Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Hạ Tịch cứng ngắc quay đầu lại, Tần Việt đã đứng phía sau, toàn thân đều tỏa ra áp suất thấp, nhìn đã biết là “ông mày không vui“.
Hạ Tịch xấu hổ cười với hắn: “Tần Việt? Anh đến lúc nào thế?”
Tần Việt nhìn cậu một cái, sau đó đi về phía chỗ mình: “Từ “chỉ cho cậu thôi“.”
Hắn còn cố tình nhấn mạnh chữ “chỉ cho cậu“. Hạ Tịch thầm nghĩ, nếu mấy từ này có thể biến thành một cái búa, chắc chắn sẽ nện thẳng vào mặt cậu vài cái.
Hạ Tịch liền cảm thấy đau đầu, tên này sớm không đến, muộn không đến lại cố tình đến vào cái lúc khó ở như vầy, huhu, tình huống này không xử lý tốt OOC là cái chắc!!! [ Out of Character: hành động không giống với bình thường.]
Mấy ngày nay Hạ Tịch không tặng đồ cho hắn, Tần Việt thấy cũng chả làm sao, lọ keo này không dính mình nữa, hắn vui còn không kịp. Thế nhưng dần dần hắn cảm thấy không quen, bởi vì Hạ Tịch người này giống như một đêm liền biến mất trong sinh hoạt của hắn, ngoài đời không thấy mặt, trên Wechat cũng không nhắn tin hỏi thăm nữa.
Mới đầu, Tần Việt còn có chút lo lắng không biết có phải cậu gặp phải chuyện gì không, kết quả trong lúc vô tình nhìn thấy lịch sử trò chuyện của Hạ Tinh Dã, tràn đầy một trang là những câu nói đùa cợt Hạ Tịch.
Thứ tình cảm bí ẩn bị chôn sâu trong lòng được đào lên, nhất thời trong lòng Tần Việt cảm thấy chua lòm.
Hạ Tịch thân với Hạ Tinh Dã như thế, có phải cậu ta thích y rồi không?
Không thích hắn nhất nữa à?
Nhanh như vậy đã thích người khác, có phải hắn kém hơn Hạ Tinh Dã không?
Ban nãy còn nghe được Hạ Tịch nói chuyện, khiến cho ý nghĩ kia lại được đẩy lên cao, khiến cho Tần Việt bực mình hơn nữa.
Hạ Tịch dùng ánh mắt giao lưu với Hạ Tinh Dã: Cậu sao không nói cho tớ biết cậu ta đến?
Đáng tiếc, độ ăn ý không đủ, cậu làm mặt quỷ một lúc lâu mà Hạ Tinh Dã vẫn mù tịt chả hiểu gì.
Hạ Tịch nhịn không nổi đá một cái vào chân y.
Hạ Tinh Dã đương nhiên không chịu yếu thế mà véo lại tay cậu.
Động tác này lọt vào trong mắt Tần Việt chính là “đánh yêu, ve vãn”, khiến cho nắm đấm trong tay áo hắn cuộn lại.
“Lớp học không phải chỗ để yêu đương.” Giọng Tần Việt lạnh như băng: “Nếu các người không nhịn nổi thì ra ngoài, đỡ ảnh hưởng người khác.”
Lời này nghe qua thì có vẻ tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại thì chả thấy đâu, chỉ còn lại vị chua lòm giống như đang ghen tuông.
Từ từ đã, ghen?
Trong chớp nhoáng, Hạ Tịch nghĩ hình như cậu đã hiểu cách thực hiện nhiệm vụ che giấu rồi.
Hạ Tịch đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Việt: “Anh hiểu lầm rồi.”
Lông mày của hắn giật giật, hỏi lại: “Hiểu lầm cái gì?”
“Em không thích người khác, em chỉ thích anh thôi.”
Tần Việt không trả lời, nhưng hai tay trong túi áo lại nắm chặt hơn nữa.
Lúc này học sinh trong lớp liên tục bước vào, người trong phòng học cũng dần nhiều lên, hiển nhiên đây không phải nơi sáng suốt để thổ lộ tình cảm.
Hạ Tịch cắn răng, đưa tai tay lên nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo của Tần Việt: “Anh đi cùng em một chút nhé?”
Tần Việt xùy một tiếng: “Sao tôi phải đi với cậu? Cậu to gan nhỉ?”
Ngoài miệng nghe thì độc ác, nhưng trong lòng Tần Việt không tức giận mấy, rốt cuộc thì ra cậu vẫn còn thích hắn, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của Hạ Tịch nóng nảy vì mình, tiểu nhân ham hư vinh trong lòng Tần Việt đã được thỏa mãn toàn bộ.
Hạ Tịch không biết hắn nghĩ gì, cố gắng nhận thua: “Em xin anh đấy.”
Tần Việt vẫn không để ý đến cậu, Hạ Tịch biết rõ sự thành bại của nhiệm vụ lần này phụ thuộc vào sự kiên trì của bản thân, bởi vậy nên không chịu buông tay, cúi đầu thấp xuống, ra sức trợn mắt to nhất có thể.
Hạ Tinh Dã tuy rằng muốn giúp cậu, nhưng lực bất tòng tâm, nghĩ nghĩ nếu giờ y mở miệng ra không chừng còn bôi đen con người ta hơn nữa, chỉ đành nín thở quan sát tình huống.
“Buông.” Tần Việt ước chừng hơn ba phút mới mở miệng: “Cậu định nắm tới khi nào?”
Công sức trợn mắt của Hạ Tịch đã thu được trái ngọt, cậu hơi ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng lên, lực trên ngón tay không thả lỏng mà còn nắm chặt hơn nữa, bộ dáng này lọt vào trong mắt Tần Việt chính là đáng thương vô cùng.
“Lớn rồi mà còn khóc nhè.” Tần Việt có chút hoảng loạn, hắn không biết tại sao Hạ Tịch lại buồn, nghĩ lại thì mình chính là tên đầu sỏ, vậy nên hơi chột dạ, chủ động đứng lên: “Tôi đi cùng cậu, đi cùng cậu ra ngoài được chưa?”
Chỗ rẽ cầu thang muôn đời là nơi thích hợp nói chuyện: yên lặng, kín đáo, và không có người.
“Nói nhanh lên.” Tần Việt nói: “Tôi muốn về đi học.”
“Em mua bánh kem cho Hạ Tinh Dã.” Hạ Tịch nói: “Lý do em không mang cho anh là bởi vì...”
Hạ Tịch hơi dừng một chút, Tần Việt híp mắt lại đầy nguy hiểm.
“Là bởi vì nếu em muốn đưa cho anh, em nhất định phải tự làm!”
“Trong lòng em, anh mãi là người đặc biệt nhất!!!”
Con ngươi trong mắt Tần Việt đột nhiên co lại, nai con trong lòng hắn tung tăng nhảy lên, đâm thẳng qua trái tim đang đập loạn nhịp.
Hạ Tịch trộm nhìn sắc mặt hắn, tiếp tục biên soạn: “Em đã học thuộc công thức rồi, sớm đã nghĩ sau này sẽ làm cho anh một chiếc, chờ nó ra lò một cái là tặng cho anh.”
“Nhưng mà...anh chắc chắn sẽ không đến nhà em đâu.”
Cậu tự giễu, thở dài một tiếng, đem những cảm xúc phiền muộn và mất mát hòa quyện lại với nhau, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Tần Việt không thể tưởng tượng ra tâm tư Hạ Tịch lại tỉ mỉ đến thế, đột nhiên có chút không đành lòng bắt nạt cậu, tốt xấu gì cũng là người theo đuổi mình thời gian dài như vậy, không bằng coi như hắn cho cậu chút phúc lợi đi.
Tần Việt nhìn nhóc con đầy ánh mắt mong chờ, không nhịn được khẽ cong khóe miệng.
“Tôi đi.” Hắn nhẹ giọng nói.
Hạ Tịch:???
“Tôi nói.” Tần Việt nhìn gương mặt ngu ngốc của cậu: “Tôi cùng cậu về nhà, đêm nay.”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Tịch chính là nghi ngờ nam chính này do Sao Hỏa cài vào, sau đó “tâm cơ boy” trong lòng lại trỗi dậy, nghĩ bụng bây giờ còn không tương kế tựu kế thì còn đợi gì nữa?
“Thật ạ? Tốt quá!” – Hạ Tịch giật giật khóe môi, nhảy bổ lên ôm lấy eo Tần Việt, trước khi Tần Việt phản ứng lại đã vùi đầu vào trong cổ hắn: “Em vui quá, cho em ôm một chút nha.”
- ---------------
Tác giả có điều muốn nói: Bốn bỏ lên năm, thế là về chung nhà:v