai cũng tiếc hận cho một tài năng như vậy, nhưng nỗi tiếc hận ấy cũng không được bao lâu khi họ biết hắn đã phong ấn tất cả Linh Khí mình có được vào những bia đá được rải rác khắp Tu Chân Giới này, chỉ tiếc rằng loại ngôn ngữ trên bia đá để giải phong ấn ấy không ai có thể giải được, là một loại chữ kì lạ đến nỗi người được coi là thông minh và đầy thiên phú nhất giới tu tiên cũng phải lắc đầu. Việc đó đến nay cũng đã trôi qua được hơn ngàn năm rồi, vẫn chưa có ai có thể giải mã được dòng chữ ấy tính đến thời điểm hiện tại, nhưng các ngươi là người đầu tiên giải được phong ấn, vậy nên việc làm tối qua của hai ngươi sẽ gây ra chấn động lớn khắp tam giới, những người ngu xuẩn và tham lam có khả năng sẽ nhắm vào Thánh khí trong tay các ngươi"

Phong Ngư Tuyết vừa dứt lời thì Vân Quang Tiên cũng mở miệng nói thêm tiếp lời Phong Ngư Tuyết:

"Chưa hết đâu nha, điều đặc biệt là chỉ có những người mở phong ấn mới được chạm vào những Linh Khí ấy, còn nếu là người khác chạm vào nhẹ thì sẽ vỡ đan điền, điều đó đồng nghĩa với việc kinh mạch khắp toàn thân sẽ vỡ nát, nặng thì hồn phi phách tán, ba kiếp không được luân hồi. Vậy nên mới nói chỉ có những kẻ ngu xuẩn thiếu hiểu biết mới thèm khát chúng. Dĩ nhiên cũng không đáng sợ như vậy, chỉ cần nói cho Linh Khí mà mình sở hữu biết những người nào có thể được phép chạm vào thì không sao hết, toàn thân đều sẽ bình yên không hư tổn" Nói xong nàng còn nháy mắt một cái với hai người đang hoá đá dưới kia.

Viên Thiên Linh và Viên Tinh Thanh xác thật đang hoá đá sau khi nghe xong lời của Phong Ngư Tuyết và Vân Quang Tiên nói, cái bàn tay vàng này cũng quá lố rồi đi!?

Tuy rằng Viên Tinh Thanh biết được thứ này sẽ giúp ích được trong việc so tài gần tới, nhưng mà thế này cũng quá bá rồi! Chờ chút, nàng nhớ hình dạng của nó khác mà nhỉ, tại sao lại thành ra như vầy rồi? Rõ ràng là đúng chỗ mà?

Trong khi Viên Tinh Thanh còn đang ảo não mà cầm thanh kiếm nhìn tới nhìn lui thì não của Viên Thiên Linh vẫn chưa tiếp thu được hết lượng thông tin khổng lồ này. Mãi đến khi Tam Lang lên tiếng nàng mới lấy lại tinh thần.

"Vụ việc này hôm nay chỉ đến đây thôi, mặc dù ta thấy hai ngươi không giống như đang nói dối nhưng để chắc chắn thì từ giờ Phong Ngư Tuyết và Vân Quang Tiên sẽ là người giám sát của hai ngươi, vì bọn họ là chưởng môn của môn phái các ngươi đang theo nên cũng dễ dàng hơn. Sao nào? Các ngươi có ý kiến gì không?" Ông hỏi xong liền lặng lẽ dùng linh lực liên lạc với Phong Ngư Tuyết và Vân Quang Tiên.

"Giám sát cẩn thận, phải tra được tại sao chúng lại hiểu được thứ ngôn ngữ ấy. Nếu là người không có ý tốt lập tức ra tay, không cần nhân nhượng"

"Được" Hai nàng trả lời.

Vân Quang Tiên di chuyển nhẹ nhàng uyển chuyển như đang khiêu vũ, từng bước từng bước đi đến trước mặt Viên Tinh Thanh, nàng đứng đối diện Viên Tinh Thanh và cong mắt nở một nụ cười đầy ý vị câu nhân:

"Từ giờ chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nhau rồi, vậy nên ngươi hãy cố gắng tu hành và đừng làm gì khiến ta nghi ngờ nhé? Nếu không cho dù ngươi có là vật khiến ta giải trí đi nữa thì ta cũng không nhẹ tay đâu"

Phong Ngư Tuyết yên lặng nhìn người bên dưới, nàng đi đến trước mặt Viên Thiên Linh và nở một nụ cười lạnh như gió mùa đông, chỉ tiếc rằng lúc này đây ý cười của nàng chưa đạt được đến đáy mắt:

"Từ giờ ta sẽ là người giám sát ngươi, tốt nhất là ngươi đừng để lộ ra điểm gì khả nghi, nếu không đừng trách ta không thủ hạ lưu tình"

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Quang Tiên: Chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn nha Tinh Thanh.

Viên Tinh Thanh: Ngươi định làm gì ta đây? Vân chưởng môn?

Vân Quang Tiên: Ngươi có thể bỏ cái suy nghĩ đó ra được không? Hai ta thực thuần khiết a.

Ngày hôm sau Viên Tinh Thanh và Vân Quang Tiên cùng nhau nằm trên giường nghỉ ngơi cùng những dấu vết đỏ khắp người, đủ để thấy được hôm qua hai người kịch liệt như thế nào.

Còn Viên Thiên Linh và Phong Ngư Tuyết thì sao?

Viên Thiên Linh: Chưởng môn! Vậy là thời gian chúng ta có thể ở cạnh nhau nhiều hơn đúng không?

Phong Ngư Tuyết: "Ân"

Viên Thiên Linh: Hắc, trời đẹp như thế này, nếu không làm gì đó thì phải chăng sẽ có lỗi với thời tiết hay sao?

Phong Ngư Tuyết yên lặng nhìn Viên Thiên Linh, một lúc sau mới bừng tỉnh như chợt nhớ ra thứ gì đó.

"Ân, ngươi nói đúng"

Và họ đã lẳng lặng ngồi uống trà ngắm trăng suốt đêm hôm đó.

Viên Thiên Linh: Cái này không phải là ý mà ta muốn nói a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.