Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 3: Chương 3: Xuyên thành nữ phụ ác độc rồi




Tô Đình ngồi nhìn gương mặt này trong gương cũng được nửa giờ rồi, gương mặt này tương tự như cô, thậm chí phải nói là giống như đúc, chỉ có điều, thân thể này uốn tóc, cô lại để tóc thẳng tự nhiên mà thôi.

Một tiếng trước, cô thức dậy, cứ tưởng bản thân sẽ vì khóc quá nhiều mà sưng mắt, không ngờ nó vẫn như bình thường, một chút cảm giác đau xót cũng không có. Cô chớp chớp mắt, thích nghi với ánh sáng trong phòng, bấy giờ mới nhận ra bản thân đang ở một căn phòng công chúa màu hồng, khác xa với phong cách nhẹ nhàng bình thường của cô.

Cô tưởng mình đang nằm mơ, nên nằm xuống, đắp chăn ngủ tiếp. Nhưng nửa tiếng sau, khi tỉnh dậy một lần nữa, cô thấy mình vẫn ở trong căn phòng này.

Lần này, cô không ngủ nữa, ngồi dậy, đi đến trước gương, nhìn chằm chằm cô gái trên đó. Cô cứ nhìn như vậy được nửa tiếng rồi.

Rốt cuộc, Tô Đình cũng có cử động, cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt giống y hệt mình này, lại nhìn xuống vòng một, sau đó lại lâm vào trầm mặc.

“Cùng là một khuôn mặt, sao lại chênh lệch những nơi như thế này chứ?“. Tô Đình vừa chọc chọc, vừa nhỏ giọng lầu bầu.

Đến nước này, cô sao không nhận ra được mình xuyên sách, hơn nữa còn trở thành nữ phụ độc ác, trùng tên với cô kia chứ.

Tô Đình cũng không hoảng hốt, ngược lại hiếm khi hưng phấn. Quả thật bạn cô đã đúng, từ khi đọc cuốn tiểu thuyết đó, cô sinh ra nhiều cảm xúc khác biệt mà chưa từng có trước đây.

Cô lại nằm trở về chiếc giường công chúa êm ái, thoải mái đi ngủ một lần nữa. Trước khi ngủ, còn không quên đưa ra một lý do cho mình: “Dù sao người hầu chưa gọi, chắc hẳn là chưa tới giờ dậy, ngủ một chút nữa vậy.”

Cô gái nhỏ ở trong hoàn cảnh xa lạ, vậy mà như không có chuyện gì, còn ngủ rất ngon nữa.

Tô Đình ngủ thẳng đến khi nghe được tiếng gõ cửa mới bằng lòng thức dậy. Cô rửa mặt, thay quần áo, bôi kem chống nắng, chải mái tóc dài, sau đó mở cửa, theo người hầu đi xuống phòng khách.

Người hầu ngạc nhiên vô cùng, cô chủ của bọn họ không giống như bình thường lắm thì phải? Phong cách ăn mặt khác hẳn mọi ngày, cũng không trang điểm đậm, tuy vẫn ít nói như thường nhưng chung quy vẫn có chỗ nào đó khác biệt.

Tô Đình cũng phát hiện ra biểu cảm không đúng của người hầu nhưng cô làm như không thấy. Cô đã đọc hết bộ truyện đó rồi, cũng biết được bình thường nguyên chủ rất ít khi giao thiệp với mọi người, đến ngay cả cha mẹ, cô ấy cũng rất hiếm khi thân thiết.

Tô Đình tổng kết mối quan hệ của nguyên chủ với mọi người bằng một từ “nhạc“. Ngoại trừ nam chính, cô ấy hầu như không còn hứng thú với bất kì ai nữa. Nói sao thì, tuổi thơ của nguyên chủ, cũng là vì có nam chính mới bớt tẻ nhạt đi, nhưng chung quy, nam chính nữ phụ đã được định trước là không có kết quả rồi.

Cô theo bước chân của người hầu, từng bước, từng bước xuống lầu, rồi ngồi vào phòng ăn. Đúng như cô nghĩ, cha mẹ nguyên chủ không có ở nhà, cô cũng không cảm thấy gì, dù sao như vậy cũng tiện cho cô hơn.

Ăn sáng xong, cô lên xe tới trường. Tô Đình thầm cảm thấy may mắn, cô xuyên tới vừa kịp lúc. Lúc này, tất cả mọi người chỉ vừa học lớp 11, nữ chính chỉ vừa mới xuất hiện, nguyên chủ chưa làm ra điều gì đặc biệt khó giải quyết, mà nam phụ kia... cũng chưa bị chú lừa vào hang cọp.

Tô Đình ngồi trên xe, ngắm nhìn đường phố xa lạ đang lướt qua, trầm ngâm suy nghĩ.

Cô đang nghĩ làm cách nào có thể tiếp cận được nam phụ, lấy được lòng tin của anh, ngăn anh quay về nhà chú, còn về nam nữ chính, cô sẽ tạm thời không để ý đến họ.

- ----

Tài xế dừng xe trước cổng trường, cung kính nói một câu: “Tiểu thư, đã đến trường học.”

Tô Đình không quen được đối xử như vậy, trước nay cô đã quen tùy ý rồi, nhưng cũng không thể thay đổi quá nhanh được, vậy nên cô gật đầu với chú tài xế, nói: “Làm phiền chú rồi.”, sau đó không đợi tài xế phản hồi, đã đeo cặp, xuống xe.

Tài xế một hồi lâu sau mới bừng tỉnh, lắc đầu cười cười: “Tiểu thư trưởng thành rồi.”

Bên kia, Tô Đình đang gặp một vấn đề hơi nan giải. Cô không biết đường tới lớp học. Nguyên chủ trước nay không có bạn bè thân thiết, trong mắt mọi người là một hoa khôi cao ngạo, lạnh lùng. Cô cũng không thể đi hỏi bạn học rằng phòng học nằm ở đâu đúng không?

Tuy không biết đường, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt như thường, chầm chậm đi về phía trước. Đúng lúc cô muốn lên văn phòng xem có thể hỏi một chút không thì nghe một cuộc trò chuyện, ban đầu cô cũng không để ý đến những gì họ nói, mãi cho đến khi nghe được hai cái tên, là tên của nam nữ chính, cô mới đi chậm lại, lắng tai nghe.

Hỏi cô vì sao ư? Vì tất cả các nhân vật chính trong cuốn truyện này đều học chung một lớp, cô đi theo hai người này, ít nhiều cũng có khả năng đến được lớp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.