Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 48: Chương 48




Mạc Trạch nghe vậy nhíu mày, ái muội tiến đến bên tai Lâm Sơ Dương, “Ta giúp sư huynh xoa xoa liền hết đau.”

Có một khoảnh khắc Lâm Sơ Dương còn rất vui mừng, may mắn cậu không nói là mặt sau đau, bằng không xoa mặt sau và vân vân, cho dù tiết tháo cùng hạn cuối của cậu vỡ sạch hết cũng có chút không chịu đựng nổi.

Người chính là như vậy, ở một phương diện nào đó thất thủ, thì phải từ nhiều phương diện khác an ủi chính mình một chút…

May là Mạc Trạch cũng không thật sự muốn bóc quần áo của cậu, chỉ là dính dính ngấy ngấy cùng cậu tu luyện đến buổi tối sau đó ôm cậu ngủ.

Ngủ đơn thuần mà thôi…

Lâm Sơ Dương xác định không có nguy cơ mặt sau sau đó nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.

Đêm là sự che chở tốt nhất cho những thứ ghê tởm.

Mạc Trạch xác định Lâm Sơ Dương ngủ say sau đó liền xuống giường mặc quần áo vào, xoay người ra khỏi nhà, hóa thành sương đen bay về phương hướng Quỷ Vực.

Mấy ngày nay hắn đã đem tin tức trong ngoài trại toàn bộ nắm trong lòng bàn tay.

Phạm vi của mảnh Quỷ Vực này hình như lớn hơn một chút so với đời trước hắn trải qua, tương đương với một thành trấn loại nhỏ, đối với huyết mạch của hắn tu luyện ngược lại là vừa vặn.

Trên thực tế ma tu trong Quỷ Vực xác thực không ít, lúc mới bắt đầu hắn cũng rất thu liễm, sau khi đi vào chỉ tìm một góc hấp thu, số lượng cũng không phải quá nhiều.

Như vậy liền cho đám ma tu một cái ảo giác, đây chẳng qua là một tiểu yêu tinh tu vi thấp kém cọ trận pháp tham tiện nghi mà thôi, cho nên không ai để ý, cũng không ai xua đuổi.

Mãi đến tận khi trời sắp sáng, Mạc Trạch mới kết thúc bữa ăn nhỏ khai vị này, ung dung bay trở về trại, tiến vào ổ chăn của áo lót nhà hắn cọ một hồi, an tâm ngủ.

Ngày này hai người đều không đi họp, còn lý do dĩ nhiên không phải cái mà Lâm Sơ Dương nói, mà là phải giúp Vân Lạc luyện đan.

Uy danh của Vân Lạc mấy quản sự lãnh đạo không những đã từng nghe qua, thời gian dài như vậy hình như cũng lĩnh hội được một hai, lập tức phê chuẩn, ngay cả do dự cũng không, còn có vài người hiểu rõ an ủi Mạc Trạch muốn nghỉ ngơi tới khi nào cũng được.

Vì vậy những ngày kế tiếp hai người cũng không cần lại đi tiếp thu tàn phá của tổ chức, Lâm Sơ Dương cân nhắc đại hội này thêm một hai tháng nữa cũng không mở xong liền dứt khoát chui vào trong một gian nhà khác tu luyện.

Đương nhiên, cậu có khóa cửa, còn cái khác thì không có làm, có chút mùi vị vò đã mẻ không sợ nứt, nói không chừng chân tướng bại lộ, cậu cũng được giải thoát.

Cậu cũng không tin dưới tình huống nam chính biết được chân tướng mà còn có thể biến thái đến mức tuốt với cậu.

Lúc này không có hạn chế, kỹ năng chuyển hóa lại có thể ấn, hào quang loé lên sau đó cậu liền biến thành miếng vải màu trắng kia, rất nhanh liền tiến vào tu luyện.

Mạc Trạch bị giam ở bên ngoài tự nhiên không hề tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ, áo lót nhà hắn cũng đã cố gắng như vậy, không phải là hắn càng nên nỗ lực một chút sao.

Kết quả hắn nỗ lực chính là đêm đó oán khí Quỷ Vực tổn thất gấp ba ngày hôm qua, tiếp ngày thứ ba là gấp năm lần, ngày thứ tư lại tăng gấp mười lần…

Đối với ma tu khác mà nói thì tốc độ như vậy đã sớm vì hấp thu quá độ mà nổ tung chết rồi, nhưng Mạc Trạch tốt xấu có một nửa huyết thống Ma tộc, vậy nhất định là không chút áp lực nào, thực lực cũng bắt đầu điên cuồng thăng lên.

Quỷ Vực này dù sao cũng là dựa vào trận pháp chống đỡ, không sánh được Quỷ Vực chân chính, bị Mạc Trạch hút hút như thế không đến hai ngày liền bắt đầu cung không đủ cầu, cái này cũng chưa tính, rất nhanh, nhiều ma tu phát hiện ma khí trong cơ thể bọn họ cũng theo oán khí chảy đi.

Vì vậy mọi người cuống lên.

Cái vị kia không ngừng hút oán khí còn hút luôn ma khí của bọn họ có được không, càng tu luyện càng sinh trưởng ngược quả thực ngược khóc đó có được không!

Cứ bị hút tiếp bọn họ cũng sắp thành xác khô, thế này sao lại là tiểu yêu tinh, mẹ nó rõ ràng là một đại yêu tinh biết hút máu mà, nhất định phải giết chết băm ra cho heo ăn, nắm tay!

Đêm đó đám ma tu hiếm thấy đồng tâm hiệp lực kiểm tra xung quanh, ngay cả những chỗ như nhà vệ sinh gầm giường tủ quần áo cũng không buông tha, kết quả đừng nói người, ngay cả cọn lông cũng không có.

Âm mưu, tuyệt đối là âm mưu!

Nhất định là mấy tu sĩ chính đạo mở họp kia dùng cách gì đó dằn vặt bọn họ, ma tu cũng có nhân quyền, cái này nhất định phải chiến.

Vì vậy mọi người liền một mạch nhằm phía doanh trại chính đạo, tập kích.

Về phần hai phe chiến đấu đến tột cùng là tình cảnh kịch liệt thế nào thảm thiết thế nào tạm thời không đề cập tới, bên này Mạc Trạch trực tiếp sương hóa tu luyện cùng phần lớn mọi người gặp thoáng qua cũng đến thời khắc mấu chốt.

Sương hóa là kỹ năng khi hắn mới nhập ma liền lĩnh ngộ được, chỉ có điều khi đó hắn chỉ có thể đem chính mình bao phủ ở trong sương đen, mà hiện giờ lại có thể trực tiếp vô thanh vô tức dung nhập vào trong không khí.

Hắn cũng không lo lắng những người này giết tới doanh trại sẽ thương tổn đến áo lót nhà hắn, bích ảnh dù gì cũng là Thần khí, nhà trúc nó biến ra bất kể là người bên ngoài muốn đi vào hay là người bên trong muốn đi ra, cũng phải trải qua hắn đồng ý mới được, nói cách khác đó chính là điều khiển ở khoảng cách xa, chỉ cần hắn không gật đầu, cho dù là thần tiên xuống cũng ở ngoài lo lắng suông như thường.

Chỉ cần áo lót nhà hắn không có nguy hiểm, những người khác cho dù chết hết cũng có làm sao, hoàn toàn không áp lực.

Lượng lớn oán khí cùng ma khí dung nhập trong cơ thể hắn, không chỉ khiến tu vi của hắn không ngừng đột phá, còn đem huyết mạch Ma tộc của hắn kích thích đến một trình độ tương đối phát triển, vì vậy thân thể được cải tạo càng mạnh mẽ hơn, pháp lực cao siêu hơn, huyết thống càng thuần hơn, tiện thể còn phát động mấy cái kỹ năng chỉ có thuần Ma tộc mới có thể học được.

Sau khi kết thúc, tu vi của hắn cũng đến Nguyên anh trung kỳ.

Quá trình này tự nhiên là có lôi kiếp, mà Lâm Sơ Dương ở trong bích ảnh tu luyện căn bản không bị chiến hỏa liên lụy cũng thành công dựa vào linh khí nồng đậm của Lưu Vân Y đột phá đến Kim đan tiền kỳ, kết đan cậu cũng có lôi kiếp.

Mạc Trạch và Lâm Sơ Dương một là ma một là yêu, lôi kiếp đều tương đối nghiêm trọng, khí thế lớn tới mức trong trăm dặm đều san thành bình địa, song khi kiếp vân của hai người bọn họ đồng thời kéo đến, vị trí thiên kiếp dưới sự bao phủ của hai cái hào quang nhân vật chính đã xảy ra một chút chệch đi mang tính kỹ thuật.

Vì vậy tu sĩ chính đạo cùng ma tu đang đấu pháp đồng loạt ngừng tay ngẩng đầu.

Mẹ nó, thiên phạt giáng lâm!

Nhóm ma tu choáng váng, nhóm tu sĩ chính đạo sững sờ.

Tại sao bọn họ đánh nhau lại làm ra phô trương lớn như vậy?

Chẳng lẽ là trời cao báo trước?

Chẳng hạn như ma đạo không nên tương ái tương sát mà nên hài hòa hữu hảo gì đó…

Mọi người tưởng tượng một chút cảnh tượng mình bị ma tu/đạo tu tử địch nắm tay, vẻ mặt thân thiết nhìn đối phương, sau đó cùng nhau rùng mình một cái.

Ma tu đều xấu xí như vậy/đạo tu đều giả tạo như vậy, nghĩ thôi cũng không có khả năng tiếp thu mà!

Có điều mặc kệ như thế nào, trước mắt nếu không muốn bị sét đánh ngay cả tro cũng không còn, trước tiên phải ngừng tay ứng phó phía trên.

Sau khi toàn dân đại hòa hài, trận này hiển nhiên cũng đánh không nổi nữa, nhóm ma tu rời đi, lãnh đạo tu sĩ chính đạo ra lệnh một tiếng, cũng toàn bộ rút lui.

Cái này còn chưa hết.

Khi nhóm ma tu trở lại Quỷ Vực liền phát hiện toàn bộ trận pháp chỉ còn lại một chút xác không ở bên ngoài, tiếp đó một người thanh niên từ chỗ sâu từ từ đi tới.

Tướng mạo thanh niên rất đẹp, rõ ràng nên thánh khiết dương quang, nhưng lại cứng rắn bị hoa văn màu máu dưới mắt trái kia phụ trợ biến thành mê hoặc từ vực sâu bò ra, phảng phất như liếc mắt nhìn là có thể mê muội.

Mỗi bước hắn đi, đều bình tĩnh như hồ nước, bình tĩnh khiến người ta sợ sệt. �

Dường như đây là một tín hiệu, phản kháng hay là khuất phục, chỉ có một lần lựa chọn.

Có mấy người quỳ xuống, có mấy người vẫn đứng, mãi đến tận khi thanh niên đi tới trước mặt bọn họ phất phất tay, không có động tác dư thừa khác, mấy người còn đứng đó trong nháy mắt nát tan thành mảnh vụn, ngay cả vụn quần áo cũng không sót lại.

Mấy người sớm quỳ xuống không thể nghi ngờ là thở phào nhẹ nhõm.

May mắn ông đây cơ trí, bằng không liền thực sự làm chất dinh dưỡng cho đất rồi.

Có điều thực lực mạnh như vậy là lừa quỷ đi?

Mạc Trạch không để ý đến bọn họ, lần lượt đút độc dược cho từng người sau đó dặn dò bọn họ đi tìm Đàm Tiêu đưa tin, tiếp đó cứ như là gia đình chủ phu sốt ruột làm cơm cho tướng công, nhanh chóng chạy về.

Ma tộc tham dục, lúc nãy hắn thoạt nhìn rất tiêu sái, nhưng thực chất đã sớm dục hỏa đốt người hận không thể trực tiếp đem áo lót nhà hắn kéo qua đè ngã đến một phát ngay tại chỗ.

Trong nhà trúc, Lâm Sơ Dương thu công xong biến thành người sau đó liền sâu sắc uất ức.

Ai.

Thiếu chút nữa cậu liền đồng cấp với nam chính.

Thiếu chút nữa là cậu có thể đưa ra lệnh cấm bạo cúc đối xử bình đẳng với nam chính, cho dù không được, đến lúc đó cậu cũng có năm phần tỷ lệ bạo trở lại.

Hiện tại, ai…

Ngay lúc cậu thương xuân bi thu, Mạc Trạch trực tiếp đẩy cửa tiến vào, tiếp đó cậu lại bị đánh gục, sau đó cậu chấn kinh rồi.

Giời ạ, cơ bụng của hàng này từ lúc nào biến thành tám khối vậy, rõ ràng trước khi bế quan vẫn là sáu khối.

Mãi đến tận lúc cậu bị bẹp đến bẹp đi vài cái qua lại cuối cùng mới miễn cưỡng đem lực chú ý chỉ có một chút chuyển lên tu vi của Mạc Trạch, kết quả cậu phát hiện cậu lại nhìn không thấu tu vi của đối phương.

Nhân sinh kỳ thực là một cái hố to, ngay lúc ngươi cho rằng rốt cuộc đã lấp kín hố sâu dưới chân rồi, sẽ luôn có một người như vậy đào một cái hố lớn hơn chờ ngươi ngã xuống.

Cậu dường như nhìn thấy Mạc Trạch cầm một cái xẻng sắt khà khà khà hung hăng cười gian với cậu.

Nhân sinh thảm đạm, hoa cúc đáng lo.

Ừm, bắt đầu sảng khoái rồi…

Kỳ thực thay đổi góc độ suy nghĩ, dù sao cũng giãy dụa không được, không bằng trực tiếp dùng nửa người dưới suy nghĩ đi, kỹ thuật của nam chính cũng không tệ lắm.

Song tu mở ra, không phải mi đang cưỡng gian anh, mà là anh đang hưởng thụ mi.

Vì vậy Mạc Trạch động động liền phát hiện áo lót nhà hắn không xấu hổ có được không, trở nên chủ động có được không, càng thoải mái hơn có được không!

Trận chiến này chính là một ngày một đêm.

Lúc kết thúc Lâm Sơ Dương như kỳ tích cảm thấy ngoại trừ eo có chút đau phía sau có chút hở, thế mà lại không có bất kỳ khó chịu nào, hơn nữa tu vi cũng dài ra một đoạn.

Mấu chốt nhất là, cậu thật sự cảm thấy thoả mãn…

Gặp quỷ chứ thoả mãn!

Mạc Trạch đem người ôm lấy cọ cọ má đối phương, tuy rằng mới đầu hắn không chú ý, nhưng rất nhanh cũng cảm giác được hiệu quả của công pháp.

Trong nháy mắt hắn không thể nghi ngờ là giật mình, có điều rất nhanh liền bị điên cuồng mừng rỡ thay thế.

Mặc dù tình cảm của áo lót nhà hắn đối với hắn luôn rất sâu, nhưng lúc này hắn vẫn có loại ảo giác trả giá tình cảm chiếm được hồi báo hoàn toàn.

Cho nên dục vọng vốn dĩ sợ thương tổn đối phương dự định làm một phát liền áp chế xuống hoàn toàn bị phóng thích, biến thành đại chiến một ngày một đêm.

Sau khi Mạc Trạch uyển chuyển biểu đạt, Lâm Sơ Dương lại muốn đi cào tường, cậu hối hận nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.