Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Tần Việt bị đau tỉnh.
Hắn hoàn toàn không thể bỏ qua trận quặn đau từ bụng dưới truyền đến, giống như ruột gan xoắn lại một chỗ, dạ dày cũng muốn biểu tình, có thứ gì đó từ trong bụng muốn trào ra, không chịu được nữa mà chui thẳng vào WC.
Khi ra khỏi đó, Tần Việt cảm thấy bản thân trên dưới chẳng còn tí nước nào, liếc qua đồng hồ: 4h30p.
Còn may, có thể ngủ thêm một lúc.
Tần Việt kéo lê cơ thể trở về phòng, ngã thẳng xuống giường.
Việc hắn ghét nhất trên đời này chính là tiểu đêm.
Bởi vì làm chuyện này xong, thì cơn buồn ngủ cũng bỏ hắn mà ra đi.
Tần Việt thử nhắm mắt lại lần nữa, tự thôi miên bản thân, cầu mong có thể sớm đi vào mộng đẹp.
Thật vất vả sắp được như ý, kết quả cơn đau kia lại đội mồ sống dậy, Tần Việt "Đệt" một tiếng, lại một lần nữa cong đít vào WC.
Kể từ đây, cơn ác mộng của hắn bắt đầu, hắn không rõ nguyên nhân, nhưng đây đã là lần thứ tư, Tần Việt có chút không hold được, đỡ tường.
Ngày mai đi thi, hôm nay còn bị tiêu chảy, cái số má cứt chó gì vậy?
Tần Việt khóc không ra nước mắt, hắn muốn tìm thuốc cho vơi đi nỗi đau, nhưng vấn đề đây không phải nhà hắn, cũng không muốn đánh thức giấc ngủ của Hạ Tịch, lại càng không thể lục tung đồ đạc của người ta.
Nam tử hán đại trượng phu! Bố mày chấp hết!
Nhưng hình như Tần Việt đánh giá hơi cao năng lực của bản thân, sáu rưỡi Hạ Tịch dậy rửa mặt, nhìn thấy hắn tái nhợt chạy ra từ phòng vệ sinh, sợ hãi hỏi thăm: "Anh...không sao chứ?"
Hạ Tịch thấy nam chính sắp nghoẻo đến nơi, nhất thời cảm thấy hơi đau trứng, chắc chắn là do dâu tây ăn hôm qua có vấn đề, nhưng cậu cũng không dám nhận lỗi, chỉ đành nói lảng sang chuyện khác: "Mình đi bệnh viện nhé."
Tần Việt suy yếu gật đầu, hắn thực sự nghĩ rằng ngồii một lúc sẽ khỏi, thế nhưng cuộc đời một lần nữa vả thẳng mặt, khiến cho hắn khó lòng tiếp thu.
Hạ Tịch bỗng nhiên cảm thấy đường đường là nam chính còn bị mình hại cho thảm, thực sự có chút đáng thương nên nhanh chóng gọi xe, đưa Tần Việt đi.
"Mất nước quá độ." Bác sĩ phán, mặt lạnh tanh: "Qua kia truyền nước muối."
Hạ Tịch có chút do dự: "Nhưng hôm nay bọn cháu còn phải đi thi...."
Bác sĩ trợn mắt, lườm cậu một cái: "Thi quan trọng hay mạng quan trọng? Đừng tưởng mấy cậu còn trẻ nên không coi bệnh tật ra gì, đến lúc hối hận thì đã muộn rồi! Nhanh ra kia đi."
Hạ Tịch nhìn thoáng qua Tần Việt lãnh khốc trong truyền thuyết đang cosplay em gái Lâm Đại Ngọc, trong lòng rối tinh rồi mù: Huhu, Anh Việt, em xin lỗi...
"Cậu về đi thi đi, đừng quan tâm đến tôi." Tần Việt nhìn gương mặt ân hận của cậu, không có sức lực lên tiếng.
Hắn chỉ cho rằng bản thân không cẩn thận cảm lạnh, kể cả khi đã ăn bánh kem của Hạ Tịch cũng không nghĩ đến việc cậu sẽ cho hắn ăn đồ hết hạn, thế nên hắn không nghĩ theo hướng này.
Cho nên, hắn không biết nguyên nhân?
Ôi, ơn trời!!!! Tiến độ nhiệm vụ an toàn rồi!!!
Nội tâm Hạ Tịch mừng như điên, liền theo bậc thang Tần Việt giăng sẵn cho cậu đi xuống, làm ra vẻ mặt quan tâm sâu sắc: "Tối nay, em lại đến thăm anh."
Cậu lưu luyến đi từng bước nhỏ ra khỏi phòng bệnh, thành công nhận về thêm sự hài lòng của nam chính.
Tiến độ nhiệm vụ đạt 60%.
Hầy, vai chính nam thần này, hình như đầu óc không được thông minh cho lắm thì phải...
Một lần truyền dịch này của Tần Việt là truyền tới hai ngày, hoàn toàn bỏ qua kì thi, một môn cũng không thèm làm, nhưng điều đó cũng chả ảnh hưởng đến vị trí đứng đầu của hắn.
Hạ Tinh Dã tự nhận bản thân phát huy không tồi, an ủi vỗ vai: "Anh Việt, cậu với Hạ Tịch nhà cậu một người đứng nhất, một người đứng nhì, về sau học chung một lớp, có nhiều việc giúp đỡ được nhau đấy." [ Ý Dã là nhất, nhì từ dưới lên í:3]
Thành tích của Hạ Tịch ở trường học chưa bao giờ là bí mật, điểm số thấp đến mức khiến cho người ta không ngờ đến, lấy môn toán ra làm ví dụ, coi như chia đề toán ra làm ba phần, người bình thường tùy tiện khoanh bừa, ít nhất trong 150 điểm cũng phải lấy được 10 điểm.
Nhưng Hạ Tịch thì khác, mỗi lần cậu ta khoanh bừa có thể hoàn mỹ tránh đi đáp án đúng, cả bài thi viết đầy chữ, nhưng không trúng câu nào, thực sự khiến cho người ta không hiểu mô tê gì cả.
Tần Việt trừng mắt nhìn y: "Nói năng cho cẩn thận, cái gì là nhà tớ, tớ cùng cậu ta không liên quan, đừng có mà buộc chung với nhau."
"Không phải lập tức sẽ có quan hệ sao?" Hạ Tinh Dã cười đến mười phần đáng khinh: "Cậu không đi thi mà đòi ở lại lớp một à?"
Trường học trước đây chia lớp dựa vào các ban văn – lý, nhưng sau này sửa lại, quyết định chia lớp dựa trên thành tích, mà thành tích lần này của Tần Việt, chắc chắn có thể vào lớp mười!
"Kể cả khi có vào lớp mười." Tần Việt hừ lạnh một tiếng: "Đẳng cấp của tớ cùng cậu ta giống nhau à?"
Hạ Tinh Dã: ".........."
Rồi, rồi, rồi, tớ biết cậu thông minh đẹp trai nhất rồi!
Tần Việt học tập tốt, đầu óc thông minh, thuộc về nhóm học sinh có thiên phú, tuy rằng thường xuyên không thèm làm bài tập, nhưng chỉ cần gọi hắn lên bảng thì không có vấn đề nào mà hắn không giải quyết được. Điều này khiến chủ nhiệm lớp một vừa yêu vừa hận, thực ra, hắn chỉ cần mở miệng xin thi lại là có thể tham gia, nhưng Tần Việt không muốn.
Cũng không phải lương tâm hắn trỗi dậy muốn nhường lại cơ hội cho người khác, mà là hắn biết thành tích của Hạ Tịch không tốt, chắc chắn sẽ ở lại lớp kém nhất, mà với điểm số lần này của Tần Việt, chắc chắn có thể chung lớp với cậu.
Hắn không biết mình bị làm sao, chỉ đơn giản rất có hứng thú với Hạ Tịch, muốn ở gần cậu hơn một chút để không có cái nhìn phiến diện về cậu nữa.
"Cô Vương, chủ nhiệm giáo dục mời cô đến văn phòng" Vương Giai đang ngồi sửa lại giáo án thì bị thầy Lý cùng tổ gõ bàn làm việc.
Thầy Lý trong trường nổi danh là người miệng rộng, lập tức đem bát quái vừa hóng hớt được ở phòng chủ nhiệm nói ra hết: "Cô Vương, khổ thân cô thật, là học sinh lớp mười lại gây chuyện cho cô đấy."
Vương Giai cảm thấy không thể hiểu được lời ông nói, những học sinh lớp mười tuy rằng thành tích không tốt nhưng cũng không khó bảo như trong lời đồn, hơn nữa bây giờ bọn nhóc đã thay đổi nhiều. Tuy rằng cô không hài lòng về câu nói của thầy Lý, cơ mà vẫn phải nhẫn nhịn xuống hỏi lại: "Chuyện gì thế?"
"Cô còn nhớ rõ khoa chúng ta có mấy bài đạt điểm tuyệt đối không?"
"Vâng" Vương Giai gật đầu: "Không phải có bốn, năm bài sao ạ? Có vấn đề gì sao?"
Thầy Lý ngoắc ngoắc tay, hạ giọng: "Có một bài, là của Hạ Tịch lớp cô."
"Ai cơ?" Vương Giai nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
"Lớp mười, Hạ Tịch!" Trong giọng nói của thầy Lý toàn là khinh thường: "Cô biết không, lần này thi cậu ta đứng thứ hai toàn trường đấy, thứ hai!"
Sau đó, ông vặn ngón tay tính toán: "Môn toán cùng bài thi Khoa học tự nhiên được điểm tuyệt đối, các môn khác cũng cao đến đáng sợ, nếu không phải môn ngữ văn của cậu ta nát bét thì đã vượt luôn qua cả người đứng nhất Hạ Tinh Dã rồi."
"Không đời nào." Học sinh của mình là loại người gì, đương nhiên Vương Giai là người hiểu rõ nhất: "Có sai sót gì không?"
"Sao lầm được? Đáp án đều được phúc thẩm lại một lần." Thầy Lý vỗ vai cô đầy thương hại: "Nếu không chủ nhiệm giáo dục cũng không mời cô lên văn phòng đâu."
Vương Giai: ".........."
Cho đến lúc đã ngồi trên chiếc ghế ở văn phòng chủ nhiệm, Vương Giai vẫn chưa tiêu hóa hết lượng tin tức mình vừa nghe được, Hạ Tịch đứng thứ hai toàn trường? Toán học và Khoa học tự nhiên đều tuyệt đối?
Thế điểm trước đây của cậu ta giải thích thế nào?
"Cô Vương đến rồi à?" Cô chủ nhiệm giáo dục đi thẳng vào vấn đề: "Tôi hoài nghi Hạ Tịch lớp cô mua đáp án, gian lận, vậy nên hôm nay gọi cô lên đây chủ yếu là để thẩm tra, đối chiếu trình độ của cậu ta."
"Em ấy...." Vương Giai không biết nên giải thích như thế nào: mỗi ngày ngủ, không có trí tiến thủ?
Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy cô hơi khó xử, bất đắc dĩ lên tiếng: "Nếu cô không nói được thì tôi đành hỏi vậy."
"Ngày thường đi học cậu ta có nghe giảng nghiêm túc, không trốn học?"
Vương Giai lắc đầu.
"Lên lớp có thường xuyên giơ tay phát biểu, về nhà có hoàn thành bài tập đầy đủ?"
Một lần cũng chả có.
"Lần thi tốt nhất xếp thứ bao nhiêu?"
Thứ nhất, từ dưới lên.
"Cô Vương, cô nhìn xem mấy bài thi này đi." Chủ nhiệm giáo dục đem một xấp giấy đẩy tới trước mặt Vương Giai, cực kỳ không kiên nhẫn lên tiếng.
Vương Giai là một giáo viên toán học, bản thân trước đây cũng là một học sinh chuyên khoa học tự nhiên, lúc nhìn thấy mấy bài thi điểm tuyệt đối kia thì cũng phải cảm thán một câu đứa trẻ này có suy nghĩ rõ ràng, chỉ cho là học sinh của lớp một hoặc lớp hai, nhưng bây giờ nhìn thấy dòng tên "Hạ Tịch" xiêu vẹo vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Không chỉ riêng môn toán, mà môn hóa, môn lý cũng thế, rành mạch, rõ ràng, giống đáp án tiêu chuẩn y sì đúc.
Vương Giai nhìn đi nhìn lại ba lần mới khẳng định mình không nhìn nhầm, đây đúng là nét chữ của học sinh "Hạ Tịch" lớp cô.
Chủ nhiệm giáo dục mở bút, sâu xa nói: "Tôi nhớ em học sinh này từng đánh nhau phải gọi phụ huynh đúng không?"
".........Đúng vậy." Vương Giai ăn ngay nói thật: "Nhưng ba mẹ em ấy cuối cùng cũng không đến."
"Đây không phải là trọng điểm." Cô chủ nhiệm giáo dục trực tiếp cắt lời cô: "Xếp hạng trường chúng ta rất bình thường, cô Vương, cô cho rằng một học sinh chưa bao giờ nghe giảng, đi học đầy đủ, lại còn đánh nhau, đột nhiên thi được thứ hạng này, có hợp lý hay không?
Tâm trạng Vương Giai vô cùng phức tạp lên tiếng: "...........Lý thuyết thì là như vậy....."
"Cái gì là Lý thyết?" Chủ nhiệm giáo dục đột nhiên cao giọng: "Khẳng định là gian lận!"
Tình huống trước mắt chỉ có thể nghĩ theo hướng như vậy, nhưng Vương Giai vẫn không tin tưởng cho lắm, cô thực sự nghĩ không ra.
Nếu Hạ Tịch muốn gian lận, việc gì không gian lận cho thành thứ nhất, huống hồ, em ấy gian lận cũng chả có lý do gì cả.
"Chắc không đâu." Vương Giai đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Môn ngữ văn của em ấy không cao."
"Hừ." Chủ nhiệm giáo dục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lên tiếng: "Chắc là đáp án dài quá, không chép kịp."
"Toàn là lũ học sinh mất nết không chịu học tập, coi luật lệ trường chúng ta như không khí." Chủ nhiệm giáo dục đập bàn, tay nắm chặt, gào lên: "Hủy bỏ thành tích, thông báo phê bình, cô về nói với cậu ta viết một bản kiểm điểm 3000 chữ, hôm sau nộp lên cho tôi!"
"Các người tận mắt thấy Hạ Tịch gian lận?" Câu hỏi của Vương Giai khiến cô chủ nhiệm hơi sửng sốt.
"Đương nhiên từng điều tra qua..." Chủ nhiệm giáo dục nghĩ tới video giám sát cùng nam sinh chưa từng ngẩng đầu lên trong suốt thời gian làm bài, giọng hơi giảm xuống: "Tuy rằng không thấy cậu ta truyền giấy gì đó..."
"Nhưng cậu ta có thể học thuộc đáp án!"
Cuối cùng Vương Giai cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không biết lấy dũng khí từ nơi nào, đứng dậy không nhúc nhích. Hạ Tịch là học sinh của cô, tuy rằng em ấy hơi phá phách, cũng hay nghịch ngợm, nhưng cô tin nhân phẩm của em ấy, hơn nữa, phát thông báo phê bình ảnh hưởng rất lớn đến con đường sau này của học sinh, Vương Giai không đồng ý: "Tôi cảm thấy không công bằng."
"Các người không có bằng chứng, dựa vào đâu nói Hạ Tịch gian lận?"
"Dựa vào đâu?" Chủ nhiệm giáo dục giống như nghe được điều gì buồn cười: "Dựa vào hành động ngày thường của cậu ta!" "Học sinh không ra học sinh, đi thi còn muốn lừa gạt người khác!"
"Nhưng cũng không chỉ vì thế mà không điều tra kỹ!" Vương Giai theo lý leo lên: "Biểu hiện hàng ngày của Hạ Tịch không tốt, nhưng chả nhẽ em ấy không được ôn tập? Đi học thêm?
"Cô giải thích vô lý!"
"Tôi có vô lý không, kiểm tra lại một lần sẽ rõ." Vương Giai biết chủ nhiệm giáo dục tính tình nổi tiếng nóng nảy, dứt khoát không chịu nhượng bộ: "Cho em ấy làm bài một mình, xem điểm số thế nào!"
- -------------------
Kidoisme: Tần Việt: Tôi không thích Hạ Tịch đâu nên tui kiếm cớ vào chung lớp với cậu ấy:v
Cơ mà cái việc không tin thành tích của học sinh này mình thấy đầy, kiểu nhiều lúc họ không may làm trùng dạng, đi thi ngon nghẻ chút là một đống bâu vào bảo mua điểm, tức không chịu được.