Các chi thứ của Mạc gia cách mỗi mười năm sẽ đem hài tử có tư chất không tồi đưa đến nhà chủ bồi dưỡng, cho nên người quá nhiều, năm cái bàn
ngoại trừ chủ bàn còn lại bốn cái khác đều ngồi đầy nhóc, trong đó hơn
phân nửa Mạc Trạch xem như quen thuộc, dù sao thì mỗi ngày kết bè kết lũ thay phiên ở trước mắt hắn sai khiến làm này làm kia, muốn không quen
thuộc cũng không được.
Không lâu lắm, gia chủ Mạc gia cùng Trương gia liền đến.
Gia chủ nhà họ Mạc tên là Mạc Thiên Hành, dáng vẻ bề ngoài khoảng chừng
bốn mươi tuổi, mà trên thực tế cũng đã thọ hơn 200 năm tuổi, ông ta cùng với gia chủ nhà họ Trương khách sáo với nhau đi vào sân, mọi người đồng loạt đứng lên hành lễ, sau đó hai vị thanh niên từ chủ bàn đi ra đem
người nghênh đón đến chủ vị ngồi xuống, đi theo sau gia chủ Trương gia
là một thiếu nữ thân mặc quần dài màu vàng nhạt trên mặt che sa mỏng
cùng màu, đây cũng là vai chính của tiệc tối ngày hôm nay —— cháu gái
bảo bối của gia chủ Trương gia Trương Linh Nhi.
Lâm Sơ Dương hiếm thấy lôi ra một nửa tầm mắt từ trên đồ ăn phân đến
trên người Trương Linh Nhi, đám tế bào não không nhiều nhặn cho lắm điên cuồng xoay tròn.
Nếu «vô cực chí tôn» là văn ngựa đực, bên trong tự nhiên không thể thiếu nữ nhân, hậu cung của Mạc Trạch không ít, nổi tiếng không tên cộng thêm phong lưu xong bye bye nhiều vô số kể ít nhất phải có hơn 300, mà quan
trọng nhất cũng có thể gọi là nữ chính cũng chỉ có ba vị, Trương Linh
Nhi này chính là một trong số đó.
Cậu liền lưu ý hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng cũng coi như nhớ tới trận dạ tiệc này là tình tiết mở đầu tiểu thuyết, Mạc Trạch chính là ở đây
gặp gỡ Trương Linh Nhi, sau đó hai người nhất kiến khuynh tâm nhị kiến
khuynh tình tam kiến lăn giường, kết quả chuyện tốt vừa thành thì có
pháo hôi giáp ất bính chạy tới gây trở ngại.
Đương nhiên, trở ngại và vân vân nói trắng ra chính là đưa kinh nghiệm
cho nhân vật chính, Mạc Trạch chính là dựa vào những kinh nghiệm này mà chuyển nguy thành an, đi nhầm vào cấm địa không chỉ bất tử còn mở ra
bàn tay vàng có được hóa linh thảo trong truyền thuyết, đem ngũ linh căn hóa thành lôi linh căn ngàn năm khó gặp một lần, từ đó một bước lên
mây, tiền đồ vô hạn.
Đáng tiếc, hóa linh thảo kia chỉ hữu dụng với ngũ linh căn, có thể nói
là bàn tay vàng thiết kế riêng cho nam chính, cho nên dù cậu biết vị trí của hóa linh thảo cũng không dùng được, chỉ có thể lợi cho nhân vật
chính.
Lâm Sơ Dương ở đáy lòng vì chính mình mặc niệm 3 giây, tiếp theo nhìn
chằm chằm một mâm điểm tâm chảy nước miếng, lần thứ hai oán niệm mình
xuyên thành cái gì mà không tốt lại cố tình thành cái áo chíp không thể
ăn không thể uống.
Có lẽ là oán niệm quá mức mãnh liệt, Mạc Trạch vốn không định động vào
bất kỳ thức ăn nào thật sự cầm lên một khối cắn một cái, tiếp đó hơi
ngẩn người đối mặt với miếng điểm tâm thiếu mất một góc, dường như không hiểu tại sao mình lại đột nhiên đổi ý.
Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp nhân vật
chính hấp dẫn sự chú ý của Trương Linh Nhi, nhiệm vụ hoàn thành thưởng
10 điểm giá trị tinh khí vĩnh viễn, mười chỉ huyết tán và hoạt lạc tán,
nhiệm vụ thất bại khấu trừ một ái tâm, cũng bị hệ thống xử phạt ngẫu
nhiên.”
Lâm Sơ Dương hơi sững sờ, cuối cùng cũng coi như dời mắt từ miếng điểm
tâm thiếu một góc kia đi, xem nhẹ mất nội dung nhiệm vụ, cậu biết chỉ
huyết tán cùng hoạt lạc tán là hồng lam dược, nhưng tinh khí là cái gì,
còn ái tâm là cái quỷ gì?
Hệ thống: “Giá trị tinh khí là phục vụ cho kỹ năng chuyển đổi trong danh sách kỹ năng, lúc kí chủ sử dụng kỹ năng có thể chuyển đổi giữa hình
thái quần áo và con người, lúc ở trong hình người sẽ tiêu hao giá trị
tinh khí, tiêu hao hết tất tự động chuyển đổi khôi phục thành hình thái
áo lót. Ái tâm chỉ số lượng hậu cung của nhân vật chính, căn cứ nội dung gốc trong sách thì giá trị mở đầu là 350, sau khi thành công gia tăng
một hậu cung sẽ gia tăng một ái tâm, tập hợp đủ một ngàn «hậu cung
ngoại trừ nguyên tác» có thể thu được danh hiệu ‘Yêu khắp thiên hạ’ đồng thời thu được một viên phi thăng hoàn, sau khi uống có thể trực tiếp
phi thăng, thành tiên thành thần.”
Hệ thống giải thích rất tỉ mỉ, Lâm Sơ Dương lại có kích động muốn lật
bàn, một hậu cung tính một ái tâm, còn muốn trừ ra hậu cung trong nguyên tác, coi như nhân vật chính không thận hư, thì cậu đi đâu tìm một ngàn nữ nhân đưa qua hả.
Hơn nữa nữ nhân đều cho nhân vật chính, vậy vợ cậu đâu, cậu đi đâu đòi vợ bé bỏng đây, cậu cũng muốn làm nam chính mừ!
Hệ thống: “Bởi vì tâm tình tiêu cực của kí chủ có giá trị cao hơn 150%,
vì phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, xử phạt ngẫu nhiên hình thành
trước, sau khi nhiệm vụ thất bại kí chủ hóa thành quần lót của nhân vật
chính ba ngày.”
“…” Xuyên thành áo lót đã đủ rồi, còn dời trận địa đến nửa dưới… Lâm Sơ Dương đánh rùng mình, trong nháy mắt héo rũ.
May là độ khó của nhiệm vụ không cao, theo như nguyên tác thì hai người tự mình nhìn vào mắt nhau, chả cần tới cậu làm gì.
Lúc này ngoài sân đi vào hơn mười người hầu, phân biệt đem điểm tâm nước trà trên bàn dọn xuống, sau đó liền tiến vào mấy người bắt đầu dọn thức ăn lên.
Yến hội của thế gia tu chân tự nhiên không phải là thức ăn và rượu bình
thường, ngoại trừ linh quả có thể trực tiếp ăn vào thì chính là thức ăn
do linh cốc linh thực chế thành, mùi vị là thứ yếu, linh khí ẩn chứa
trong đó mới là trọng yếu nhất.
Giá của năm bàn này ít nhất cũng phải khoảng hơn trăm miếng linh thạch
thượng phẩm, Mạc gia đúng là muốn mặt mũi có mặt mũi muốn coi trọng có
coi trọng, người nhà họ Trương tự nhiên cũng là hài lòng đến cực điểm.
Trên chủ bàn ăn uống linh đình, bầu không khí là một mảnh tốt đẹp,
Trương Linh Nhi vì khăn che che mặt không làm sao động đũa, thanh niên
bên cạnh nàng thấy thế liền ân cần lựa vài linh quả nhỏ hơn thả vào
trong bát của nàng.
Động tác này kỳ thực có chút khoa trương, nhưng không chịu nổi thanh
niên anh tuấn, một đôi mắt hoa đào nhìn đến Trương Linh Nhi đỏ bừng mặt, thường xuyên qua lại, hai người liền bắt đầu nhẹ giọng bắt đầu trò
chuyện.
Lâm Sơ Dương thấy cảnh này suýt nữa bị nước miếng của chính mình nghẹn
chết, một thân bạch y đỏm dáng kia cộng thêm cặp mắt câu nhân, người kia là Mạc Quân Hạo đi? Là nhân vật phản diện tiền kỳ tiểu BOSS Mạc Quân
Hạo đi? Ai có thể nói cho cậu biết tại sao nam chính thì ngồi xổm góc
tường, còn nữ chính cùng nhân vật phản diện lại ở cùng nhau không?
Mấy vị thanh niên ngồi cùng bàn với bạn học Mạc Trạch thấy thế mặt lộ vẻ không cam lòng, nhưng cũng không dám làm gì, ai bảo Mạc Quân Hạo người
ta là trưởng tôn của gia chủ Mạc gia làm chi.
“Nhìn cái gì vậy, chỉ bằng đồ phế vật ngươi cũng hi vọng Trương tiểu thư người ta coi trọng ngươi? Hừ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không
vung nước tiểu soi xem ngươi là cái đức hạnh gì, đây là nơi có thể tới
à, cút cút cút, đừng khiến chúng ta mất hứng.” Lời là từ miệng một trong mấy vị thanh niên kia nói ra, nội dung tự nhiên là hướng về phía Mạc
Trạch, người ở phía trên không dám đắc tội, nhưng đứa con trai nuôi tùy ý mặc người dẫm đạp này của Mạc gia thì không cần lo lắng gì, trước sau
vẫn là một phế vật không được coi trọng.
Những người khác phì cười ra tiếng, tựa như người kia nói vậy hoàn toàn
không sai, càng không có một người đứng ra vì Mạc Trạch nói một câu.
Mạc Trạch cúi thấp đầu, hai tay nắm thật chặt thành quả đấm, lại rất
nhanh buông ra, “Xin lỗi, ta đi.” Nói xong hắn thật sự đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lâm Sơ Dương vừa gấp vừa tức, uất ức thành như vậy thì làm nhân vật
chính cái mọe gì, còn không bằng để cậu làm tốt hơn, lúc này nên bốp bốp bốp làm họ mất mặt lại mới đúng, thánh nhân và vân vân quả thực là
thánh phiền.
Hơn nữa Mạc Trạch đi thì nhiệm vụ của cậu phải làm sao giờ?
Lại nói cái vật phát sáng nam chính ở đây, vì cái răng gì mà Trương Linh Nhi còn không nhìn bên này, nếu không tới thì cô sẽ không có tướng công đó ê này!
Lâm Sơ Dương khổ bức nghiêm mặt nhìn Mạc Trạch cách cửa càng ngày càng gần, trong lòng tất cả đều là nước mắt.
Có thể lại để cho cậu giãy dụa một chút hay không hở…
Có lẽ là xuyên qua đại thần nghe được cậu cầu xin thần phật phù hộ, một
trận gió nhẹ thổi qua, khăn che mặt của Trương Linh Nhi theo gió bay
lên, giống như lá rụng quẹo N cái ngoặt, cuối cùng rung rinh rơi vào
dưới bàn chân phải vừa mới bước ra của Mạc Trạch, rõ rõ ràng ràng in một cái dấu giày đen sì.
Toàn trường yên tĩnh trong nháy mắt, khoảng cách từ chủ bàn đến cửa kỳ
thực cũng không tính gần, mà trận gió kia cũng không phải quá lớn, có
thể đem khăn che mặt thổi xa như vậy cũng coi như là kỳ tích.
Về phần tại sao không phải là bị người khống chế, không thấy hai cao thủ Mạc Thiên Hành cùng gia chủ Trương gia bày ở kia sao, nếu như có người
âm thầm giở trò làm sao có khả năng giấu giếm được con mắt của bọn họ.
Mạc Trạch nhìn chằm chằm khăn che mặt dưới chân, khuôn mặt trong nháy
mắt vặn vẹo, tiếp đó nhấc chân khom lưng nhặt lên, quay người lại vừa
vặn đối mặt với Trương Linh Nhi vừa đuổi tới.
Gương mặt kia của nam chính tự nhiên là hoàn mỹ đến không thể soi mói,
đi kèm với âm nhạc và phông nền hoa hồng, Trương Linh Nhi nhìn đến sững
sờ, mãi đến tận khi khăn che mặt bỏ vào trong tay mình mới lấy lại tinh
thần, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cảm, cảm ơn.”
“Đừng khách khí.” Mạc Trạch ý tứ ý tứ gật đầu một cái, quay người rời đi.
Trương Linh Nhi liền nhìn sững sờ, mãi đến tận khi phía sau có người vỗ
vai mình mới đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy Mạc Quân Hạo ở bên cạnh liền
hốt hoảng đem khăn che mặt trong tay mang vào.
“…” Mạc Quân Hạo nhìn chằm chằm dấu giày trên khăn che mặt nửa ngày, vội ho một tiếng, “Vẫn là… đừng có mang.”
Trương Linh Nhi nghi ngờ đem khăn che mặt tháo xuống, vừa mở ra nhìn,
nhất thời hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, lòng mới vừa động
với người nọ trong nháy mắt biến thành oán giận.
Mạc Quân Hạo nhìn chuẩn cơ hội lập tức an ủi: “Linh nhi yên tâm, việc
này ta sẽ thay ngươi ra mặt, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho người
kia.”
Trương Linh Nhi rất đẹp, còn là cái loại vẻ đẹp nhu tình như nước kia,
cho nên dù rất phẫn hận nhưng vẫn cứ dẫn theo mấy phần điềm đạm đáng
yêu, “Linh nhi cám ơn Quân Hạo ca ca trước, chỉ có điều người kia cũng
không phải cố ý…”
Mạc Quân Hạo ôn nhu nhìn nàng, “Linh nhi, ngươi quá thiện lương.”
Nếu như Lâm Sơ Dương ở đây nhất định sẽ không nhịn được lần thứ hai phun máu, giời ạ thân là một nhân vật phản diện lại cướp lời thoại của nhân
vật chính là đùa cái mọe gì vậy!
Mạc Trạch dường như rất mệt, trở về phòng liền nghỉ ngơi, Lâm Sơ Dương
vẫn không thể rời đi nửa người trên của hắn, dứt khoát vò mẻ chả sợ nứt, cứ như vậy mở túi trữ vật ra, mặc dù hệ thống không có nhắc nhở nhiệm
vụ hoàn thành, nhưng trên thực tế phần thưởng cũng đã phát xuống, mười
chỉ huyết tán cùng hoạt lạc tán, một chút cũng không thiếu.
Cậu lại xem thông tin nhân vật một chút, đột nhiên phát hiện giá trị nội lực của mình ít đi gần một nửa.
Hệ thống: “Kí chủ vừa mới sử dụng áp chế đẳng cấp để khống chế khăn che
mặt của Trương Linh Nhi, nên kỹ năng căn cứ vào cự ly khoảng cách tiêu
hao nội lực.”
“Nhưng rõ ràng tao không dùng được kỹ năng.” Lâm Sơ Dương mở ra danh
sách kỹ năng, bên trong trống rỗng, chỉ có một cái kỹ năng chuyển đổi.
Hệ thống: “Kỹ năng này là skill bị động, không hiển thị trên danh sách kỹ năng.”
“…” Không biết thế nào, Lâm Sơ Dương đột nhiên có loại cảm giác bị hệ thống chơi khăm, cậu thử phát động kỹ năng chuyển đổi.
Hệ thống: “Bởi vì kí chủ đang bị nhân vật chính sử dụng, mà ý thức của
nhân vật chính thanh tỉnh, chuyển đổi hình thái thất bại, mời kí chủ tại thời điểm nhân vật chính không có ý thức hoặc là chưa sử dụng lần thứ
hai chuyển đổi hình thái.”
Bạn đang �
Cho nên cậu mới nói quả nhiên bị chơi khăm mà.
Cậu cái áo lót này chính là chuyên chặn thương tổn cho nhân vật chính, nhân vật chính sẽ đem cậu cởi ra sao, sẽ sao ? !
Hết