Chỉ trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, Trình Diệu Vi đã tìm được Tư Tử Phàm. Trình Diệu Lan rất muốn biết, làm cách nào mà cô có thể tìm được Tư Tử Phàm trong đám đông rộng lớn. Làm sao cô ta có thể biết được đó không phải là Tư Tử Phàm chứ?
Nhìn sắc mặt khó ưa của Trình Diệu Lan, Trình Diệu Vi nở nụ cười đắc ý: “Lúc ở tiệm cà phê tôi đã cho cô một cơ hội rồi. Đáng tiếc là… cô không biết trân trọng.”
Hít một hơi thật sâu, Trình Diệu Lan đáp:
“Tôi có thể tìm thấy chị và anh Phàm, điều đó chứng tỏ tôi cũng rất có khả năng. Tuy nhiên,…”
Trình Diệu Lan chưa nói hết câu, cô ta đã giơ tay tháo một bên hoa tai, xoay người ném xuống đài phun nước.
Bị đối phương tập kích, nhất thời Trình Diệu Vi không biết phản ứng như thế nào nên cứ ngây người ra. Cùng lúc đó, Trình Diệu Lan nắm lấy cánh tay Trình Diệu Vi, hiền hòa nói: “Chị ơi, bông tai đó là đôi em thích nhất, chị em mình cùng tìm nhé!”
Vừa nói, Trình Diệu Lan vừa cố gắng nhanh chân kéo Trình Diệu Vi tới đài phun nước.
“Trình Diệu Lan, định giở trò với tôi à, không có cơ hội đó đâu.” Xuất thân là một người đam mê thể thao, sức khỏe của cô cũng không phải dạng vừa, bản thân không hề nhúc nhích trước sự tác động của đối phương.
Tỏ thái độ đáng thương, Trình Diệu Lan nói với cô: “Chị ơi, tìm giúp em với, chiếc bông tai đó thật sự rất có ý nghĩa đối với em.”
Ánh mắt và hành động khẩn khoản cầu xin này của Trình Diệu Lan khiến cô nhớ về giấc mộng vừa rồi. Trong thoáng chốc, Trình Diệu Vi bất động.
Trong lúc Trình Diệu Vi còn đang lưỡng lự, Trình Diệu Lan đã kéo mạnh tay cô xuống đài phun nước, chính cô ta cũng rơi vào trong đó.
Cả hai người đều rơi xuống nước, khi Trình Diệu Vi ý thức được, cô biết cô ta đang muốn phá hủy điện thoại di động của cô. Đúng, cô ta làm điều này vì cô ta đang lo sợ. Sợ rằng đoạn video trong máy cô chính là bằng chứng tố cáo việc làm xấu xa của Trình Diệu Lan.
Ngay khi hai người vừa ngã xuống đài phun nước, nước bắn tung tóe, thu hút sự chú ý của một đám người vây quanh họ.
Bà Lâm Thu Hiền đi tới thấy vậy liền hét lên: “Chuyện này là sao vậy?”
Từ trong ánh mắt, có thể thấy thứ mà bà ấy quan tâm chính là an nguy của Trình Diệu Lan. Còn đối với sự xuất hiện của Trình Diệu Vi không đáng để bận tâm.
Trình Diệu Vi đang ngồi trong hồ bơi, trước khi đứng lên, cô cẩn thận lấy tay che trước ngực nhằm bảo vệ nốt ruồi đen giả có thể bị lu mờ bất cứ lúc nào. Cô nhất định phải thận trọng
Trước khi cô định đứng dậy, một chiếc áo vest đen đã trùm xuống đầu cô. Trong phút chốc, tầm nhìn của cô bị màu đen che kín. Không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, Trình Diệu Vi định chui ra ngoài nhìn nhận thấy bản thân đang được kéo lên khỏi mặt nước. Người có thân hình gầy gò như cô không thể gây khó khăn cho Tư Tử Phàm được.
Rất nhanh chóng, nước trên người cô đã nhỏ xuống làm loang lổ chiếc áo sơ mi trắng của anh ta. Hành động chớp nhoáng, anh bế Trình Diệu Vi ra khỏi cửa, bảo tài xế đợi, họ thay đồ xong sẽ ra ngoài.
“Đợi một lát!”
Bị trùm cho chiếc áo vest đen, nghe thấy giọng nói của Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi bắt đầu ngọ nguậy:
“Anh đang làm cái gì vậy hả? Này, mau thả tôi xuống!”
“Cô muốn chết thì tôi sẽ thả cô xuống ngay.” Lúc này, anh nhìn chằm chằm vào cổ áo của cô rồi khó chịu chất vấn: “Cổ áo mở rộng như vậy là định câu dẫn ai đây?”
Không để tâm tới câu hỏi của anh ta, vì không xác định được phương hướng nên cô càng vẫy vùng. Tay đập loạn xạ trên ngực anh ta, chân đạp tứ tung, Trình Diệu Vi la lối nói: “Này, anh định đưa tôi đi đâu vậy hả?”
“Dọn phòng đi.” Tư Tử Phàm ra lệnh cho nhân viên khách sạn dọn phòng VIP cho hai người.
“Này, sao lại tới đó? Không cần đi xa như vậy đâu, nói xong tôi sẽ đi. Mau, bỏ tôi xuống.” Trình Diệu Vi đang phát điên lên.
“Im lặng.” Tư Tử Phàm vẫn tiến bước về phía trước, lạnh lùng ra lệnh cho cô.
Rời khỏi mặt nước lạnh ngắt, Trình Diệu Lan còn chưa kịp đắc ý thì đã thấy Tư Tử Phàm xuất hiện. Cô định giơ tay ra để anh đón lấy thì ngay lập tức mặt liền tối sầm lại. Hóa ra người mà anh ta để tâm không phải cô mà là Trình Diệu Lan đáng ghét kia. Trước mặt bao nhiêu người, Tư Tử Phàm không ngần ngại thể hiện tình cảm với cô ta, thật tức chết đi được.
“Nào, lên đây với mẹ!”
Kéo Trình Diệu Lan ra khỏi đài phun nước, hai mẹ con họ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tư Tử Phàm đang xa dần trong tầm mắt. Siết chặt lòng bàn tay, giương đôi mắt căm phẫn, Trình Diệu Lan nói:
“Trình Diệu Vi, cô được lắm. Mối thù ngày hôm nay tôi nhất định sẽ trả lại cho cô cả vốn lẫn lời. Cứ chờ đó mà xem.”
“Đi thôi con. Mau lên không sẽ cảm lạnh mất.”
Đám đông nhanh chóng bị giải tán, chiếc hoa tai vẫn yên phận nằm dưới dòng nước kia.