Nhóm đàn em của Niệm Ức dần dần cảm nhận được Niệm ca của bọn họ có gì đó không đúng, không khí xung quanh hắn càng ngày càng lạnh.
Theo lời của Tiểu Ngũ thì chính là lạnh đến muốn đông chết người.
Nhìn người đang thâm trầm nhìn cửa sổ kia, Tiểu Ngũ nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí hỏi: “Cái… cái đó, Niệm ca à, cũng muộn rồi, bọn em về trước, hôm khác lại đến thăm anh nhé?”
Đùa à, nhìn bộ dáng này của Niệm ca, bọn họ có bị ngốc đâu mà ở lại, lỡ như NIệm ca bất ngờ bộc phát thì không phải đám bọn họ sẽ xong đời sao?
Niệm Ức cuối cùng cũng quay mặt nhìn đám người, trong nháy mắt đó, thân hình của mọi người ở đây nháy mắt đông cứng lại, ánh mắt… ánh mắt của Niệm ca đáng sợ quá đi mất.
Hắn khô khốc mở miệng: “Đi đi.”
Tại sao cô vẫn chưa tới, là cảm thấy phiền chán, hay là cảm thấy chăm sóc hắn như vậy là đủ rồi nên không muốn đến nữa?
Càng nghĩ, khí áp xung quanh hắn lại càng thấp.
Tư Việt như có suy nghĩ nhìn về phía Niệm Ức, ánh mắt không cẩn thận nhìn vào những viên kẹo sữa trên bàn, không hiểu sao cảm thấy rất quen mắt.
Dường như Niệm Ức cũng cảm nhận được ánh mắt của Tư Việt, hắn nhanh chóng gom hết những viên kẹo kia, nắm chặt trong tay.
Tư Việt: “…”
Tiểu Ngũ: “…”
Những người khác: “…”
Được rồi, bọn họ hiểu rồi. Niệm ca đây là nhớ người kia sao?
Hahaha, bọn họ vẫn nên về thì hơn, thuận tiện báo cho chị dâu một tiếng, không thì Niệm ca của bọn họ sẽ phát điên mất.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]
- ----
Vậy nên, hiện tại Tô Đình vừa rời khỏi được Thịnh Triết thì đã bị đám người của Tiểu Ngũ chặn lại.
Tô Đình: “…” Hôm nay là ngày hội chặn đường sao?
Nhưng rất nhanh sau đó cô liền như nghĩ đến cái gì, hơi hoảng hốt hỏi Tiểu Ngũ: “Niệm Ức làm sao vậy?”
Tiểu Ngũ muốn nói Niệm ca không có chuyện gì, chỉ là nhớ cô mà thôi.
Nhưng Tô Việt đã trước hắn ta một bước, bày ra biểu cảm lo lắng, trả lời Tô Đình: “Niệm ca hình như nhớ ra cái gì đó, hiện tại đầu đang rất đau!”
Tiểu Ngũ cũng không làm Tư Việt thất vọng, rất nhanh liền hiểu được, lập tức nước mắt lưng tròng, hướng Tô Đình: “Niệm ca đang rất muốn gặp chị… cậu đó, nhanh nhanh đến với anh ấy đi.”
Đám anh em đằng sau cũng nhanh chóng nhao nhao theo: “Đúng đúng, Niệm ca đang rất đau, nói chỉ muốn gặp cậu mà thôi.”
Một đám diễn viên chuyên nghiệp, cực kì ăn khớp mà hỗ trợ cho đại ca của mình.
Khóe môi Tô Đình co rút, cô đương nhiên nhìn ra được bọn họ đang diễn, những quả thật cô cũng đang chuẩn bị đến bệnh viện, vậy nên nhanh chóng đồng ý rồi đi ngay, hôm nay cô đến trễ như vậy, không biết người nào đó có nghe lời bác sĩ không nữa.
Còn chuyện văn nghệ, cô cũng đoán được là ai làm ra rồi, cô cũng muốn xem xem, rốt cuộc cô ta sẽ làm gì.
Cho đến nghĩ Tô Đình đi được một đoạn xa, Tiểu Ngũ mới không nhịn được cười phá lên, tự cảm thấy bọn hắn làm rất tốt.
Hắn quay sang bá cổ Tư Việt, cười đến suýt chảy nước mắt.
“Ha ha ha ha ha!!!”
Đột nhiên hắn không nghe thấy tiếng gì nữa, cố gắng mở mắt ra nhìn mọi người xung quanh.
Lúc này mọi người đang nhìn chằm chằm vào bên eo của hắn ta.
Tiểu Ngũ cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, nhìn xuống eo của mình, phát hiện eo của hắn bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy.
Bây giờ hắn mới chú ý, hắn… cả người của hắn gần như được Tư Việt ôm vào lòng.
Cũng thật là một kỳ tích, Tiểu Ngũ không biết làm sao mà dạo này sụt cân khá nhiều, hắn bây giờ chỉ được xem là hơi có da có thịt một chút mà thôi, nhìn qua giống như cậu bé nhà bên, chỉ muốn cắn một cái.
Bùm!
Đầu óc của Tiểu Ngũ nổ tung một cái, như bị điện giật mà tránh ra khỏi cánh tay kia, gương mặt đỏ như máu.
Mọi người đều làm như không nhìn thấy gì nữa, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Tư Việt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Chú ý hình tượng một chút.”
- ----
Lúc Tô Đình mở cửa phòng, cô không hẹn mà cùng người ở trên giường bệnh chạm mắt nhau.
Đôi mắt của người kia dường như có ánh sáng xẹt qua, nhưng ngay lập tức biến mất, Tô Đình cũng không để ý nhiều.
Cô cầm thức ăn tiến vào, thuận tiện hỏi thăm một chút: “Hôm nay, cậu có ăn uống đúng giờ không? Bác sĩ nói tình trạng của cậu như thế nào rồi?”
Nhưng đợi mãi, cô vẫn không nhận được câu trả lời. Cả căn phòng đều chìm trong im lặng.
Niệm Ức vẫn luôn nhìn cô, nhưng hắn không có trả lời.
Tô Đình hơi nghi hoặc, lại gọi hắn một lần nữa: “Niệm Ức?”
“Cậu…” Tại sao bây giờ mới đến? Nhưng Niệm Ức không hỏi ra lời được. Hắn cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô đâu có nghĩa vụ đó đâu chứ?
Không biết tại sao, từ đôi mắt của hắn, cô lại hiểu được hắn muốn nói gì, Tô Đình cân nhắc một chút rồi i nói: “Xin lỗi cậu, hôm nay, tớ phải ở lại trường vì một chút việc, không đến đúng giờ được.”
Dừng một chút, cô lại cười, đến cả đôi mắt cũng lấp lánh ánh nước: “Cậu tha thứ cho tớ nhé?”
Niệm Ức nhận được câu trả lời, ánh mắt lại không dám nhìn cô, bên tai lặng lẽ đỏ lên một mảng.
Cô… cô gái này cố ý!
Biết cô không phải là không muốn đến nữa, cả người hắn thả lỏng, như vậy… thật tốt.
Đáng yêu thật đấy! Trong đầu của Tô Đình chỉ có hai chữ đáng yêu đang chạy nhảy, điều đó càng làm cô quyết tâm bảo vệ người trước mắt này khỏi bóng tối kia.
“Canh này hầm từ lúc sáng, cậu nhanh ăn đi.” Cẩn thận đưa phần canh nóng hổi đến trước mặt Niệm Ức, Tô Đình cười nói.
Nhưng mà người trên giường vẫn không động đậy gì, chỉ nhìn cô.
Đôi mắt đó… được rồi, Tô Đình chịu thua, cô múc một muỗng canh, thổi nhẹ, sau đó mới đưa đến bên môi hắn: “Nào, uống đi.”
Lần nay, cuối cùng Niệm Ức cũng mở miệng, nuốt canh vào.
Tô Đình có ảo giác mình đang nuôi một đứa nhỏ, càng thêm dịu dàng chăm sóc, nụ cười bên môi chưa bao giờ phai.
Nụ cười đó quá chói mắt, chói đến mức Thịnh Triết đứng ngoài cửa không nhìn được nữa, hắn nhắm mắt lại, lê bước rời đi.