Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Các phòng học đều được dùng để thi, Hạ Tịch không có chỗ để đi, dứt khoát chạy ra khu thể dục.
Bên ngoài tuyết đã rơi rồi.
Trong chốc lát trên mặt đất đã tích đầy một lớp tuyết dày đặc.
Nhìn từng đám tuyết nhẹ nhàng như lông vũ bay loạn, toàn thế giới giống như là một màu trắng tinh khiết, thanh tịnh làm cho tâm trạng của Hạ Tịch tốt hơn một chút.
Hồi còn học cấp hai, Hạ Tịch cũng từng bị vu oan trộm tiền, hơn một ngàn đồng mà bí thư cất giữ lại được tìm thấy trong ngăn bàn cậu, Hạ Tịch còn nhớ rõ ràng gường mặt xanh đỏ của giáo viên khi ấy, không hề phân biệt phải trái đúng sai mà bắt đầu chửi rủa, cùng với các bạn học những câu như ‘Quỷ nghèo’ hay ‘Không mẹ dạy dỗ’ như những nhát dao đâm thẳng vào tim cậu.
Hiện tại cũng như vậy.
Trước đến nay Hạ Tịch luôn khinh bỉ những con người như thế.
Dù sao bài thi của cậu giờ cũng trở thành đống sắt vụn, Hạ Tịch cũng chẳng cần quản xem Giám thị với nhà trường dán thông báo phê bình nữa, đấy đều là chuyện của bà, hiện tại cậu chỉ muốn ngồi ngốc ở chỗ này cho đỡ nhọc lòng.
Hạ Tịch vươn tay ra đón lấy một bông tuyết, nhiệt độ trong lòng bàn tay nhanh chóng đem nó tan thành nước, biến mất không thấy tăm hơi.
Cậu đi lang thang trên sân thể dục, nhẫm lên tuyết chơi đùa.
Một bước một dấu chân, giống như một đứa trẻ không lo không nghĩ.
Tần Việt vội vã tìm khắp trường một vòng, vừa chạy đến sân thể dục đã nhìn thấy người nào đó đang cosplay chim cánh cụt đằng xa.
Tảng đá đè nặng trong lòng mới từ từ hạ xuống.
Lúc ấy hắn cũng không biết mình đã nghĩ gì, theo bản năng muốn đi đến bên cạnh Hạ Tịch, nói rằng hắn tin tưởng cậu.
“Hạ Tịch!” Tần Việt kêu một tiếng, người nọ liền quay đầu lại, cái mũi bị đông lạnh hồng lên, bọc mình trong áo lông thật dày, khiến cho mặt cậu càng nhỏ hơn nữa.
“Nam thần?” Hạ Tịch hơi khó hiểu: “Sao anh lại đến đây?”
“Tôi làm xong bài rồi!” Tần Việt không muốn nói rằng cậu vừa đi mình cũng theo đến, đành phải nói lảng sang chuyện khác: “Cậu ở đây làm gì?”
“Nghịch tuyết ạ.” Hạ Tịch cong lưng nâng lên một quả cầu trắng: “Anh xem, thích hợp để ném tuyết!”
“Nhưng mà thiếu người rồi.”
“Chơi ném tuyết mà cũng không gọi tụi tớ nhaaa!” Hạ Tinh Dã làm ra vẻ mặt chất vấn Hạ Tịch: “Nam thần, nam thần, nam thần, trong đầu cậu chỉ có Tần Việt thôi có đúng không?”
Tần Việt hừ lạnh một tiếng, trong lòng than không có hắn thì có ai.
Phía sau Hạ Tinh Dã còn có Bạch Tiếu Tiếu, Trương Hải Phong cùng Nghiêm Kinh.
“Sao mấy cậu lại đến đây?”
“Nộp bài thi rồi,” Hạ Tinh Dã dũng cảm nói: “Đây là một trận đấu mang tính chất lịch sử đầu mùa, sao tớ có thể bỏ qua được chứ?”
“Đối đầu.” Bạch Tiếu Tiếu tán thành: “Để có thể rèn luyện sức khỏe, tuyết không phải mỗi ngày đều có!”
Nghiêm Kinh vỗ vỗ ngực: “Nữ thần ở đâu tớ ở đó!”
“Vậy còn cậu thì sao?” Những người khác miễn cưỡng có thể chấp nhận lý do, nhưng Trương Hải Phong lạnh lùng như thế, Hạ Tịch thực sự không thể nghĩ ra nguyên nhân.
“Nhìn.”
Lời ít ý nhiều, cũng chả biết đến nhìn tuyết rơi hay nhìn bọn họ chơi.
“Hai người các cậu chơi thì còn gì là thú vị? Anh sờ em một chút, em sờ anh lại một chút à?” Hạ Tinh Dã chép miệng: “Vậy thì không phải chỉ có bị ăn đánh thôi sao?”
Hạ Tịch: “……….”
“Nhưng mà yên tâm, có anh đây giúp cậu!” Hạ Tinh Dã nói xong liền hành động ngay, bốc một nắm tuyết ném thẳng vào Tần Việt: “Tiếp chiêu!”
Tần Việt không không kịp chạy bị y ném trúng, một đám tuyết rơi vào cổ áo, lạnh đến mức thiếu chút thì nhảy dựng lên: “Hạ Tinh Dã cậu muốn chết rồi!”
Có Tần Việt châm ngòi gây chiến, kế tiếp nhóm người bắt đầu điên cuồng ném nhau, ngay cả Trương Hải Phong ngồi ăn bánh uống chè cũng bị cưỡng bách ra nhập hỗn chiến.
Tần Việt vẫn luôn che chở cho Hạ Tịch, trên người bị ném không ít tuyết.
Hạ Tịch không phải đồ ngốc, tất cả hoàn toàn có thể nhìn thấy.
Đầu óc cậu loạn thành một cuộn chỉ.
- ----------
Sau buổi chiều thì diễn đàn trường học điên lên rồi.
[Lầu 1]: Má ơi, chuyện sáng nay các người có biết không? Điên rồi, điên rồi, không ngờ lại có chuyện lớn như vậy á! Không nói nhiều nữa, tôi vất [.jpg] [.jpg] ở đây nè, cầu mong các anh em đến sau bình tĩnh nhá!
[Lầu 2]: Ném tuyết thôi mà? Có cái gì lạ đâu? Nhân tiện muốn nói nam thần Tần Việt đẹp trai chết người luôn á!
[Lầu 3]: Lầu trên tin tức bị chậm thời đại rồi, cậu nhìn thời gian họ ném tuyết đi. Buổi sáng 10 giờ đó, có nghĩa là gì? Cậu đang làm gì lúc đó:>
[Lầu 4]: Như vậy chính là…Ôi má! Ngầu thế!
[Lầu 5]: Cái người mặc áo màu vàng kia không phải nữ thần Tiếu Tiếu đúng không? Sao cô ấy lại ở đó? Cầu thông tinnnn‼
[Lầu 6]: Trong lúc thi đi ném tuyết…mấy học thần này…tùy hứng vậy sao…
[Lầu 7]: Tôi ở phòng thi số 1 quan sát hết toàn bộ sự việc diễn ra nè, đến để khai thông cho mọi người chút nha. Trường chúng ta mở phòng thi kín không phải hay sao, tuy là không có giám thị trông coi nhưng đột nhiên nửa giờ sau giám thị bước vào liền thấy được Hạ Tịch đang truyền giấy lên cho Phương Thư. Phương Thư chắc chắn là Hạ Tịch muốn trao đổi đáp án cho cô ấy, nhưng Hạ Tịch không chịu thừa nhận, vẫn luôn nói bản thân không có gian lận. Giám thị không biết nói thế nào, lại nhặt lên vài mẩu giấy, sau đó mắng Hạ Tịch một trận, Hạ Tịch không cãi lại chỉ nói một cậu rằng cậu ấy không truyền tin, không gian lận rồi tiếp tục cúi xuống làm bài. Kết quả mấy người biết không, giám thị trực tiếp giật lấy bài thi của Hạ Tịch, còn xé rách! Nghĩ mà xem, trong trường hợp đó ai dám mắng lại đâu, kết quả Hạ Tịch không nhịn, trực tiếp nói: ‘Ông đây không thi’ thu đồ rồi bước ra ngoài, tôi đệt, huhu đẹp trai hết sẩy luôn á, trông mặt cậy ấy lúc đó đến bây giờ tôi vẫn còn rùng mình nè, cuối cùng còn nói giám thị nên đi tìm bác sĩ khám lại mắt, haha, mẹ nó chứ, trông giám thị lúc đó tái mét mặt luônnn!
[Lầu 8]: Vãi chưởng, đang đóng phim sảng văn à? Hạ Tịch dám như vậy?
[Lầu 9]: Tôi có câu này không biết có nên nói không…
[Lầu 10]: +1
[Lầu 11]: +2
[Lầu 12]: Lầu trên nói cho rõ vào nhé, Hạ Tịch thích Tần nam thần đó!
[Lầu 13]: Tôi là Lầu 7, câu chuyện còn chưa nói xong.
[Lầu 14]: Tôi đệt, còn có đoạn sau nữa?
[Lầu 15]: Cầu đại ca tiếp tục đi anhhhh!
[Lầu 16]: Sau đó, khoảnh khắc làm cho con người ta kinh hãi đã tới, chân trước Hạ Tịch vừa bước khỏi phòng thi, sau lưng nam thần Tần Việt liền đứng lên nộp bài, cả bài mới viết được một mặt, hình như bài văn lớn mới đặt được nửa chữ, thực sự là nửa chữ! Giọng cậu ấy cũng rất lạnh lùng: ‘Ông trời cho mỗi người một cái miệng, không phải dùng để nói nhăng nói cuội.’ Má ơi tôi chết đây! Đây là cái thể loại chiều vợ gì? Thực sự lúc ấy tôi như uống phải nước chanh nguyên chất, huhu.
Nhưng mà các người cho rằng câu chuyện đến đây là The end sao? Tôi chân thành nói cho các cậu biết là không phải! Tần Việt nam thần đi rồi, Hạ Tinh Dã, Bạch Tiếu Tiếu, Trương Hải Phong, còn có một nam sinh tôi không biết đều nộp bài! Trọng điểm là họ cũng chưa làm xong, đều chưa! Làm! Xong! Anh em bạn dì nói xem đây là tình hình gì?
[Lầu 17]: Tần Hạ couple! A a a a, thế là tôi lại tin vào tình eo rồi..
[Lầu 18]: Huhu, tình yêu hoàn hảo quá, học thần vì tình yêu bất chấp thành tích, cuộc sống của Hạ Tịch mỹ mãn rồi.
[Lầu 19]: Mấy má bên trên tình yêu riết có phiền không? Bản chất của câu chuyện phải là nghĩ xem Hạ Tịch có gian lận hay không chứ? Chú ý đi đâu vậy?
[Lầu 20]: Tôi cảm thấy 90% là không đâu, bình thường Hạ Tịch làm văn đều dưới năm mươi điểm, căn bản là không cần thiết phải gian lận, hơn nữa quan hệ giữa đám học thần rất tốt, không có khả năng chơi chung với một học sinh như thế. Động tác nhất trí cùng nhau nộp bài thi chính là bảo vệ Hạ Tịch. Còn có, tình yêu của người ta thật sự làm tôi hết nói nổi, tôi ở phòng thi số 1, trước khi thi phải ký danh sách hứa hẹn, tên của Tần Việt và Hạ Tịch rất gần nhau, ở giữa còn vẽ hình trái tim bé xíu, giống hệt nét bút của nam thần.
[Lầu 21]: Huhuhu, I’m fine.
[Lầu 22]: Khóc!
…….
Hạ Tịch có thể cảm nhận thấy những người bạn này thật lòng muốn cậu tốt lên, cậu cũng biết báo đáp, buổi tối học xong mời họ đi ăn lẩu.
Cả đám ồn ào nhưng đều vui vẻ, ai ai cũng không để ý chuyện về kỳ thi, nhưng hành động lại có thể làm cho Hạ Tịch cảm thấy như họ đang nói: “Bọn tớ tin tưởng cậu.”
Trong lòng đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.
Lúc về tuyết rơi nhỏ đi rất nhiều, tạm biệt nhau xong trên đường chỉ còn lại hai người Hạ Tịch và Tần Việt.
Tình cảm len lói trong lòng Hạ Tịch muốn chui khỏi từ mặt đất, cậu nóng lòng muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Kể cả chăm sóc lúc say, tặng cậu từng quả quýt, mang thuốc lúc cậu ốm, nấu cháo ngao hay cầm tay luyện chữ, chép hộ bài ngữ văn.
Còn có ngày hôm nay, không nói một lời mà tin tưởng.
Lại còn vì cậu chặn lại cầu tuyết.
Bỗng nhiên Hạ Tịch muốn làm gì đó.
“Ngày mai tôi đi tìm hiệu trưởng, xin camera theo dõi.” Tần Việt thấy cậu không nói lời nào, lo lắng mở lời trước.
Sau đó duỗi tay sờ đầu cậu, giống như là muốn cổ vũ Hạ Tịch,
Kết quả, lại vác về được một người.
“Nam thần, em uống say rồi.” Hạ Tịch cố tình cọ trên người hắn một cái: “Ôm thì mới đứng được.”
Kệ bà xem hai người có xứng hay không, kệ bà cốt truyện vận mệnh, Hạ Tịch cậu thích, cậu nhất định phải đuổi theo nói bằng được.
Hơn nữa…
Tần Việt từ chối thì có làm sao đâu, lần sau cố gắng hơn là được.
Tần Việt bị cậu táo bạo làm nũng đến đỏ mặt: “Đừng có mà cho rằng tôi không biết cậu uống nửa ly rượu nhẹ.”
Nhưng hắn cũng tiếc đẩy cậu ra.
“Hừ---“ Hạ Tịch giống như quyết tâm muốn tán tỉnh Tần Việt, hai cánh tay ôm chặt lấy eo hắn: “Nam thần đẹp quá, em uống nửa ly thôi đã say rồi.”
“Người ta có câu, rượu không say, người tự say.”
Đầu Hạ Tịch chôn trong ngực hắn, ngửi hơi thở của hắn.
Anh tốt với em như thế, em say đến nỗi không đứng dậy được.
Tần Việt đỏ mặt không biết phải làm sao, hắn giống như bị người ta còng lấy, trước kia mỗi lần Hạ Tịch bày tỏ, trong hoàn cảnh không giống nhau, hắn đều có thể nói ra những câu từ chối theo bản năng:
- Tôi không thích cậu.
- Hai ta không thể nào.
- Đừng làm phiền tôi.
Nhưng hiện tại, hắn không thể nói một lời nào, hắn sợ hãi, sợ hãi chỉ cần mình nói sai một chữ thôi, người trong ngực mình sẽ mãi mãi rời khỏi hắn.
“Nam thần ơi.” Hạ Tịch nhịn không được, mềm giọng hỏi: “Anh có nghe người ta nói gì không?”
“Nói gì?”
“Hai người yêu nhau, cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa sẽ hạnh phúc mãi mãi.”
“Cho nên Tần Việt à,” Lần này Hạ Tịch kêu đầy đủ tên hắn: “Em tặng anh một người bạn trai, anh muốn không?”
- -------------
Kidoisme: Up 2 chương cho bạn nào bực mình trong chương trước. Chả biết có ai như tui không, cứ đọc đến chương nhân vật chính chịu oan mà hết chuyện tuk gì đâu á!