Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 19: Chương 19




Sáng sớm Lâm Sơ Dương tỉnh lại cảm giác đầu tiên chính là hôm nay gối đầu không cứng rắn như bình thường, hình như có chút mềm, còn rất nóng.

Cậu hài lòng thò tay xoa nhẹ hai cái, sau khi chạm phải một mảnh da dẻ bóng loáng căng đầy thì cung phản xạ quá dài cuối cùng cũng coi như có phản ứng.

Mở mắt ra, nhìn thấy chỗ cậu gối lên là một mảnh vải vóc màu trắng, mà tay thì lại đặt trên một chỗ tương tự như da ngực ở chính giữa hai mảnh vải vóc đã bị vò mở ra.

Từ góc độ này, thậm chí cậu thấy được điểm đỏ khả nghi ở nơi nào đó…

Hình ảnh này quá đẹp cậu không dám nhìn.

Ngay lúc cậu giả chết, Mạc Trạch lên tiếng, âm thanh mang theo khàn khàn lúc mới vừa tỉnh ngủ, lại pha một tia dè dặt cẩn thận, “Sư huynh, ngươi tỉnh rồi sao?”

“Ừm.”

Bà nó, âm thanh của anh càng gợi cảm càng chọc người phạm tội lại càng khiến tôi có loại xúc động muốn quất chết anh đó.

Hình như Mạc Trạch cảm giác được Lâm Sơ Dương không vui, giải thích: “Ta nghĩ sư huynh đói bụng rồi, cho nên chuẩn bị thức dậy đi kiếm điểm tâm.”

Được rồi, thấy anh hiền lành như thế, tôi quyết định không đánh anh.

Lâm Sơ Dương rất rộng lượng, có điều biểu tình chỉ duy trì đến câu nói tiếp theo.

Mạc Trạch hơi cảm thấy bất đắc dĩ, “Tuy rằng ta rất thích bị sư huynh ôm như vậy, nhưng bây giờ…”

Lúc này Lâm Sơ Dương mới phản ứng được cậu đang giống như bạch tuộc quấn lấy Mạc Trạch, còn có một nửa thân thể đặt trên người đối phương.

Kỳ thực vừa rồi cậu nên phát hiện, chỉ có điều sau đó Mạc Trạch vừa chen vào, giống như quên mất…

Mạc Trạch: “Sư huynh?”

“Chân tê.” Lâm Sơ Dương thuận miệng đáp một câu, sau đó bình tĩnh bò xuống giường mặc quần áo, chờ cậu xử lý tốt quay đầu lại, mới phát hiện Mạc Trạch còn nằm ở đó.

Mạc Trạch nhợt nhạt nở nụ cười, “Chân đã tê rần.”

Tuy rằng Lâm Sơ Dương không biết mình lấy người ta làm đệm thịt người bao lâu, nhưng cái chân này tê tám phần là do cậu đè.

Đột nhiên có một tí tẹo chột dạ áy náy làm sao giờ.

Lâm Sơ Dương còn chưa biểu hiện ra, Mạc Trạch đã mặt đầy tự trách nói: “Là ta không tốt, cơm canh phải phiền sư huynh chờ thêm một hồi.”

So sánh mới thấy khoảng cách, nhìn thái độ người ta, nhìn lại mình một chút. Lâm Sơ Dương cảm thấy nếu hiện tại cậu lại nói chuyện đói bụng hoặc chuyện ăn cơm thì quả thực không phải con người.

Cậu trở lại trên giường, yên lặng giúp Mạc Trạch bóp chân.

Mạc Trạch dùng tay chống lên đầu, cười híp mắt hưởng thụ áo lót của mình tri kỷ phục vụ, “Sư huynh thật tốt với ta.”

Lâm Sơ Dương rất nghiêm túc trả lời: “Vậy đợi lát nữa nhớ làm nhiều cà chua xào trứng gà một chút, nhớ bỏ thêm hai quả trứng gà.”

Thế giới ngựa đực huyễn tưởng tự nhiên không thể thiếu cà chua gì đó, Dược Vương Phong có một khối đất lớn chuyên trồng loại này, hơn nữa mỗi ngày đều có trận pháp thúc đẩy.

Chờ Lâm Sơ Dương buông tay, Mạc Trạch hoạt động chân, dường như đã rất tốt, “Ta đi chuẩn bị ngay.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Người đi rồi, căn phòng yên tĩnh, Lâm Sơ Dương rửa mặt xong ngồi xuống mới phát hiện có chút không đúng, cậu đè là nửa người bên phải, vừa nãy cậu bóp hình như là… chân trái?

Nhất định là cậu nhớ lộn!

Lâm Sơ Dương không xoắn xuýt ở vấn đề này bao lâu, trước khi ăn cơm xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cậu đem Chân Hoa thả ra.

Luyện Khí kỳ cũng phải ăn cơm, cậu làm đại ca không đến nỗi thật sự để tiểu đệ chết đói đi.

Chân Hoa tóc rối loạn, sắc mặt mang theo chút tiều tụy lại có chút lo lắng, ngồi trước bàn cơm câu đầu tiên liền hỏi: “Lúc nào các ngươi đến động phủ đó?”

Mạc Trạch hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Chân Hoa vội la lên: “Tự nhiên là càng nhanh càng tốt, nhiều thứ tốt như vậy các ngươi không sợ bị người ta lấy mất trước một bước?”

Lâm Sơ Dương khinh bỉ liếc nhìn Chân Hoa một cái, đồ trong động phủ kia đúng là tốt, nhưng vị trí bốn phía tất cả đều là linh thú cấp cao, còn có một thú vương nữa, hiện tại đến đó ngoại trừ muốn chết thì vẫn là muốn chết có được không, thật sự coi cậu là não tàn à.

Hơn nữa trong động phủ có một cơ quan nhất định phải do nam chính cùng em gái bẹp bẹp bẹp mới có thể giải quyết được, hiện tại hậu cung của nam chính ngay cả một em gái cũng không có thì đến lúc đó làm sao giờ, hai thằng đàn ông tuốt cho nhau sao?

Khẩu vị quá nặng cẩn thận sâu răng đó nha thân ái.

Mạc Trạch đem biểu tình của Lâm Sơ Dương nhìn ở trong mắt, tâm tư hơi động, đột nhiên có một cái suy đoán càng to gan.

Chuyện khó tin như Lưu Vân Y biến thành người cũng đã xảy ra, có phải là còn có kỳ tích càng khiến người ta khó tin hơn phát sinh không?

Ví dụ như Lưu Vân Y là cùng trọng sinh với hắn…

Như vậy liền có thể giải thích rõ ràng tại sao Lâm Sơ Dương biết được tất cả mọi chuyện.

Mạc Trạch cảm thấy hắn tìm được chân tướng (sương mù đầy trời).

Hắn dùng đũa của mình gắp miếng trứng gà đặt trong bát Lâm Sơ Dương, “Đợi lát nữa sư huynh làm gì?”

Lâm Sơ Dương: “Dĩ nhiên là tu luyện.” Để sớm sớm tiến vào động phủ nhất định phải nỗ lực phấn đấu, “Ngươi cũng vậy.”

Mạc Trạch trừng mắt nhìn, lại gắp cho đối phương mấy đũa thức ăn, biểu thị mình rất nghe lời.

Chân Hoa yên lặng nâng bát xoay người, hai mắt đều sắp bị đôi cẩu nam nam này chói mù rồi biết không.

Sau khi ăn xong, bởi vì Lâm Sơ Dương từ chối, hai người không cùng nhau tu luyện, Mạc Trạch đi đến bãi đất trống phía đông, Lâm Sơ Dương thì lại đến bên dòng suối nhỏ ngày hôm qua.

Lần này vừa luyện chính là nửa tháng, sau đó, hai người cùng bế quan, sau năm ngày, lại cùng lên Trúc cơ.

Thời gian không tới một tháng từ Luyện Khí kỳ đột phá đến Trúc cơ kỳ, dù trong đơn linh căn thì đó cũng là biến thái trong biến thái, nhân dân cả nước đều phải đố kị chết rồi có được không!

Cho nên khi biến thái số một Lâm Sơ Dương cùng biến thái số hai Mạc Trạch từ động phủ tông môn thiết lập chuyên dùng để bế quan đi ra, hết thảy nam nam nữ nữ đang ngẩn người hay đang bàn chuyện đi ngang qua đầu tiên là đỏ mắt tàn nhẫn trừng bọn họ một phen, sau đó đầu gối mềm nhũn, dùng ánh mắt rống to mẹ kiếp, hai tên biến thái các ngươi thu nhận ông đây / bà đây đi, có thể làm tiểu đệ có thể làm hậu cung có thể làm chân chạy vặt có thể bạo cúc, bảo chất bảo lượng bảo đảm hàng chính gốc, càng có ưu đãi mua một tặng một mua năm tặng ba vân vân, tuyệt đối không thiệt thòi đâu nha thân ái!

Đương nhiên, nội dung phía trên vẫn chỉ có Mạc Trạch có thể đọc ra, còn Lâm Sơ Dương…

Cậu quay đầu dùng giọng nghi hoặc hỏi: “Mắt họ bị chuột rút sao?”

Mạc Trạch nhẹ bẫng nhìn xung quanh một vòng, sau đó rất ôn nhu nói với Lâm Sơ Dương: “Quay về để sư phụ cho mọi người ăn chút đan dược là tốt rồi.”

Mọi người: “…”

Đan dược của Vân Lạc nổi danh hung tàn ở toàn bộ Huyền Dương tông, tỷ như đã từng có một số đệ tử ngoại môn mới nhập môn dưới tình huống không quen biết y coi y là em gái đùa giỡn một phen, kết quả phát hiện là một tên đàn ông… Nghe đâu ngày hôm sau toàn bộ ngoại môn không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ thượng thổ hạ tả một tháng, đại đội trưởng lão cũng không tránh được.

Lại tỷ như một vị chấp sự của Huyền Minh Phong nói với đệ tử rằng y bất nam bất nữ không ai không yêu, trên người còn thơm hơn so với nữ nhân, ngày kế toàn bộ Huyền Minh tông từ trên xuống dưới bao gồm cả phong chủ cả người toả ra mùi tanh tưởi, làm sao cũng không hết, mãi đến tận ba tháng sau mới biến mất.

Lịch sử đen tối của Vân Lạc quá nhiều, mà mấu chốt nhất là không có ai biết y làm sao hạ dược, ngược lại cho dù không ăn không uống không hô hấp cũng vẫn có thể cho mi trúng chiêu như thường.

Cho nên Mạc Trạch vừa nói xong, người xung quanh lập tức như thấy quỷ, trong vòng mấy hơi thở ngay cả cái bóng cũng không còn.

Lâm Sơ Dương trừng mắt há miệng, tốc độ này, thần!

Mạc Trạch dắt tay cậu, “Đi thôi.”

Hai thằng đàn ông dắt tay gì đó, hình như hơi quỷ dị, Lâm Sơ Dương xoắn xuýt một hồi, vẫn là không rút tay về được, mấy ngày này hai người vội vàng tu luyện không thể gặp mặt, cho nên nam chính có thể đại khái dường như là… tìm cảm giác tồn tại?

Dù sao nơi này cũng cách Dược Vương Phong không xa, cho người ta nắm đi.

Đợi lúc trở lại tiểu viện của bọn họ, Lâm Sơ Dương ngạc nhiên phát hiện hai căn phòng một chút tro bụi cũng không có, ngay khi cậu hiếu kỳ chuyện gì xảy ra thì Chân Hoa đi vào.

Lâm Sơ Dương hơi cảm thấy kinh ngạc, “Ngươi không đi?”

Chân Hoa lặng lẽ nhìn nhìn Mạc Trạch, xác định đối phương không có gì bất mãn sau đó cười hì hì với Lâm Sơ Dương, “Lâm huynh cùng Mạc huynh đối với ta chính là có ân cứu mạng, ta làm sao có thể vong ân phụ nghĩa rời đi chứ, lại nói không phải ta còn phải mang hai người đến động phủ sao.”

Lâm Sơ Dương cảm động vỗ vỗ vai Chân Hoa, “Đã như vậy ta đổi cho ngươi một cái họ khác nhé.”

Chân Hoa sững sờ, sau khi cảm thấy vùng đan điền hơi đau xót lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, “Lâm huynh mời nói.”

Lâm Sơ Dương: “Cổ.” Lời nói dối hết bài này đến bài khác, có quỷ mới tin mi. (“Chân” nghĩa là thật, còn “Cổ” nghĩa là con buôn, ý nới anh Hoa nói dối như con buôn.)

Chân Hoa: “…”

Lúc này cửa viện vang lên, Mạc Trạch đợi đến lúc Chân Hoa trốn kỹ trong căn phòng cách vách, mới đi ra mở cửa.

Lâm Sơ Dương ở trong phòng chờ, vừa vặn hệ thống cũng vang lên.

Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ hiệp trợ nam chính chiêu đãi Tiêu Nhu, cũng trợ giúp Tiêu Nhu thu được mười điểm hảo cảm của nam chính, nhiệm vụ hoàn thành thưởng năm trăm điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại thu được một hạng mục xử phạt ngẫu nhiên, xin hỏi kí chủ có nhận nội dung xử phạt ngẫu nhiên trước hay không.”

“Không cần.” Lâm Sơ Dương buông tay, nhiệm vụ này rõ ràng chẳng chút khó khăn, chính là tặng không, dù sao thì tăng độ yêu thích cũng không phải làm nam chính thu em gái này, đơn giản.

Hệ thống: “Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 0/10.”

Mạc Trạch mở cửa nhìn thấy em gái Tiêu Nhu ở bên ngoài, rất tự nhiên nghênh đón người vào nhà, sau đó châm trà, kéo Lâm Sơ Dương ngồi đối diện cô nàng.

Em gái Tiêu Nhu rõ ràng là đã tỉ mỉ trang điểm, một thân váy dài phấn nộn nộn đem người tôn lên giống như một đóa hoa kiều diễm, hơi đỏ mặt nói: “Ta là tới chúc mừng ngươi lên Trúc cơ.”

“Đa tạ Tiêu sư tỷ.” Mạc Trạch khách khí một câu không thể đáp lại.

Bầu không khí tẻ ngắt, Tiêu Nhu không biết làm sao nhìn nhìn Mạc Trạch lại nhìn nhìn Lâm Sơ Dương, đầu cúi xuống vành mắt đỏ lên.

Em gái này không chỉ thánh mẫu, mà còn giống như làm từ nước, nước mắt phong phú đến mức người bình thường không thể tưởng tượng.

Lâm Sơ Dương vội vàng ra trận, lần đầu tiên phát huy tài ăn nói của mình dẫn dắt em gái trò chuyện, từ hứng thú sở thích đến làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày, từ mỹ thực mỹ cảnh đến đại sự nhân giới, trong lúc ngẫu nhiên chen vào hai câu tâng bốc em gái hoặc nam chính, vẫn luôn nói đến mặt trời lặn khiến em gái đều vui vẻ đến hôn mê, độ hảo cảm của nam chính vẫn là 0.

Có dám chơi khăm người ta thêm chút nữa không!

Hệ thống: “Vừa rồi hệ thống xuất hiện một chút trục trặc dẫn đến danh sách nhiệm vụ không làm mới, vì thế bổn hệ thống đặc biệt bồi thường một trăm điểm thương thành, mời kí chủ sau đó kiểm tra và nhận.”

Ánh mắt Lâm Sơ Dương sáng lên, “Vậy bây giờ độ thiện cảm bao nhiêu, có phải là hoàn thành?” Bạn đang �

Hệ thống: “Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ -9/10, kí chủ không ngừng cố gắng, thiếu một chút nữa là hai cấp thăng bằng.”

Lâm Sơ Dương phẫn nộ hất bàn, “Vì cái lông gì mà độ thiện cảm còn có thể xoát ra giá trị âm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.