“Đây! Thẻ của cô!”
Trình Diệu Vi hớn hở cười tít mắt, miệng vui vẻ như cánh hoa đào mùa xuân rung rinh trong gió. Tư Tử Phàm nhìn cô chằm chằm, tim hơi run lên.
“Cô ấy…” Ý nghĩ thoáng qua đầu Tư Tử Phàm nhưng anh không thể nói ra được thành lời.
Trình Diệu Lan chứng kiến một màn này từ đầu đến cuối, cô ta giận điên người, cố nén ấm ức vào trong lòng, căm hờn nhìn Trình Diệu Vi.
“Chị giỏi lắm, chị lại chiếm hết vinh quang của tôi!” Trình Diệu Lan rít lên.
Trình Diệu Vi nguýt mắt một cái rõ dài đá xéo Trình Diệu Lan. Cô quay ra bắt đầu tâng bốc Tư Tử Phàm lên tận mây xanh như một cách chọc tức Diệu Lan.
“Tử Phàm! Anh là ông chồng tuyệt vời nhất!”
Tư Tử Phàm trố mắt, ngạc nhiên không thể tả nổi. Anh nhất thời không biết nói gì.
Trình Diệu Vi vẫn chưa chịu dừng lại, cô lại chạy tới cầm cánh tay anh vung vẩy:
“Ông xã em numberone! Nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp vì ông xã thật hào phóng!”
Tư Tử Phàm kéo tay Trình Diệu Vi lại, định hỏi cô muốn lấy thẻ ngân hàng làm gì thì cô đã chạy biến đi ngay sau đó.
“Này!” Tư Tử Phàm gọi, mà Trình Diệu Vi lại chẳng nghe thấy. Cô đã mất hút phía sau hành lang bệnh viện.
Tư Tử Phàm buông tay xuống, nhìn xuống nơi cánh tay vừa rồi Trình Diệu Vi níu, không nhịn được mà cong môi cười, còn có chút luyến tiếc.
“Cậu Tư!” Đột nhiên có tiếng gọi.
Tư Tử Phàm quay lại phía phát ra âm thanh, lập tức phát hiện y tá đã tới, phía sau là chiếc giường xe đẩy, một y tá khác đang đẩy giường bệnh của bà nội anh.
“Bà nội!” Tử Phàm vội vã chạy đến nắm lấy tay bà.
Trên xe, mắt bà cụ đã he hé nhìn ra, vừa thấy Tư Tử Phàm bà đã lên tiếng:
“Diệu Vi đâu? Cháu dâu của ta đâu?”
Tư Tử Phàm nhíu mày lại, nhất thời không biết đáp sao. Trình Diệu Vi lúc này đã đi mất rồi. Anh liền mím môi quay người lấy điện thoại.
“Bà chờ cháu gọi.”
Vừa cầm đến cái điện thoại, Tư Tử Phàm mới nhớ ra bản thân đã tịch thu điện thoại của Trình Diệu Vi. Anh bất lực không nghĩ ra được biện pháp chiều lòng bà liền an ủi:
“Bà! Lát nữa cô ấy sẽ tới. Bà nghỉ đi ạ!”
“Bà nội! Có cháu ở đây!” Trình Diệu Lan bước đến. Nhưng vừa thấy mặt cô ta, bà nội đã cau mày không đáp.
Tư Tử Phàm thấy thế liền lên tiếng: “Y tá, giúp tôi đưa bà về phòng.”
“Vâng, thưa cậu Tư!”
Tư Tử Phàm quay sang phía y tá dặn dò thêm mấy câu rồi anh lẳng lặng đi theo sau chiếc giường bệnh di động của bà nội mình.
Trình Diệu Lan thẹn vì sự phớt lờ của bà nội. Lòng có chút ấm ức, lại thấy bóng dáng Tư Tử Phàm buồn bực pha lẫn dao động khi không thấy Trình Diệu Vi ở đây cô ta liền kéo tay anh.
“Anh Tử Phàm!”
“Gì vậy?”
“Anh không thấy Trình Diệu Vi rất kỳ lạ sao? Chị ta cần tiền của anh làm gì chứ?” Trình Diệu Lan bắt đầu quạt gió thổi lửa.
Tư Tử Phàm thở dài, anh nhất thời không muốn nhắc chủ đề này. Chính anh cũng không có câu trả lời cho sự thay đổi đột ngột này của vợ mình, cuối cùng đành im lặng. Anh quay người đi theo xe của bà.
“Anh Tử Phàm!” Trình Diệu Lan không chịu bỏ qua.
“Để sau đi! Chăm sóc bà quan trọng hơn.” Tư Tử Phàm mệt mỏi nói, trực tiếp bỏ qua băn khoăn của Trình Diệu Lan.
…
Trung tâm thương mại.
Lúc này Trình Diệu Vi đã tới trước cửa khu mua sắm lớn nhất trong thế giới tiểu thuyết. Cô nhìn thẻ trong tay mình, lại nhìn những quầy hàng cao cấp, lòng thấy có chút không chân thật.
“Đây thật sự là chuyện đang diễn ra sao? Có ngày Trình Diệu Vi mình có thể bước vào nơi xa xỉ thế này để mua sắm ư?” Trình Diệu Vi tự hỏi chính mình. Đương nhiên không ai đáp lời cô.
Trình Diệu Vi ngó thời gian. Lúc này đã khá muộn rồi, cô nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ liền bước tới một quầy hàng, rụt rè hỏi:
“Làm ơn… giúp tôi xem tấm thẻ này có hạn mức bao nhiêu ạ?”
Nữ nhân viên nhíu mày một cái, đón lấy tấm thẻ trên tay Trình Diệu Vi tò mò. Trên đời này sao lại có người không biết thẻ của mình hạn mức bao nhiêu chứ?
Nữ nhân viên tò mò là vậy, nhưng ngay khi quẹt vào máy, tra cứu số dư thì cô ta lập tức ngơ luôn.
“Có chuyện gì vậy?” Trình Diệu Vi bẽn lẽn hỏi. Cô thật sự không dám chắc liệu nam chính có đưa cho cô cái thẻ hết hạn hay không.
Nữ nhân viên nuốt khan xuống, nhìn Trình Diệu Vi với đôi mắt tò mò gấp bội lúc trước.
“Thưa cô… thẻ của cô…”
“Thẻ của tôi làm sao? Không có tiền ư?”
“Không phải, không phải… Thẻ của cô không có hạn mức.”
“Có nghĩa là tôi có mua hết cả cái quầy hàng của cô cũng không hết tiền trong thẻ đúng không?” Trình Diệu Vi hỏi lại.
“Vâng! Đúng thế ạ!”
“Chết cha!” Trình Diệu Vi nhịn không nổi mà chửi thề một tiếng. Cô bày ra bộ mặt ai oán.
Cô nhân viên nhìn Trình Diệu Vi y như vật thể lạ, từng bước thăm dò.
Trình Diệu Vi cứ thế ngẩn ra hồi lâu, vừa bàng hoàng, vừa tức giận. Nhiệm vụ thật sự quá khó nhằn đối với cô rồi.