Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 42: Chương 42: Bùi Tịch sư huynh




“Cốc cốc!”

“Sư đệ, đệ tỉnh chưa?” Tô Mộng Mộng nhẹ giọng hỏi người trong phòng

Không ai trả lời;

“Sư đệ?”

Tô Mộng Mộng đợi một lát vẫn là không có người lên tiếng, sẽ không phải tối hôm qua ngất đi rồi chứ!

“Loảng xoảng!”

Cửa ngã xuống! Tô Mộng Mộng lập tức nước mắt lưng tròng, vội vàng đi vào phòng, vẻ mặt lo lắng;

“Sư đệ, ngươi không có việc gì.. đi..” Người đâu?

Tô Mộng Mộng ngừng lại, nhìn trên giường không có bóng người, nước mắt lập tức dừng, người đi nơi đâu rồi?

“Sư đệ?”

Trong phòng một mảnh im ắng;

Một lát sau, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Tô Mộng Mộng mau chóng sử dụng Thôi Lệ Quyết, lập tức gương mặt đẫm lệ, chạy ra cửa.

“Sư đệ, sư đệ..” Ngươi đi nơi nào..

“Sư phụ? Đại sư huynh?”

Tô Mộng Mộng trợn tròn mắt, sao lại là bọn họ?

“Mộng Mộng, sao con lại ở đây?” Trần Thiên Khiếu có chút kinh ngạc, bình thường đây không phải giờ ngủ của nàng sao?

“Còn có, con khóc cái gì?”

“Sư đệ, sư đệ không thấy..” Tô Mộng Mộng nấc một cái, lời nói đều không rõ ràng, đây là sử dụng pháp quyết quá lố rồi;

Trần Thiên Khiếu nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng bị chém thành hai nửa, rồi nhìn nàng đang khóc lóc trong tay còn cầm kiếm..

“Bùi Tịch không thấy? Con giết sư đệ của con rồi?”

Tô Mộng Mộng nghe lời này thiếu chút nữa phun một ngụm máu, nàng phải nói sư phụ nàng mạch não quá lớn, hay là nên nói nàng quá hư hỏng!

“Đương nhiên không phải, con nói không thấy! Người không..”

“Sư phụ? Đại sư huynh?”

Mọi người quay đầu lại, Tô Mộng Mộng lập tức tiến lên, “Sư đệ, ngươi đi đâu?”

“Làm ta sốt ruột muốn chết,“ Tô Mộng Mộng khóc đến đỏ cả mắt;

“Ta đi ra ngoài đi dạo, cám ơn sư tỷ lo lắng.” Bùi Tịch cũng không nhìn nàng quá nhiều mà đi đến trước mặt Trần Thiên Khiếu, cung kính kêu một tiếng sư phụ.

Vừa định mời người vào nhà, ngước mắt liền thấy cửa phòng của mình chia năm xẻ bảy..

Tô Mộng Mộng nhìn hắn, xấu hổ cười cười, “Cái kia, sư đệ a;”

“Ta kêu ngươi, ngươi không trả lời ta, ta cho rằng ngươi té xỉu, làm ta sốt ruột, sau đó ta liền.. liền..”

Càng nói nàng càng ngượng ngùng, cũng không dám nhìn hắn;

Trần Thiên Khiếu nhìn trường hợp này, định nói gì đó để điều hòa “Bùi..”

Bùi Tịch nhẹ giọng cười, “Không có việc gì, lát nữa sửa lại là được.”

“Vậy là tốt rồi, cái này cho ngươi,“ Trần Thiên Khiếu trong tay cầm một lọ đan dược, “Một ngày hai lần, qua hai ngày vết thương của ngươi sẽ lành.”

Bùi Tịch tiếp nhận, “Cảm ơn sư phụ.”

“Bất quá xem khí sắc của ngươi đã tốt lên rất nhiều, hẳn là qua mấy ngày liền không có chuyện gì.” Trần Thiên Khiếu nhìn thoáng qua hắn;

“Lần này thua, không mất mặt, chờ vết thương lành lại, con đi chọn một quyển công pháp đi, nâng lên tu vi.”

Tô Mộng Mộng nhìn sư phụ của nàng bộ dáng đứng đắn, lời nói lại mang theo sự nghiêm khắc, “Sư phụ, sao ngài mở miệng chưa đến hai câu đã mắng con rồi mà đối với sư đệ lại kiên nhẫn như vậy!”

“Kiên nhẫn? Kiên nhẫn của ta đều bị con mài mòn đến hết rồi!” Trần Thiên Khiếu lập tức sắc mặt đại biến, hận sắt không thành thép, “Sư đệ của con còn có thể tranh tài với sư huynh, con nhìn con xem,“

“Con còn không lo chăm chỉ thì chờ kêu Bùi Tịch là sư huynh đi!”

Trần Thiên Khiếu thật là không biết nên nói như thế nào với nàng, cũng do mình mấy năm nay vẫn luôn sủng nàng, mơ màng hồ đồ qua ngần ấy năm, chẳng làm nên trò trống gì, thế nhưng lại giỏi chọc phiền toái!

“Lập tức liền phải đi Mê Vụ Sâm Lâm, con xem con có thể đánh thắng ai chứ, chờ đi vào nhặt cỏ đi!”

Nghe tới chuyện này đầu Tô Mộng Mộng lại đau, đời trước nàng là cô nhi, có khi nào bị người lải nhải nhiều như vậy đâu;

Vô cùng đáng thương quay đầu nhìn Cố Dật, “Sư huynh,“ làm mặt quỷ với hắn;

Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha. Nhớ đăng kí tài khoản để ủng hộ editor ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.