“Đúng rồi.” Vân Lạc vỗ tay một cái, nói rằng: “Chờ lúc hai người các
ngươi xuống núi nhớ tới đây một chuyến nữa, giúp sư phụ đem thuốc đưa
đến nam phong quán dưới núi đi.”
Mẹ nó chứ nam phong quán, thật sự cho rằng ông đây không biết nơi đó là
làm gì sao, thanh lâu có thể đến, nhưng nơi đó vẫn là thôi đi, trái tim
thẳng nam không chịu đựng nổi.
Khóe miệng Lâm Sơ Dương giật giật, “Sư phụ, ngươi biết lần này chúng ta đi làm gì không.”
Vân Lạc từ trong một cái túi trữ vật nào đó màu hồng nhạt móc ra mấy
loại linh thảo, cũng không ngẩng đầu một chút, “Làm cái gì?”
Lâm Sơ Dương khó xử nói: “Có tên trộm trộm một thứ của sư đệ, dựa vào
chúng ta mà muốn đi đoạt về, bây giờ phải đuổi theo, sợ là…”
Vân Lạc đem linh thảo ném vào lò luyện đan, lại vỗ lên đó một tấm bùa chú, quay đầu lại nhìn bọn họ, “Thứ gì?”
Lâm Sơ Dương tận lực khiến vẻ mặt của mình thoạt nhìn rất nghiêm túc, “Đồ vật quan trọng đến mức mỗi ngày không rời người.”
Vân Lạc hoạt động cái cổ, lại bóp bóp tay, âm thanh phải gọi là thanh
thúy, “Toàn bộ đất trong vườn thuốc đều nên động động một chút.”
“Dạ…” Lâm Sơ Dương run run một cái, quay đầu nhìn Mạc Trạch, trong óc
đem ăn, mặc, ở, đi lại chuyển toàn bộ, mà thật giống như mất hay không
mất đều không có gì khác nhau, làm sao bây giờ làm sao bây giờ…
Cậu liền cúi đầu nhìn nhìn chính mình, đột nhiên linh quang lóe lên, hô: “Là một cái áo lót!”
Áo lót…
Lâm Sơ Dương yên lặng che mặt, cậu cái miệng này là thế nào vậy, mất cái gì không tốt lại mất áo lót…
Lại nhìn Mạc Trạch bị nói là mất áo lót… Không, là áo lót bị ăn trộm
trộm đi, trên mặt vẫn cứ mang theo ý cười nhàn nhạt, bình tĩnh cứ như
cái người trong miệng Lâm Sơ Dương nói không phải chính mình.
Thấy không, đây chính là chênh lệch.
Vân Lạc không để ý đến bọn họ, tay liền vỗ vỗ trên lò luyện đan, một
trận nhiệt khí qua đi, lò luyện đan mở, y đem đan dược lấy ra cất vào
một cái hộp khác, xoay người nhét vào trong tay Lâm Sơ Dương, “Vậy đúng
lúc, các ngươi cũng đừng nghỉ ngơi, đi suốt đêm đi.”
Lâm Sơ Dương: “…” Sao lại nhanh như vậy, cái này không khoa học!
Vân Lạc phất tay đuổi người, “Ông dùng gia tốc phù không được sao, hai
người các ngươi đừng ở chỗ này chướng mắt, nếu là đêm nay không xuống
núi thì sáng ngày mai liền đến vườn thuốc của ông làm giun đất đi.”
Tôi kháo có thể đừng mỗi lần đều lấy chuyện giun đất ra nói hay không, nói nhiều lần như vậy thú vị sao!
Thật sự cho rằng anh sẽ sợ?
Sự thật… thật đúng là rất sợ.
Lâm Sơ Dương nhanh nhẹn lôi Mạc Trạch rời khỏi phòng luyện đan đi đến
tàng bảo động, nhất định phải nhanh nhanh xuống núi mới được.
Tàng bảo động xây trên núi chính, bởi vì pháp khí quá nhiều sát khí quá
thịnh, bốn phía trống trải không có chút thực vật, cứ như vậy một cái
cửa động đen sì sì đơn độc khảm trên một mảnh vách núi.
Kỳ thực trong tàng bảo động này cũng có bàn tay vàng, chỉ có điều đây là bàn tay vàng quan trọng của nữ phụ Tiêu Nhu, còn quá trình thu được…
Lâm Sơ Dương ước ao ghen tị trừng Mạc Trạch một cái.
Nếu Tiêu Nhu là do hai vị phong chủ nâng niu lớn lên, vậy dĩ nhiên có
rất nhiều đặc quyền, tùy ý ra vào tàng bảo động gì đó quả thực chỉ là
chuyện nhỏ.
Trong tiểu thuyết viết ngày đó cũng là buổi tối, em gái nảy sinh ý nghĩ bất chợt không nghe khuyên ngăn nhất định phải đến tàng bảo động lấy
pháp khí, nam chính đương nhiên cùng đi.
Mọi người đều biết nửa đêm mà, bên ngoài trời đủ tối, trong sơn động
càng tối hơn, đều sắp đưa tay không thấy được năm ngón, thêm vào gió
lạnh thổi âm trầm, có chút dọa người.
Sau đó em gái quyết đoán sợ hãi các loại cả người run lên, tiếp đó dưới
chân trượt đi đầu gối mềm nhũn, ưm một tiếng ngã vào trong lòng nam
chính, hai người ánh mắt thâm tình đối diện, điện xẹt qua, nhất thời
thiên lôi câu động địa hỏa, vì vậy dã chiến gì đó bất quá chỉ là bình
thường.
Cái bàn tay vàng kia chính là lúc em gái bị nam chính bẹp bẹp bẹp, bị
tinh khí của nam chính ảnh hưởng mà chạy đến, sau khi hai người đại
chiến ba trăm hiệp bị nam chính phát hiện đưa cho em gái.
Tình tiết làm người ta hưng phấn kích động lại nhiệt huyết sôi trào cỡ nào chứ, nhất định phải tung hoa!
Lâm Sơ Dương nhớ lúc đó chính là xem đoạn tình tiết này, thưởng cho tác giả một bao lì xì cực lớn — — — một phong bao màu đỏ.
Tuy rằng lập tức liền bị nhấn chìm trong một đống khen thưởng sau đó tên ngay cả trang thứ hai cũng không lên nổi, thì lúc đó cậu vẫn rất sảng
khoái.
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, sao lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ.
Thị lực của Mạc Trạch vô cùng tốt, thấy Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm cửa
động, sắc mặt thay đổi rồi lại thay đổi, lập tức nhớ tới những chuyện
hoang đường mình làm đời trước, hơi chột dạ ho khan một tiếng, “Sư huynh đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy?”
Lâm Sơ Dương dùng mũi hừ hắn một tiếng, từ túi trữ vật lấy ra lệnh phù treo ở trên eo, nhanh chân đi vào trong động.
Kỳ thực tàng bảo động chia làm ba bộ phận, tiến vào cửa là hang động ở
giữa, hai bên trái phải phân biệt còn có một cửa động, ở giữa chính là
đặt binh khí, bên phải chính là phòng cụ, bên trái chính là tùm lum cái
gì cũng có.
Mạc Trạch nhìn qua, tay vừa hạ xuống chính là một linh kiếm cấp cao hiếm có, nhanh độc chuẩn.
Lâm Sơ Dương dùng nghị lực rất lớn mới nhịn xuống không có mỗi loại đều
cầm lên sờ sờ, sau lần thứ N niệm ‘pháp khí nơi này không đáng giá sau
này còn có thứ càng tốt hơn’, cậu cũng làm bộ chọn một thanh kiếm, sau
đó cắn nát ngón tay, đem giọt máu nhỏ xuống.
Biến hóa bất ngờ nổi lên.
Một đạo bóng trắng vèo một cái bay đến, tốc độ nhanh chóng ngay trước
khi giọt máu kia rơi xuống vừa vặn che phía trên thanh kiếm, nhận chủ
hoàn thành, Lâm Sơ Dương khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng nam chính không cùng em gái bẹp bẹp bẹp vậy sao cái thứ đồ chơi này vẫn đi ra vậy, còn kiếm ông nữa!
Mạc Trạch cũng không nghĩ tới vật này sẽ bay ra ngoài, nhưng kinh ngạc
chỉ dừng lại trong nháy mắt liền bị che đậy đi, trên mặt mang ôn nhu
sùng bái cười nhìn Lâm Sơ Dương, “Pháp khí thánh cấp, vận số của sư
huynh thật tốt.”
Tốt con mẹ nó!
Ông đây mọc một cái mặt đàn bà đã đủ nghẹn khuất, bây giờ còn phải dùng
cái pháp khí của nữ phụ tên thật là vải trắng biệt hiệu là bạch lăng
này, có thể chơi khăm người ta như thế sao.
Theo quy định của tàng bảo động, Lâm Sơ Dương có không muốn nữa thì cũng chỉ có thể trả thanh kiếm về chỗ cũ, sau đó đem bạch lăng cuộn rồi lại
cuộn ném vào trong bao, vừa quay đầu liền đối diện với một khối điểm tâm đưa đến bên miệng cậu, lập tức không khách khí cắn một ngụm lớn, vừa đi ra ngoài động vừa nhai, chờ nuốt xuống liền dừng lại quay đầu há mồm
chờ điểm tâm đưa tới.
Có một thì có hai, thói quen thường chính là như thế mà ra.
Đối với cái này Mạc Trạch tỏ vẻ, đồ của hắn hắn vui lòng, tốt nhất là
đem áo lót kiêm sư huynh của hắn nuôi đến mức tay chân không chăm chỉ
rời khỏi hắn thì ngay cả rửa mặt mặc quần áo cũng không làm, như vậy thì mãi mãi cũng không thể rời khỏi hắn.
Đường ra ngoài kỳ thực không quá dài, nhưng không biết thế nào, hai
người càng chạy sơn động lại càng đen, còn lành lạnh, Lâm Sơ Dương rùng
mình một cái, đột nhiên cảm thấy dưới chân trượt đi, đầu gối mềm nhũn
không giải thích được, còn chưa phản ứng lại đã ngã vào lòng người nọ ở
phía sau, vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc Mạc Trạch cúi đầu, vì vậy ánh mắt
đối diện.
Hai người đều cảm thấy, tình cảnh này quen thuộc khó hiểu.
Lâm Sơ Dương: “…” Tình tiết đại thần mi ra đây, ông đây tuyệt đối không bóp chết mi đâu.
Mạc Trạch ôn nhu nở nụ cười, kiên trì nhắc nhở: “Rất trơn, cẩn thận.”
Khoảng cách quá gần Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu cũng có chút không chịu
nổi gương mặt đẹp trai vượt mức này của nhân vật chính, theo bản năng
dời ánh mắt đi, “Biết rồi.”
Sau đó…
Lâm Sơ Dương nghiêm mặt: “Buông tay.”
Lúc này Mạc Trạch mới đổi từ ôm thành dìu, chẳng qua là một tay còn quấn ở trên eo Lâm Sơ Dương, “Nơi này ánh sáng không tốt, vẫn là để ta đỡ sư huynh đi.”
Lâm Sơ Dương nhìn trước sau, quả thực ánh sáng không quá tốt, được rồi…
Ra khỏi tàng bảo động Mạc Trạch phóng một bùa truyền âm cho Chân Hoa bảo y trông viện, sau đó liền cùng sư huynh ung dung xuống núi.
Bên dưới ngọn núi là một thôn trấn, bởi vì Huyền Dương tông, nên thôn
trấn này còn rất phồn vinh, hai người gõ cửa một khách điếm muốn một
gian phòng hảo hạng xong liền đi nghỉ ngơi.
Về vấn đề tại sao chỉ cần một phòng thế này, Lâm Sơ Dương liếc nhìn túi
trữ vật trống rỗng một khối linh thạch cũng không có của mình. Bạn đang �
Trả tiền mới là đại gia hiểu không?
Giường trong khách điếm lớn hơn ở Dược Vương Phong nhiều, có điều vẫn là một bộ đệm chăn, Lâm Sơ Dương đang muốn quay đầu lại tìm chưởng quỹ yêu cầu thêm một giường, kết quả trùng hợp nhìn thấy Mạc Trạch đưa người ta ra đóng cửa lại.
Thôi…
Sau nửa đêm, chờ Mạc Trạch ngủ sau đó cậu từ trên giường bò lên, đem giấy vỗ lên trên bàn, viết thư tình.
Thư tình không khó viết, mở đầu: XXX thân ái.
Cách hai dòng: Từ lần thứ X XX em tôi liền vô cùng XX em, tại một đem
yên tĩnh X khó X đêm khuya, rốt cục không nhịn được X phong thư XXX này, để bày tỏ bày tỏ lòng tôi X em… (phía sau bỏ qua 1,500 chữ)
Viết xong hệ thống thành tâm đánh giá: “Nữ thần cậu thầm mến kia nhất định tính cách rất tốt.”
Lâm Sơ Dương kinh ngạc: “Làm sao mày biết, chẳng lẽ mày từng gặp nữ thần?”
Hệ thống: “Nếu như tôi là nữ thần kia, nhất định sẽ không nhịn được đem
tờ giấy này dán lên mặt cậu, cậu xác định đây là thư tình chứ không phải thư hèn mọn?”
Lâm Sơ Dương lại nhìn từ đầu tới đuôi một lần, không hiểu ra sao, “Tuy
rằng hành văn hơi non, nhưng quý ở việc xuất phát từ tình cảm chân thành trong tim phổi, hơn nữa đủ hàm súc, rất không tệ mà.”
Hệ thống: Tự luyến là bệnh, phải trị.
Lâm Sơ Dương lại xem hai lần, càng xem càng thoả mãn, ngay lúc này phía sau truyền tới một âm thanh không phải của hệ thống.
“Ngươi đang viết gì?”
Lâm Sơ Dương bị sợ hãi đến trực tiếp nhảy lên, hốt hoảng ném thư tình vào túi trữ vật, “Ta ta ta viết nhật ký!”
Mạc Trạch nhìn chằm chằm hai mắt Lâm Sơ Dương, xung quanh lẳng lặng,
giống như chỉ còn tiếng tim đập của hai người, một chậm một nhanh, ngay
lúc trái tim Lâm Sơ Dương sắp từ trong miệng nhảy ra, Mạc Trạch dời mắt
đi, “Ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”
Lâm Sơ Dương lập tức bay lên giường ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp.
Thật sự nguy hiểm thật.
Cái thứ đồ chơi như thư tình này dù không đưa đi nhưng bị người ta nhìn
thấy cũng sẽ xấu hổ có được không, nhất định không thể nói cho nam
chính!
Ngủ, sáng sớm tỉnh dậy quên sạch hết mới tốt…
Mạc Trạch nhìn Lâm Sơ Dương trên giường, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất uất ức.
Không sai, chính là uất ức.
Rõ ràng hắn đã cưng chiều cậu như thế, tại sao còn muốn giấu bí mật.
Nhật ký?
Sao hắn lại không biết cậu có thói quen viết nhật ký vậy, trên tờ giấy kia đến tột cùng ẩn giấu cái gì?
Nhất định phải tìm ra, nhất định phải…