Edit: Mộc Tĩnh
Beta: Winnie
**********
Vừa nãy Khương Trà như bị nhan sắc của người đàn ông cạnh mình mê hoặc vậy. Tiêu Tự thấy cô ngơ người thì nhếch mép cười nhẹ: “Thế nào, bị sắc đẹp của tôi mê hoặc sao?”
“Không... không phải.”
Cô luống cuống biểu đạt cảm nhận, dùng ánh mắt tự cho là hung dữ mà trừng Tiêu Tự như muốn nói rằng cô nói không có là không có, anh mà ý kiến cô sẽ cho anh biết lễ độ.
Tiêu Tự nhìn ánh mắt hung dữ của cô liền hiểu nhưng cố tình không bỏ đề tài này xuống, đánh tay lái rẽ khúc ngoặt, miệng nói: “Coi trọng tôi thì cứ thừa nhận, dù sao tôi nghe cũng quen rồi.”
Khương Trà: “???”
Đời trước hay đời này thì anh chưa chạm vào cằm người phụ nữ nào ngoại trừ cô. Quen? Chẳng lẽ là quen ánh nhìn sợ hãi của người khác khi nhìn anh sao?
Cô tìm cách để chuyển đề tài nhưng mà người đàn ông này thì hay rồi, có nói gì thì anh cũng dẫn dắt về chuyện cũ. Tiêu Tư thấy Khương Trà im lặng, tức giận mà quay đầu đi, không biết anh nghĩ gì mà đưa tay níu lấy cô. Việc này thành công khiến cô cáu gắt: “Anh có thể lái xe cẩn thận không? Anh không muốn sống nhưng tôi còn thì khác.”
“Vậy cô lại gần đây một chút.”
Khương Trà cứ ngồi đấy như bức tượng nhưng thấy anh định động tay động chân thì nhanh chóng xích lại, tiện thể đem tay anh để lại trên vô lăng.
Tiêu Tự vừa lòng mà tập trung lái xe, còn cái đề tài kia thì vẫn như cũ bị nhai đi nhai lại.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi bị nhan sắc anh hớp hồn mà xem tới nỗi bị mê hoặc. Được rồi chứ?”
Khương Trà lúc này tức giận còn Tiêu Tự lại cười rất vui vẻ, cô hung dữ liếc xéo anh một cái: “Tôi đói.”
“Vốn muốn chở cô đi ăn một bữa ngon nhưng không ngờ mặt cô lại bị như thế, đi bệnh viện đúng là làm mất một khoảng thời gian.”
Khương Trà bị câu nói làm tức đến nỗi bật cười: “Không phải anh là người khiến mặt tôi thành vậy sao?”
“Được rồi, được rồi. Tôi đưa cô đi ăn để bồi thường là được đúng không?”
“Hừ!!”
Lúc gặp đèn đỏ, đôi tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, mặt nghiêng sang nhìn người ngồi cạnh.
Ánh đèn neon bên ngoài xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trong, dù bóng hình anh không quá rõ ràng trong ánh đèn nhưng Khương Trà dường như cảm nhận được anh đang cười.
Khương Trà vỗ nhẹ ngực mình, nơi đó như có nai con đang chạy loạn (*). Mỗi lần thấy dáng vẻ Tiêu Tự dịu dàng, cô sẽ tự khắc quên đi bản tính thật sự của anh, rõ ràng biết bản thân không thể trầm luân trong đó nhưng lại không khống chế được mà động tâm.
Khương Trà vì chuyện này mà hoảng sợ nên không nhìn thấy ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng mà Tiêu Tự dành cho cô.
Khương Trà vẫn luôn cảm thấy Tiêu Tự là người không bao giờ bị khống chế. Dù ở phương diện gia đình, tình bạn, tình yêu,.. anh đều không cần nên chẳng có điểm yếu nào mà sợ bị người khác lợi dụng. Mọi thứ đều bị anh khinh thường, mà những thứ đó lại khiến Khương Trà trầm luân, ngày càng chìm sâu trong nó.
Khương Trà thấy mình xong đời thật rồi. Giờ đây cô mơ hồ không khống chế được tâm tư, cứ lâm vào mộng tưởng. Cô nghe thấy tiếng gọi của thực tại nhưng cứ bị lưu luyến giấc mộng ôn nhu ít ỏi của người đàn ông này.
Khương Trà hít sâu một hơi, đè nén lại những cảm xúc trong lòng rồi quay đầu nhìn người ngồi ở ghế lái.
Trùng hợp là Tiêu Tự vẫn nghiêng đầu nhìn cô, hai người cứ thế nhìn nhau.
Link: https://www.wattpad.com/user/Van_Tuyet_Cac
Khương Trà dời tầm mắt đi trước.
Bên cạnh không có động tĩnh gì, Khương Trà cảm thấy có chút mất mát nhưng cũng hiểu được rằng người đàn ông này tâm tình vốn lãnh đạm, cô làm sao mà có cơ hội chứ?
Khương Trà cười tự giễu, có lẽ hôm nay anh đã thể hiện quá mức ôn nhu. Nụ cười ấy thê lương đến mức nước mắt chực trào, cho đến khi có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên tay thì mới phản ứng lại vội vàng lau đi nước mắt.
Tiêu Tự mím môi, mấy chục năm nay dù không gần gũi bất kỳ người phụ nữ nào nhưng anh vốn dĩ rất thông minh, nhìn biểu hiện của cô gái nhỏ đang ngồi cạnh, chắc hẳn là đã thích anh rồi.
Tiêu Tự nhíu nhíu mày, cảm thấy phiền não. Nghĩ lại, có lẽ sự ôn nhu bất thường của anh ngày hôm nay làm cho cô ấy suy nghĩ viển vông rồi. Suy nghĩ này khiến anh duy trì gương mặt lạnh lùng trong suốt quãng đường còn lại.
Ai mà biết được lúc này cô gái nhỏ bên cạnh lại rơi nước mắt. Giờ mà hung dữ thì có lẽ cô ấy khóc càng thảm thương. Tình huống khó nhằn này làm Tiêu Tự chẳng biết nên hành xử sao cho hợp lý.
Bên trong xe, một người trầm mặc, một người lặng lẽ lau nước mắt.
Tiêu Tự vừa muốn nói cho cô biết bản thân anh chẳng tốt đẹp gì, không xứng đáng để có tình yêu của cô. Nhưng anh cũng muốn che dấu đi sự tàn ác, xấu xa của mình, chỉ sợ sẽ bị cô chán ghét.
Tiêu Tự đã sớm cảm thấy cô không giống với tiểu thư nhà họ Khương tội ác chồng chất trong quá khứ, cho nên anh không xuống tay được, cũng không có suy nghĩ muốn bỏ lỡ cô.
Xe dừng lại ở một khu phố chật hẹp, Tiêu Tự rũ mắt xuống, đôi lông mi dài rậm theo hướng rũ của mắt mà chìm vào bóng đêm u tối.
- ---------------------------------
Chú thích:
(*) Nai con chạy loạn: ý chỉ sự rung động.
- ----------------------------------
Đôi lời của tác giả: Dự định sẽ viết ít nhất 5000 từ nhưng tôi nghĩ lại rồi, 1000 từ là đủ. Sao các tác giả lớn có thể viết nhiều như vậy chứ??? Tôi khóc đây!!!