Tô Đình vừa bước đến cửa căn tin đã gặp được người mà hiện tại cô không muốn dây vào nhất - Thịnh Triết.
Cô liền tính nhẩm xem còn bao nhiêu ngày nữa thì cô giáo chủ nhiệm cho đổi chỗ. Nhận ra rằng chỉ còn một tuần nữa, Tô Đình không khỏi thở dài, còn... hơi lâu nhỉ?
Cô coi như không thấy hắn, mắt nhìn thẳng, lướt qua, trong đầu còn đang đoán xem mấy món ăn trong hộp là gì.
Bỗng nhiên cổ tay bị cầm lấy, Tô Đình bị một lực kéo lại, cô nhìn từ bàn tay đang nắm chặt lấy mình của đối phương, sau đó nhìn lên gương mặt người kia, nhận ra là Thịnh Triết thì cũng không có cảm xúc gì, chỉ là hơi nhướng mày khó hiểu.
Thịnh Triết vừa nhìn thấy người kia, mắt đã không rời đi đâu được nữa, nhìn thấy cô làm như không thấy hắn mà đi lướt qua, hắn liền không nhịn được nữa mà giữ người lại, nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, hắn nặn mãi mới ra một câu: “Cậu không ở lại ăn cơm sao?”
Thì ra là như vậy, cũng phải thôi, lúc này nam chính vẫn đối tốt với nguyên chủ. Nhưng dù sao, sau này hắn cũng căm ghét cô ấy mà thôi, chấm dứt sớm một chút cái quan hệ không nói rõ này cũng tốt.
Cô lắc lắc đầu: “Không ăn ở đây.”
Cô cũng không muốn giải thích gì nhiều mà cựa quậy cánh tay đang bị năm, cô muốn đi rồi, thức ăn thơm ngon còn đang chờ đợi cô đó!
Nhìn hai người dây dưa trước mặt mình, Hà Kiều thầm cắn răng, cô ta không muốn làm nền cho họ nên lên tiếng, giọng nói mềm mại hết sức: “Cũng đã đến rồi, cậu cũng vào ăn cùng mình và Thịnh Triết đi?”
Tô Đình lúc này mới nhận ra bên cạnh nam chính còn có một người khác. Cô nhìn hai người này, ánh mắt như đã hiểu ra. Đây hẳn là nữ chính nhỉ? Trong sách miêu tả nữ chính có vẻ đẹp ngọt ngào, cô gái trước mặt cô cũng như vậy, đôi mắt to long lanh ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như vậy mà.
Cô hơi gật đầu với Hà Kiều coi như chào hỏi, nhưng vẫn như cũ, không ở lại ăn cùng họ. Tô Đình không khỏi nghĩ, nếu như người đứng đây là nguyên chủ, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?
Tô Đình không suy nghĩ quá lâu, cúi đầu xuống, nhìn bàn tay vẫn không chịu buông mình ra, chớp chớp mắt, thong thả hỏi: “Cậu buông tay, tôi muốn đi.”
Giọng nói của cô không cứng ngắt, cũng không có chút gì là tức giận, chỉ có bình bình thảng thảng như vậy thôi nhưng lại làm cho Thịnh Triết càng thêm khó chịu. Nhưng hắn cũng biết chừng mực, bây giờ không phải lúc, đành đợi lúc tan học nói rõ với cô sau vậy.
“Tan học đợi tôi.”
Trước khi Tô Đình đi thì cô nghe được một câu như vậy. Tan học sao? Cô muốn về nhà vẽ một chút rồi nằm trên chiếc giường êm ái thôi.
“Thịnh Triết, chúng ta đi ăn thôi, không thì sẽ mất chỗ mất!”
Nơi góc áo bị một bàn tay nhỏ bé níu lấy, đung đưa qua lại. Thịnh Triết không hiểu sao không thích hành động này lắm, né tránh qua một bên, sau đó đi thẳng đến quầy thức ăn, cũng không để ý xem người ta có theo kịp hay không.
Hà Kiều nhìn bàn tay trống không của mình, khó chịu nhíu mày, những vì giữ hình tượng nên cô ta nhanh chóng trở lại như bình thường, tươi cười đi theo sau hắn.
- ----
Tô Đình đã về đến lớp, cô nhanh chóng cầm lấy hộp cơm, đi đến vườn hoa.
Vừa rồi, khi đi đến căn tin, cô đã để ý đến vườn hoa ấy rồi, thơm ngát nên thơ, rất hợp ý cô.
Đến vườn hoa, tìm một góc khuất và mát mẻ xong, Tô Đình không chờ được nữa mà ngay lập tức mở hộp cơm ra, không chú ý đến xung quanh nữa mà thưởng thức mỹ vị nơi đầu lưỡi.
Nói nghe có vẻ gấp gáp nhưng cô ăn uống rất từ tốn, kết hợp với gương mặt kia, người khác nhìn thấy nhất định sẽ cho một câu “Cảnh đẹp ý vui”, chỉ cần nhìn cô ăn thôi cũng thấy vui vẻ rồi.
Tô Đình vừa ăn, vừa khẽ lắc lư cái đầu nhỏ theo điệu nhạc được phát ra từ tai nghe, lại ngửi hương hoa, ngắm nhìn những đóa hoa yêu kiều xinh đẹp kia, thỏa mãn đến híp cả mắt lại.
Cô cứ như vậy mà ăn hết phần cơm, thở ra một hơi, tựa người vào thân cây đằng sau, mắt hơi nhắm lại. Nếu mà có Sơ Lạc ở đây, cô ấy chắc hẳn sẽ đùa một câu: “Thích nghi tốt thật đấy, Thường Đình!”
Tô Đình không nghĩ rằng mình thích nghi tốt, mà là cô không để ý đến nhiều thứ, nên ở đâu đối với cô cũng là như nhau thôi.
Cô không biết, sau này, bản thân mình sẽ bị chính suy nghĩ này của mình vật ngã một cái.
Cô cứ nhắm mắt như vậy, lại không ngờ thật sự ngủ đi.
Trong mơ, Tô Đình đang mải mê giữa cánh đồng hoa xinh đẹp thì bỗng có một con rắn quấn lấy chân cô. Cô bị cảm giác trơn tuột ấy làm cho bừng tỉnh.
Mở mắt ra, đập vào mắt cô vậy mà là một con rắn thật đang quấn quanh cổ chân mình!!!
Tô Đình có cung phản xạ tương đối chậm, cô không hét cũng không la, chỉ ngồi im đó, nhìn chằm chằm cái lưỡi đỏ đang thè ra của con rắn trên chân mình.