Trình Diệu Vi còn đang mải suy nghĩ thì Tư Tử Phàm đã lên tiếng trước: “Em qua phòng khách đi, xem cô ấy muốn nói gì.”
“Vậy em sẽ qua đó trước.” Trình Diệu Vi cũng có chung ý định với Tư Tử Phàm. Cô không muốn để Trình Diệu Lan gặp Tử Phàm trước, sợ cô ta sẽ giở trò để quay trở lại công ty làm việc.
Trước khi ra khỏi phòng làm việc của chồng, Trình Diệu Vi không quên nhắc nhở anh: “Vẫn chưa phỏng vấn xong, em đợi anh về.”
“…”
Trình Diệu Vi vừa bước vào, Trình Lan đã vô cùng phấn khởi. Mới nhìn thoáng qua, Trình Lan cũng cảm nhận được sự quen thuộc trên gương mặt của Trình Diệu Vi. Quả thật, hai người họ thật sự rất giống nhau.
“Trình Diệu Lan!”
Trình Diệu Vi lên tiếng rồi nhìn đối phương bằng ánh mắt ngờ vực. Tuy nhiên, khi Trình Diệu Vi mở miệng, Trình Lan hơi thất vọng vì giọng điệu của cô và chị gái của Trình Lan khác nhau. Nếu như chị của cô là một người hiền lành, dịu dàng thì Trình Diệu Vi lại thuộc tuýp người bản lĩnh, tự tin và có chút cao ngạo. Ngồi đối diện với Trình Lan, Trình Diệu Vi đưa bản báo cáo kiểm tra dấu vân tay cho cô ta xem:
“Đây là kết quả kiểm tra dấu vân tay trên mảnh vỡ của chai rượu. Cô đã xem chưa?”
Trình Lan khẽ gật đầu.
Ngồi vắt chéo chân sang một bên, Trình Diệu Vi hỏi Trình Lan: “Cô tới đây là để xin lỗi hay xin lại vị trí thư ký của Tử Phàm?”
Không vòng vo, Trình Diệu Vi đi thẳng vào vấn đề chính. Với cô mà nói, vị trí thư ký đó không thể thuộc về bất kỳ ai khác, ngoài cô.
“Tôi xin lỗi. Đó là lỗi của tôi.” Trình Lan thừa nhận, còn đứng dậy cúi gập người về phía trước để bày tỏ thành ý với Trình Diệu Vi. Dù hiện tại, linh hồn trong thân xác này không phải là Trình Diệu Lan.
Nhìn vào ánh mắt của Trình Lan, Trình Diệu Vi cảm thấy có chút khác thường. So với trước kia, sự xảo quyệt trên gương mặt của cô ta không còn nữa. Bất giác, Trình Diệu Vi lại nhớ tới em gái của mình. Tuy nhiên, trước đó Trình Diệu Vi đã tự hứa với lòng, bản thân cô sẽ không dễ mềm yếu trước gương mặt giống em gái của Trình Diệu Lan. Chỉ vì vẻ bề ngoài của cô ta, Trình Diệu Vi đã chịu biết bao nhiêu khổ cực.
“Tôi hy vọng cô sẽ giữ đúng lời hứa của mình, không được trở lại công ty làm việc nữa.”
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ ghi nhớ.” Trình Lan gật đầu, muốn rời khỏi căn phòng đó.
Lúc này, Trình Diệu Vi lại có chút xót xa, trong lòng buồn vô hạn. Trình Diệu Vi đột ngột đứng dậy, đến trước cản bước Trình Lan. Khi hai người đứng đối diện nhau, đều cảm giác trong mắt đối phương có một thứ gì đó không thể nói thành lời.
“Hôm nay cô thật sự đến đây chỉ để xin lỗi tôi thôi sao?” Trình Diệu Vi hỏi lại một lần nữa. Với những hiểu biết của cô về Trình Diệu Lan, hành động ngày hôm nay quả thật có chút khác thường. Chẳng lẽ… Trình Diệu Lan thay da đổi thịt thật rồi sao?
“Phải. Và tôi sẽ không bao giờ tái phạm trong tương lai nữa.” Đó là lời cam đoan của Trình Lan.
Sau khi xin lỗi xong rồi, Trình Lan nhìn Trình Diệu Vi hỏi: “Cô Trình, tôi có thể rời khỏi đây được chưa?”
“…”
Trình Diệu Vi không thể diễn tả cảm xúc của bản thân lúc này. Với cô, người trước mặt vừa giống em gái lại vừa không giống. Có khi cô nhớ em gái quá nên sinh ra cảm giác này chăng? Chắc chắn là như vậy rồi. Khẽ gật đầu, Trình Diệu Vi nói: “Vậy cô đi đi.”
Ngay lúc này, trong phòng làm việc, Tư Tử Phàm cũng nhận được cuộc gọi từ Trần Khôn. Người bạn ở phòng nghiên cứu kể cho anh nghe về biểu hiện khác thường của Trình Diệu Lan và đi đến khẳng định: “Mặc dù ngoại hình của cô ấy rất giống với thư ký của cậu nhưng cô ấy không phải là Trình Diệu Lan, là một người khác hoàn toàn.”
Tuy vậy, Tư Tử Làm cho rằng cô ta đang giở trò nên chế nhạo: “Trình Diệu Lan đã phạm phải sai lầm, cô ấy không muốn nhận sai nên mới từ chối thân phận của mình.”
“Chắc chắn đó không phải người mà cậu nói. Nếu vậy thì tại sao cô ấy lại tự tử cơ chứ? Còn lao ra đường khi đang có xe chạy.”
Tư Tử Phàm không ngờ chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà Trình Diệu Lan lại đòi tự sát. Điều đó không làm anh cảm thấy áy náy mà chỉ buồn cười thôi: “Lần sau nếu cô ấy muốn tự tử, cậu cứ để cô ấy tự tử. Không cần ra tay cứu làm gì.”
Nói Trình Diệu Lan tự tử thì chẳng khác nào nói con gà biết leo cây. Tư Tử Phàm không bao giờ tin vào một người phụ nữ mưu mô xảo quyệt như Trình Diệu Lan.
Ra khỏi căn phòng đó, Trình Lan chầm chậm đi về phía thang máy. Từ đằng sau lưng, Trình Diệu Vi cảm nhận được cô ta vô cùng giống với em gái của mình. Lúc này, Trình Diệu Vi gần như tiến lại gần và muốn ôm Trình Lan. May sao, điện thoại của cô ta đổ chuông, Trình Diệu Vi lấy lại bình tĩnh:
“Diệu Lan, con đã đến gặp nó chưa? Nó có làm khó con không? Con chỉ cần xin lỗi thôi, chúng ta đâu có phạm phải sai lầm gì lớn.”
Đó là lời nói của bà Lâm Thu Hiền vọng lại từ đầu dây bên kia. Giọng nói ấy khiến Trình Lan hơi khó chịu, mặt bất giác nhăn lại