Tô Đình cảm nhận được ai đó đang nhìn mình. Lúc ngước lên thì thấy Niệm Ức, có điều, hắn không nhìn cô nữa, mắt nhìn thẳng bước xuống cuối lớp.
Cô thầm thở dài trong lòng, lại im lặng ghi tội Thịnh Triết một lần nữa. Haizz, xem ra con đường này của cô định trước là khó khăn rồi. Nhưng nghĩ đến kết cục của Niệm Ức, cô không thể không vực dậy tinh thần, một lần nữa nghĩ cách tiếp cận hắn.
Sau đó, Tô Đình bỗng nhớ đến một chi tiết trong truyện, không phải gần hai tuần nữa sẽ có đợt chuyển chỗ ngồi sao? Theo cô nhớ thì thành tích ở trên lớp của Niệm Ức... không khả quan lắm, hắn và cô có khả năng sẽ ghép được với nhau. Hắn thông minh như vậy, cũng giỏi như vậy, nhưng lại giả vờ như bản thân vô dụng, đóng vai một tên học sinh ăn chơi không ra gì. Cô có thể hiểu được tại sao hắn lại làm như vậy, đó là vì hắn không muốn gây chú ý cho những tên kia.
Nếu cô chưa tới đây, có lẽ hắn như thế nào cô cũng không can thiệp được. Nhưng cô đã tới, cô... không muốn hắn phải sống ẩn nhẫn như vậy rồi đổi lấy kết thúc đau khổ kia, cô... muốn hắn thẳng lưng mà sống, muốn hắn tỏa sáng, tỏa ra thứ ánh sáng chỉ thuộc về riêng hắn.
Tô Đình bên này đang chìm trong lý tưởng của mình. Thịnh Triết bên kia lại đang lo lắng không yên. Hình như hắn ta làm cô giận rồi. Ngồi cả buổi cùng nhau, cô cũng không chịu nói lời nào với hắn. Giờ đây, hắn đã chắc chắn cô chán ghét hắn, không muốn quan tâm hắn nữa.
Thịnh Triết cảm thấy không thật, rõ ràng... rõ ràng mọi chuyện đang tốt đẹp, rốt cuộc tại sao lại thế này? Hắn ta suy nghĩ mãi, cho đến khi tiếng chuông hết tiết vang lên, một cuốn vở được đưa đến trước mặt hắn.
“Thịnh Triết, hôm qua tớ đã đi hỏi giáo viên bài này, nhưng thầy ấy có việc bận nên đã nói tớ tới hỏi bài cậu...”
Hà Kiều cắn răng nói dối. Cô ta không tin trực giác của cô ta sai, rõ ràng Thịnh Triết có cảm tình với mình. Thịnh Triết là ai cơ chứ? Thiếu gia nhà giàu, gương mặt đẹp, lại thêm thành tích học tập tốt. Được người như vậy thích thì còn gì bằng? Nhưng mấy hôm nay, cậu ta lại thay đổi thái độ, đối xử với cô ta nhạt như nước ốc. Đương nhiên, cô ta không cam lòng. Ban đầu, cô ta cũng không quá thích người này, nhưng giờ đây thì khác, độ khó tăng lên cộng với người con gái Tô Đình kia kích thích cô ta, khiến cô ta quyết tâm phải có người này bằng được!
Nhìn nữ sinh trước mặt mình, cuối cùng Thịnh Triết cũng nhớ ra được mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ đâu, hắn ta vô thức quay sang nhìn người bên cạnh. Phải, là cô ta, từ khi cô ta thay đổi, hắn ta và Tô Đình liền chậm rãi thay đổi, ngày càng xa cách nhau hơn. Mà khoảng cách đó, lại do chính tay hắn tạo ra. Hắn vì Hà Kiều mà tạo ra khoảng cách với Tô Đình.
Thịnh Triết cảm thấy bản thân rất khó hiểu, rõ ràng hắn chỉ vì không muốn thấy Tô Đình bắt nạt người khác, sợ cô càng bị mọi người ghét hơn, nhưng tại sao mục đích ban đầu lại dần dần thay đổi như vậy?
Hà Kiều nhìn ánh mắt phức tạp của nam sinh đối diện, tuy không hiểu ánh mắt đó có nghĩa là gì nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hốt hoảng. Vậy nên cô ta lại cố gắng níu kéo tiếp: “Thịnh Triết, cậu cứu tớ đi, thầy cũng đã nói vậy rồi!”
Thịnh Triết tạm thời nén xuống nghi ngờ, nhàn nhạt nhìn bài toán, sau đó lấy một tờ giấy nháp ra, nhanh chóng ghi ra các bước giải. Từ đầu tới cuối không nói ra một lời nào. Nhưng thấy hắn ta chịu chỉ bài cho Hà Kiều, học sinh trong lớp lại chắc chắn hơn suy đoán hai người có gian tình.
Hà Kiều thấy hắn chỉ viết mà không thèm nói thêm với mình một chữ, móng tay đã sắp tạo ra vết thương ở lòng bàn tay rồi. Cô ta hỏi bài là để hai người có cơ hội nói chuyện với nhau, hắn thì hay rồi, trực tiếp để cô ta đứng đó!
Cô ta hậm hực nhìn chỗ ngồi bên cạnh kia, thấy người nào đó đang nằm trên bàn, đeo tai nghe, thỉnh thoảng còn lắc lắc cái đầu thì càng bực tức hơn nữa. Chỗ ngồi đó! Sớm muộn gì cũng là của cô ta.
Rất nhanh sau đó, Thịnh Triết đã giải bài xong, hắn ta để bài giải lên cuốn vở của Hà Kiều, đơn giản nói vài chữ: “Đây là các bước giải...”
Nửa câu sau là: Không hiểu thì hỏi lại tôi.
Nhưng hắn ta nhanh chóng dừng kịp lúc, hắn... vốn không có ý đó mà? Tại sao bản thân trong vô thức lại làm ra những điều không kiểm soát như vậy chứ?
Hà Kiều chờ câu nói tiếp theo của hắn ta, nhưng đợi mãi cũng không thấy hắn nói thêm gì nữa. Vì vậy nên chỉ có thể cố gắng gượng cười: “Vậy cảm ơn cậu nhé, nếu chút nữa tớ vẫn không hiểu thì phiền cậu rồi!”
Thịnh Triết khó chịu trong lòng, nhưng ngoài mặt không tỏ vẻ gì, hắn làm như không nghe thấy gì cả, làm ngơ lời nói của cô ta.
Có một bạn nam gần đó không nhịn được nữa mà 'phụt' một tiếng, cười ầm lên. Cậu bạn không nói lý do thì mọi người cũng biết cậu đang cười cái gì.
“Không nhìn ra nha, gương mặt này cũng dày đó chứ?”
“Ha ha... đợi chút, để tớ cười một chút...”
“Tô Đình người ta còn không thèm ngẩng mặt lên luôn kìa!”
“...”
Khuôn mặt của Hà Kiều lúc xanh lúc trắng, bước mà như chạy về vị trí của mình. Trong lòng không nhịn được oán giận Thịnh Triết, oán giận những người cười cô ta, càng oán giận Tô Đình hơn nữa! Nếu không phải vì Tô Đình thì Thịnh Triết đã không làm cô ta khó xử như vậy! Tất cả, tất cả đều là lỗi của Tô Đình kia!
'Hắt xì'
Tô Đình đang nghe nhạc để tập trung suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch thì bỗng hắt xì một cái. Sau đó, cô không để ý mà xoa xoa cái mũi rồi tiếp tục úp mặt xuống bàn. Nhưng có hai người thì không như vậy, Thịnh Triết ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô một cái, nhanh tay đưa hộp khăn giấy cho cô.
“Tô Đình, cậu có sao không, khăn giấy đây.”