Thuần mộc linh căn!
Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu sắp khóc chết rồi, quả nhiên…”Hệ thống mày chơi khăm tao!”
Hệ thống: “Tư chất đơn linh căn tốt như vậy tại sao là chơi khăm cậu.”
Mày cho là ông chưa từng đọc nguyên tác sao, đơn linh căn cũng phải xem thuộc tính nữa có được không, mày cho rằng ông không biết mộc linh căn
chỉ có thể làm vú em à! ! !
Hệ thống sửa cậu: “Là vú anh, cậu không có ngực.”
Lâm Sơ Dương tạc mao, không khỏi rống lên: “Tao phi, ai nói với mày cái này!”
Mạc Trạch cách đó không xa nghe nói như thế hai mắt kỳ quái đánh giá cậu, “Ngươi nói cái gì?”
Lâm Sơ Dương căng thẳng trong lòng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trời, “Ta… Ta bảo hôm nay khí trời tốt.”
Mạc Trạch phối hợp ngẩng đầu nhìn, “Ừm, trời âm u.”
Lâm Sơ Dương: “…” Hàng này thật không phải là bị người ta xuyên qua?
Mạc Trạch bằng phẳng đón nhận ánh mắt cậu, khẽ mỉm cười, ánh mắt phảng
phất như đang nhìn tình nhân, ôn nhu có thể ngấy chết người.
Lâm Sơ Dương nhìn vết thương trên môi đối phương, đột nhiên nhớ tới
chuyện gặm miệng trong sơn động trước đó, sắc mặt cứng đờ, nhanh chóng
xoay người rời khỏi gương.
Nhưng mà né qua phía trước lại quên mất phía sau, cậu vừa nghiêng đầu
liền đối diện với mấy cặp mắt sáng loáng của ba người Huyền Dương tông,
giống như đang nói: “Cứu tinh a!”
“Rốt cục giải thoát rồi!”
“Cho dù chống cự cũng nhất định nhất định phải khiêng người trở về!”
Lâm Sơ Dương rùng mình một cái, bước chân dừng lại theo bản năng nắm thật chặt quần áo trên người.
Loại cảm giác sắp rơi vào hố lớn này là chuyện gì xảy ra?
Lão giả được gọi là chân nhân Huyền Dương tông cao thâm khó dò vuốt vuốt chòm râu, “Ừm, thuần mộc linh căn, không tồi không tồi, tiểu tử, ngươi
tên gì?”
Mạc Quân Hạo vội la lên: “Chân nhân, hắn cũng không phải Mạc gia chúng ta.”
Lão giả nhàn nhạt liếc y một cái, “Ta cũng không nói hắn là người Mạc gia các ngươi.”
Mạc Quân Hạo suýt nữa bị nước bọt của mình nghẹn chết, còn muốn nói gì
đó lại bị Ngụy Giang biết không thích hợp lẻn đến phía sau y kéo kéo áo, vì vậy không tình không nguyện ngậm miệng.
Có vài người nhà họ Mạc kiến thức hạn hẹp ở bên cạnh xem náo nhiệt liền
không vui, dựa vào cái gì bọn họ đều bị loại ra còn người ngoài này lại
có thể chiếm dụng danh ngạch của Mạc gia?
Một nam nhân trung niên tướng mạo cay nghiệt trong đó đứng ra xì một
tiếng nói: “Còn tưởng rằng phế vật có thể kết giao bằng hữu gì, thì ra
cũng là tên rác rưởi, hiện tại ai không biết thuần mộc linh căn chính là thuần phụ trợ, ngoại trừ tốc độ tu luyện nhanh hơn chút, cái khác ngay
cả tam linh căn cũng không bằng.”
Lần này không cần Lâm Sơ Dương nói, ba người Huyền Dương tông trước hết
không vui, thiếu nữ nhỏ tuổi nhất nhảy ra chỉ vào lỗ mũi người kia mắng: “Ngươi là cái thá gì, Huyền Dương tông chúng ta có muốn thu người hay
không liên quan đến ngươi cái rắm.”
“Uyển Yên trở về.” Thanh niên Huyền Dương Tông kia cũng đứng ra, nhẹ
bẫng gọi một câu, sau đó đối mặt đoàn người cười nói: ” Sư muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, mong rằng các vị không nên tính toán, còn chuyện thu đồ đệ này, Huyền Dương tông chúng ta tự có định đoạt, sẽ không chiếm
chỗ tốt của Mạc gia các ngươi.”
Lời nói này đâm đủ đau, sắc mặt Mạc Quân Hạo cùng Ngụy giang đều chìm
xuống, hận không thể đem tên hán tử trung niên gây cản trở kia trói lại
ném xa xa, đừng ở chỗ này ném mặt mũi Mạc gia.
Hán tử trung niên không hề nhận thức được, một phen kéo con trai mình
qua cười bồi nói: “Ngài khách khí, không bằng lại cho nhi tử ta xem một
chút đi, mặc dù nó là tam linh căn, nhưng tốt xấu có cái thuộc tính kim, so với hai phế vật kia mạnh hơn nhiều.”
Thanh niên lắc lắc đầu, “Tam linh căn cũng không phải là không thể vào
Huyền Dương tông, nhưng nhất định phải đi lên từ đệ tử ký danh, sau này
tự động sẽ có người tới thu bọn họ.”
Mặt hán tử trung niên lộ vẻ không cam lòng, lại cũng không thể làm gì,
chỉ có thể mang theo hài tử nhà mình trở lại đứng trong đám người.
Kế tiếp liền đến Mạc Trạch .
Linh căn của Mạc Trạch phế vật là toàn bộ Mạc gia đều biết, mọi người
hoặc khinh miệt hoặc xem thường nhìn phía trong sân, trong lòng cảm thấy người không có tiền đồ bị kêu là phế vật mười mấy năm này mà được chọn
vào Huyền Dương tông, trừ khi bọn họ mắt mù.
Kết quả mẹ nó thật đúng là mù thật.
Trong gương lóe ra ánh sáng đầu tiên là màu trắng chói mắt, tiếp theo
hiện ra năm màu vàng lục lam đỏ nâu, chính giữa lại mang một điểm màu
tím.
Tuy rằng màu sắc ánh sáng hơi nhiều, nhưng tụ thành một thể, người tinh tường vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra.
Biến dị lôi linh căn, có thể biến thái thêm một chút nữa hay không!
Trong nháy mắt Mạc Trạch thành tiêu điểm của toàn trường, ghen tỵ, phẫn
hận, hoài nghi, không dám tin, tất cả tâm tình như là đan dệt thành một
cái lưới lớn, đem mọi người toàn bộ chụp vào trong.
Người nhà họ Mạc cũng không nguyện tin tưởng phế vật đã từng mặc bọn họ
khi dễ kia cứ như vậy bay lên trời, sau này bọn họ còn có đường sống
sao?
Bất luận là loại tâm tình nào, phát triển đến cuối cùng cũng chỉ còn sót lại sợ hãi, nói đơn giản chính là bọn họ sợ chết.
Ba người Huyền Dương tông giống như phát hiện bảo tàng nhìn chằm chằm
Mạc Trạch, chỉ sợ dời mắt một cái thì người sẽ không còn, so với vừa nãy đối mặt Lâm Sơ Dương còn muốn nhiệt tình hơn.
Lão giả trực tiếp hỏi: “Tiểu tử, ngươi có nguyện ý gia nhập Huyền Dương tông chúng ta hay không?”
Mạc Trạch nói rằng: “Ta có một điều kiện.”
Lão giả: “Ngươi nói đi.”
Mạc Trạch cười nhạt, thần sắc rõ ràng ôn nhu giống như vừa rồi, nhưng
lời nói ra lại làm cho cả Mạc gia rơi vào tuyệt vọng, “Chỉ cần ta ở
Huyền Dương tông một ngày, Huyền Dương tông không được thu nhận thêm bất kỳ người nào họ Mạc.”
Lão giả không chút do dự nào, không thèm để ý gật gật đầu, “Được, ta đáp ứng ngươi.”
Đây chính là chênh lệch giữa thế gia và tông môn, vĩnh viễn không cách
nào bù đắp, dù cho Huyền Dương tông làm như vậy thì người nhà họ Mạc
cũng chỉ có thể nhìn, sau đó đem đầy bụng uất ức nuốt xuống tiếp tục tôn sùng người ta là thượng khách, một chữ cũng không thể nói, bằng không
liền đắc tội với toàn bộ tu chân giới .
Răng Mạc Quân Hạo và Ngụy Giang đều sắp cắn nát, lại cũng không thể làm gì.
Lão giả Huyền Dương tông thu phục được Mạc Trạch, liền đưa ánh mắt ném lên người Lâm Sơ Dương, “Tiểu tử, ngươi sao?”
Lâm Sơ Dương vẫn luôn ngẩn người, đột nhiên có người nói chuyện với cậu
làm cho cậu kinh ngạc một chút, theo bản năng đem vấn đề muốn hỏi ở
trong lòng hỏi ra mất, “Người vừa nãy ngươi gọi Uyển Yên có phải nguyên
danh là Mộ Dung Uyển Yên?”
Nói xong cậu suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình, sao lại miệng tiện nói ra chứ!
Thiếu nữ thẳng tắp nhìn cậu, “Sao ngươi biết ta họ Mộ Dung?”
Lâm Sơ Dương không đáp, chỉ là liếc Mạc Trạch bên cạnh một cái.
Trong tiểu thuyết, Mộ Dung Uyển Yên là hậu cung Mạc Trạch thu được trong tình tiết Huyền Dương tông kỳ sau, không ngờ nội dung truyện biến đổi
hiện tại liền nhảy ra, cũng may bộ dạng em gái này quá loli, không phải
đồ ăn của cậu.
Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp nhân vật
chính thu Mộ Dung Uyển Yên vào hậu cung, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại trừ một ái tâm, thu được một
hạng mục xử phạt ngẫu nhiên, xin hỏi kí chủ có muốn nhận nội dung trừng
phạt ngẫu nhiên trước không.”
Lâm Sơ Dương: “Có.”
Hệ thống: “Nhiệm vụ thất bại trừ một ái tâm, cũng xử phạt kí chủ hầu hạ nhân vật chính tắm rửa một lần.”
Lâm Sơ Dương bị hệ thống hố đến sợ hãi, thận trọng hỏi: “Thật chỉ là tắm rửa? Không có cái khác?”
Âm thanh hệ thống rất là chân thành, “Đúng, chỉ là tắm rửa.”
Được câu trả lời khẳng định Lâm Sơ Dương vẫn cảm thấy có chút không
đúng, chỉ là cụ thể không thể nói được không đúng chỗ nào, luôn cảm thấy tim nhảy lên thình thịch, như là bỏ sót cái gì.
Hệ thống: “Cố gắng làm nhiệm vụ đi, sách dịch dung đang chờ cậu.”
Nghĩ đến cái mặt đàn bà của mình, Lâm Sơ Dương hoàn toàn khuất phục.
Người ngoài không nghe được âm thanh hệ thống, lại thêm Lâm Sơ Dương chỉ là dùng ý thức giao lưu với hệ thống, cho nên thoạt nhìn chính là ngẩn
người không giải thích được.
Ba người Huyền Dương tông thấy Lâm Sơ Dương không để ý đến bọn họ, liền dùng thần thức giao lưu.
Lão giả: “Làm sao bây giờ, nhóc này thật giống như không muốn nha.”
Thanh niên: “Nếu không để sư muội thử xem, ta thấy hắn thật giống như có chút ý tứ với sư muội.”
Lão giả: “Đúng, sắc dụ.”
Mộ Dung Uyển Yên: “Cút! Dám đánh chủ ý lên người lão nương liền đem hai
người các ngươi thiến đưa đến Dược Vương Phong, ngược lại là hai người
các ngươi đáp ứng phải tìm đồ đệ cho sư thúc, không tìm được hai người
các ngươi liền tự mình lên đó đi.”
Thanh niên cùng lão nhân cùng nhau run lập cập, ánh mắt lần thứ hai
phóng tới trên người Lâm Sơ Dương, giống như đang nhìn một khối thịt mỡ
biết di chuyển, còn thiếu trực tiếp nhào lên gặm nữa thôi.
Lâm Sơ Dương bị dọa đến lùi về sau một bước, lời đáp ứng vốn muốn nói ra lại cứ nghẹn trong cổ họng không ra được.
Lão giả lúng túng ho khan một tiếng, “Ngày hôm nay trước hết như vậy đi, chúng ta muốn ở đây đợi đến khi mật cảnh kết thúc, việc bái sư này cũng không gấp…”
Thanh niên cười nói tiếp: “Đúng, không vội, bận bịu lâu như vậy tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, tản đi đi.”
Người ta nói giải tán thì nhất định phải giải tán, phòng khách của Huyền Dương tông được an bài ở phía đông, Mạc Trạch vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, cho đến lúc này mới lại nói mấy câu tiễn người rời đi, đợi lúc hắn quay người lại, Lâm Sơ Sương vốn dĩ đứng ở gần đó đã không thấy…
Hắn nắm thật chặt nắm đấm, sắc mặt không khỏi âm trầm lại, nhưng thoáng qua liền biến mất, rất nhanh liền mang theo ý cười ôn hòa như ánh mặt
trời, cũng không biết chói mắt bao nhiêu người.
Mạc Quân Hạo bị hắn cười đến sững sờ, hình như trước đây vẫn chưa từng phát hiện bộ dạng Mạc Trạch đẹp mắt như vậy.
Lâm Sơ Dương là thừa dịp mọi người nói chuyện mà rời đi, cậu giành trước Mạc Trạch chạy về phòng, cấp tốc chuyển đổi thành hình thái áo lót một
lần nữa ngâm vào trong chậu nước.
Chân trước cậu mới vừa biến, Mạc Trạch chân sau đã đến.
Ban đêm, cậu bắt đầu suy nghĩ làm sao đưa Mộ Dung Uyển Yên lên giường Mạc Trạch.
Trong nguyên tác, Mộ Dung Uyển Yên là bị sư huynh Liễu Mục Nhiên của
nàng giao cho Mạc Trạch trước khi bế quan, hai người ngày đêm tương đối, đối đối liền xảy ra chút tình cảm, sau đó một ngày nào đó nàng ăn nhầm
loại thuốc uống vào sẽ gì gì kia, vì vậy hai người thuận lý thành chương lăn lên giường.
Về phần chuyện sau đó, cậu chỉ biết là em gái này thành một trong những hậu cung của Mạc Trạch, cái khác bởi vì em gái quá biết điều, tác giả
quân không viết.
Chỉnh lý câu truyện xong, trong lòng Lâm Sơ Dương liền có chủ ý, tính
tình của Mộ Dung Uyển Yên giống như thuốc nổ, một chút liền bạo, cho nên muốn tác hợp hai người bọn họ, nhất định phải tìm bình thuốc kia của
Liễu Mục Nhiên mới được.
Mà Liễu Mục Nhiên tự nhiên chính là thanh niên Huyền Dương tông lúc ban ngày.