Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 26: Chương 26: Đoạn Nhai Cốc




“Sư tỷ vì cứu ta mới bị thương, những việc này là ta nên làm.”

Dứt lời Bùi Tịch hướng về Tô Mộng Mộng thi lễ.

Ha ha!

Tô Mộng Mộng mừng thầm trong lòng, xem ra chiêu này vẫn còn xài được!

Tuy rằng nàng vốn dĩ muốn chạy, nhưng âm kém dương sai thì cũng là nàng cứu hắn!

“Không có việc gì, đây đều là việc sư tỷ nên làm,“ Tô Mộng Mộng nâng hắn dậy “Ngươi yên tâm, sau này sư tỷ sẽ chăm chỉ khổ luyện pháp lực, cố gắng bảo hộ ngươi.”

Nếu không lại giống như hôm nay, chạy một vòng cuối cùng lại chạy đến trước mặt hắn, đỡ một chưởng mới biết là chạy sai chỗ! Sau này tu vi tăng lên thì khác rồi, chớp mắt một cái chạy xa mười dặm, quyết tâm không làm lá chắn của hắn!

“Cảm động muốn chết ô ô..” Người tốt như vậy, nếu là nó chắc chắn mau chóng cưới nàng về nhà!

“Chủ nhân..” Bỏ đi, nó vừa được thả ra, lỡ như nói nhiều quá, chủ nhân lại nhốt nó dô phòng tới, đến lúc đó lại xong đời!

“Sư phụ cũng chỉ có hai chúng ta là đồ đệ, sau này chúng ta cùng giúp đỡ nhau tiến bộ, có được không?”

Bùi Tịch nhìn kĩ người trước mặt, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn lộ ra nét nhu hòa, đôi mắt sáng lấp lánh, môi có chút khô đang giương lên, bộ dáng mệt mỏi..

Gương mặt lộ vẻ mong chờ câu trả lời của hắn, tâm khảm giống như được ánh mặt trời chiếu sáng, đôi mắt chớp động, “Được.”

“Sư tỷ, bội kiếm của ngươi.” Bùi Tịch đưa kiếm qua, nhìn nàng vụng về cầm kiếm giống như đối với tu tiên không quen thuộc, không lẽ lần bị thương này còn ảnh hưởng đến chỗ khác..

Tô Mộng Mộng nhìn bội kiếm, mau chóng cầm lấy, lập tức nhớ tới lúc trước mình điên khùng đem hiệp lữ kiếm cho hắn làm giá trị hắc hóa tăng lên..

“Sư đệ,“ Tô Mộng Mộng lén lút xoa miệng vết thương, cố gắng rơi nước mắt, “Lúc trước là do ta nhầm lẫn mang hiệp lữ kiếm tặng đệ, đệ đừng hiểu lầm.”

“Đệ đem thanh kiếm đó trả lại cho ta đi, hôm khác sư tỷ sẽ lựa chọn kĩ càng tặng cho đệ thanh kiếm mới.”

Tô Mộng Mộng thấy sắc mặt hắn trầm xuống, sao chứ! Bây giờ còn định không trả lại!

Nàng tiếp tục nặn thêm vài giọt nước mắt, u u oán oán, “Thật ra những thứ khác đưa sai cũng không, sư tỷ tặng cho đệ chơi cũng được.”

Bất đắc dĩ thở dài, “Nhưng đây là hiệp lữ kiếm, sư phụ nhất định bắt ta đem kiếm lấy về, sau này tự tay đưa cho hiệp lữ song tu, sư tỷ cũng không thể cãi lại lời của sư phụ, đúng không..”

“Chủ nhân, nhìn đi, nàng đây là muốn di tình biệt luyến, nghe nói..” Ngân Lang đè thấp thanh âm, “Trước kia nàng nhìn trúng Chu Khôn, theo đuổi hắn cũng đã lâu, bây giờ nàng chắc chắn muốn quay lại tìm hắn.”

“Sư đệ hiểu được thanh kiếm đó rất quan trọng với sư tỷ, nên đã giúp tỷ cất rồi, sau này khi sư tỷ cần đệ sẽ tự tay trả lại cho sư tỷ.”

Bùi Tịch suy tư, bộ dáng khó xử, giống như kiếm được cất ở một nơi rất khó lấy;

Nụ cười Tô Mộng Mộng có chút cứng đờ “Ha hả, không có việc gì, không vội, khi nào đệ rảnh lấy giúp ta cũng được.”

“Nếu không thì sư đệ nói cho tỷ biết đệ cất ở đâu, để tỷ tự đi cũng được.”

Đợi hắn lấy giúp, khẳng định là mơ tưởng!

Bùi Tịch hơi hơi mỉm cười, “Ở Đoạn Nhai Cốc, sư tỷ định khi nào đi?”

Tô Mộng Mộng thiếu chút nữa là ngất xỉu “Đoạn! Đoạn Nhai Cốc!”

“Ngươi không có việc gì, đem kiếm để ở đó làm gì?”

Bùi Tịch thấy nàng bỗng nhiên xù lông, trong mắt hiện lên ám quang, “Đương nhiên là ta đang suy nghĩ cho sư tỷ, nếu như sau này hiệp lữ của tỷ không lấy được kiếm về, vậy thì không xứng với tỷ rồi!

“Ha hả, sư đệ nói đúng.” Tô Mộng Mộng tươi cười có chút gượng gạo, cố gắng nặn ra bộ dáng cảm kích “Muốn làm hiệp lữ của ta, đương nhiên tu vi không thể quá thấp.”

Ta MN cảm ơn ngươi a! Cám ơn ngươi đã đặt kiếm ở nơi quỷ quái đó nha!

Bây giờ nàng còn chưa quen thuộc nơi này, nàng sẽ cố gắng tu luyện nâng cao tu vi, sau đó tự đi lấy, đợi đi!

Đợi đó cho ta, hừ!

Lời editor: đọc truyện tại trang chính chủ wattpad và dembuon là đang ủng hộ editor.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.