Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 5: Chương 5: Hất kẹo




Niệm Ức cảm nhận rõ ràng được gương mặt của thiếu nữ đang dính trên lưng của mình, thậm chí... hắn còn ngửi được mùi hương trên người thiếu nữ đó!

Niệm Ức hoảng hốt trong lòng, thân thể cứng đờ, mãi đến khi nghe thấy người đằng sau xin lỗi, hắn mới hồi phục tinh thần, từ từ xoay người lại.

Hắn đã nghĩ sẵn trong đầu rồi, sau khi xoay người lại, mình sẽ tỏ ra hung dữ một chút, để đối phương sợ một chút mới tốt.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời kia, còn kèm theo biểu cảm ngốc ngốc, hắn im bặt. Nếu tỏ ra hung dữ quá, có dọa người ta khóc hay không đây?

Nhìn nữ sinh yếu đuối trước mặt, Niệm Ức không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể liếc mắt nhìn cô một cái rồi lập tức bước vào chỗ của mình. Vừa rồi, hắn dừng lại là vì đã đến chỗ ngồi. Chỗ của hắn là cuối lớp rồi, chắc hẳn là không có ai đằng sau nữa mới đúng! Nữ sinh này thì hay rồi, không hiểu tại sao lại đi theo hắn để bị va vào như vậy nữa.

Niệm Ức ngồi vào chỗ của mình, như thường lệ mà đem cặp để trên bàn, chuẩn bị ngủ bù một giấc thì chợt ngừng động tác. Vì... nữ sinh kia vẫn chưa đi, cô vẫn đứng đó, nhìn hắn, cụ thể là nhìn chằm chằm mặt của hắn.

Tô Đình lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh đẹp như vậy.

Mày kiếm lạnh nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn vào đôi mắt ấy sẽ khiến cho người ta cảm thấy giống như bản thân đang nhìn vào giếng cổ sâu không thấy đáy, mỗi lần hắn chớp mắt, Tô Đình thậm chí có thể nhìn rõ được hàng mi dài cong cong kia. Ánh mắt cô di chuyển xuống chiếc mũi cao thẳng, gọn gàng rồi lại đi xuống một chút nữa... cho đến khi nhìn thấy đôi môi mỏng nhạt màu đang hơi mím kia thì dừng lại, Tô Đình cứ như vậy, nhìn chằm chăm môi của người ta. Cô nghĩ, rõ ràng, từng ngũ quan trên khuôn mặt tách ra thì xinh đẹp như vậy, nhưng không hiểu tại sao khi ở cùng nhau lại cho người khác cảm giác ngang tàn không chịu được.

Niệm Ức không nhịn được mà nhíu mày, nhìn thiếu nữ đang không kiêng nể gì mà đánh giá mình này. Thật ra, hắn đã quen với việc bị người khác đánh giá vẻ ngoài rồi, hắn cũng biết hắn có khuôn mặt ưa nhìn như thế nào. Hắn vẫn nhớ những ánh mắt ghen tị, mê mẩn, soi mói khi nhìn vào hắn kia. Nhưng lần này không giống lắm. Cô gái này cũng nhìn hắn nhưng trong mắt lại không chứa bất kì một tạp niệm nào, vẫn trong suốt vô tư như vậy. Cô... chỉ đơn giản là nhìn hắn mà thôi. T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.