Tâm trạng của Hạ Tịch rất tốt, tay cắm vào túi quần ung dung nhàn nhã về nhà, không chú ý xung quanh đang muốn mở cửa kết quả bị một bóng đen từ đâu nhảy ra dọa cho sợ vãi tè.
Hai chân cậu mềm nhũn thiếu chút nữa thì ngã luôn ra đất.
“Má ơi!” Trong đầu Hạ Tịch chỉ toàn là quỷ với quỷ, phùng má giả làm người mập: “Tao không sợ mày đâu, chui ra đây!”
Nói ác nhưng giọng thì run lẩy bẩy.
Tại cậu quá vênh váo nên nãy không bật đèn pin điện thoại! Sai sách!
Hiện tại Hạ Tịch sợ muốn chết, túm chặt di động trong tay, sau lưng trào ra một đống mồ hôi lạnh.
Bóng đen kia chẳng thèm để ý đến cậu, ngược lại càng tiến gần hơn.
“Cút mẹ đi!” Hạ Tịch không màng hình tượng la to, dùng một tay che mặt mình lại, chỉ nhìn qua khe hở từ kẽ tay: “Mày đừng có mà giang hồ! Tao có bùa hộ mệnh! Đại sư khai quang! Mày mà chạm vào tao, tao đập cho mày hồn bay phách tán!"
Âm thanh của cậu quá lớn, đèn cảm ứng thu được tín hiệu nên bừng lên, nhờ ánh sáng nhàn nhạt, con ‘quỷ’ kia cũng dần hiện nguyên hình.
Tuy gọi là ‘quỷ’ nhưng cũng không có gương mặt dữ tợn mấy, thậm chí giọng nói còn cực kỳ dễ nghe.
“Học trưởng?” Hạ Tịch nghe được con quỷ nói: “Xin lỗi anh, em dọa đến anh ạ?”
Trong giọng nói còn hơi bất đắc dĩ.
“Diệp Nhiên?”
Hạ Tịch chậm rãi buông tay xuống: “Tối đêm rồi cậu còn ở đây làm gì?"
Đm, mất mặt chết đi được, đang yên đang lành trước mặt đàn em quỷ khóc sói gào, lại còn bại lộ việc mình sợ ma, Hạ Tịch bây giờ hận không thể biến thành mụ phù thủy, đem bộ não của Diệp Nhiên rửa đi rửa lại từ trong ra ngoài, làm cậu ta quên hết mấy chuyện xấu hổ hôm nay, về nhà đắp chăn ấm đệm êm đi ngủ kỹ.
Mặt già gây dựng cả đời sụp đổ trong nháy mắt, Hạ Tịch hận đời về sau muốn giả bộ thanh cao phát huy hình tượng đàn anh ngầu lòi trước mặt Diệp Nhiên làm sao đây?
“Em….” Diệp Nhiên ấp a ấp úng không nói gì, cực kỳ do dự.
Hiện tại Hạ Tịch đâu quan tâm được cậu ta ngắt nghỉ câu chữ thế nào, xấu hổ muốn chết.
“Cậu có việc sao?”
“Vâng, có một chút.” Mặt mày Diệp Nhiên bỗng co quắp lại: “Cái kia, học trưởng anh có thể cho em mượn chút tiền được không?”
Hạ Tịch: “???”
“Lần này em thi dưới hạng 50 toàn khối, mẹ em cắt sinh hoạt phí mất rồi.” Diệp Nhiên cúi đầu tủi thân: “Em không còn tiền để thuê nhà.”
Hai tay Diệp Nhiên nắm chặt quai cặp sách, bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, Hạ Tịch nghe được hắn nói: “Bọn họ luôn nghiêm khắc với em.”
“Lần này do em thi không tốt nên họ cảm thấy em không chăm chỉ, phải dạy dỗ lại.”
Diệp Nhiên lớn lên đẹp, đặt trong hoàn cảnh cố gắng kiên cường cực kỳ làm cho người khác đau lòng, đuôi mắt còn mang theo vệt nước, môi nhắm chặt, đáng thương không chịu nổi.
“Học trưởng, anh không cần lo, em nhất định sẽ đi làm công trả lại tiền cho anh.” Cậu ta đưa mắt nhìn Hạ Tịch, tràn đầy hy vọng.
“Chủ nhà thu khóa phòng lại.” Diệp Nhiên tiếp tục nói: “Nếu mai không trả tiền thì sẽ ném đồ đạc của em ra ngoài.”
“Em, nhất định tháng sau em sẽ trả tiền lại cho anh."
Quai đeo cặp sách cũng bị Diệp Nhiên ấn đến biến hình, dáng vẻ của cậu ta khiến Hạ Tịch nhớ lại nguyên chủ, nhất thời thở dài: “Cậu vào nhà đi.”
Bụng Diệp Nhiên đúng lúc kêu một tiếng, cậu ta xấu hổ che bụng, Hạ Tịch lắc đầu đi nấu cho Diệp Nhiên một bát mì lớn: “Trong nhà chỉ còn có vậy thôi, cậu ăn tạm.”
Diệp Nhiên ôm bát ăn sạch sẽ, nước canh cũng không để lại chút nào.
Hạ Tịch hơi buồn cười: “No chưa?”
“No rồi, no rồi.” Diệp Nhiên ngượng ngùng cười một cái: “Làm phiền anh quá.”
Cậu ta chưa đã thèm liếm môi: “Tay nghề của học trưởng thật tốt.”
“Về sau người yêu của anh nhất định sẽ hạnh phúc.”
Người yêu? Hạ Tịch nhớ đến Tần Việt, nhưng cậu cảm thấy trong mối quan hệ này, cậu hưởng cũng không ít phúc.
Nghĩ đến anh bạn trai siêu cute, khóe miệng Hạ Tịch nhếch lên rất nhanh, Diệp Nhiên nhìn thấy thì sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng cũng rất nhanh khôi phục bình thường.
Hạ Tịch không định nói chuyện mình với Tần Việt cho Diệp Nhiên biết, đại khái cười haha chuyển chủ đề: “Cậu làm bài tập đi, anh dọn dẹp đã.
Nói là đi dọn dẹp nhưng thực ra cũng chẳng có nhiều đồ mấy, Hạ Tịch làm việc lưu loát nhanh chóng, nhìn đàn em đang ngoan ngoãn ngồi làm bài, ngón tay dài nắm chặt cán bút nghiêm túc suy nghĩ.
Thấy cậu ra ngoài, Diệp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu chào một câu: “Học trưởng.”
“Ừ.” Hạ Tịch ngồi xuống bên cậu ta, nhớ đến chuyện lúc nãy: “Ba mẹ cậu…”
“Sinh hoạt phí mỗi tháng của em không nhiều nhưng cũng đủ tiêu, ngày thường họ đối xử tốt với em lắm, nhưng lần này em thi chưa đến hạng 50, lại để thua em họ.” Diệp Nhiên cười hơi chua xót: “Ngày thường em thi thành tích đều tốt hơn em ấy.”
“Cho nên ba mẹ em cho rằng, em không có cố gắng, quyết tâm.” Diệp Nhiên nói: “Phiếu điểm giấy trắng mực đen, em không giải thích được.”
Đột nhiên Hạ Tịch cảm thấy hơi đồng cảm, tuy rằng người nhà cậu không thương nhưng ăn uống không cần lo, còn Diệp Nhiên trong thế giới tiểu thuyết này có một đôi ba mẹ cực phẩm, để con trai mình đi học xa xứ, trời xa đất lạ lại còn cắt sinh hoạt phí. May mắn cậu ta là nam, chứ nếu mà là nữ đi lung tung, hậu quả còn nghiêm trọng hơn vài lần.
Quả thực làm nhân vật quần chúng như cậu muốn phun tào.
“Em đang tìm chỗ làm thêm.” Diệp Nhiên thở dài.
“Vậy cậu tìm được chưa?”
Diệp Nhiên lắc đầu: “Mọi người đều không muốn thuê vị thành niên, hơn nữa thời gian cũng không đúng.”
Hình như muốn chứng mình điều gì đó, Diệp Nhiên vội vàng nói thêm: “Nhưng học trưởng, em tìm được một quán bar, họ không ngại tuổi, tối từ 11h đên 2h đêm.”
“Em học xong là có thể đi.”
“Nếu bán được rượu, còn chia phần trăm.”
Sắc mặt Hạ Tịch hơi trầm xuống: “Quán bar? Ở đâu?”
Dựa theo trực giác của Hạ Tịch, cái quán bar này chắc chắn không phải chỗ nào tốt, càng không nói đến quyển tiểu thuyết ngược luyến tình thâm cộng thêm chút máu chó cuối ngày.
“Tinh Duyên.”
À, nơi này cậu biết, cách trường học nửa giờ đi xe.
“Xa vậy?”
“Trong thời gian ngắn em cũng không tìm được chỗ nào.” Diệp Nhiên ngậm miệng không đề cập thêm vấn đề khoảng cách: “Làm việc nhanh một tháng, nếu có chỗ tốt hơn em không đi nữa.”
“Hơn nữa, em cũng không mượn tiền anh mãi được.”
Âm thanh của cậu ta nho nhỏ, nhưng lại thể hiện được sự quật cường cùng hi vọng của bản thân.
Nhưng cái loại chỗ làm kia…
“Thôi, đừng đi.” Hạ Tịch thực sự không muốn Diệp Nhiên gặp tai bay vạ gió: “Ngày nào cũng đi học, nghỉ ngơi còn không xong còn có sức đâu đi làm thêm?”
“Nhưng mà…”
“Đi lại một tiếng, làm việc ba tiếng, thân thể cậu chịu được không?”
Diệp Nhiên cúi đầu: “Nhưng mà em…”
Câu nói tiếp theo cậu ta chưa nói ra được, Hạ Tịch nhìn thấy hơi thương cảm, cậu nói: “Nếu cậu không chê có thể ở cùng với anh.”
“Dạ?”
Diệp Nhiên giống như bị điện giật ngẩng đầu: “Học trưởng…”
“Đương nhiên không phải ăn ở miễn phí.” Hạ Tịch tận lực không làm cho Diệp Nhiên có cảm giác được bố thí: “Cậu giúp anh nấu cơm làm việc nhà, coi như đó là tiền thuê.”
“Cảm ơn học trưởng.” Hạ Tịch còn chưa kịp phản ứng trên eo liền căng thẳng, Diệp Nhiên ốm lấy cậu thật nhanh: “Học trưởng, anh tốt quá!”
Ngày thường nhìn hai người không khác nhau là mấy, nhưng khi gần hơn một chút Hạ Tịch mới phát hiện Diệp Nhiên cao hơn cậu hai, ba phân, lúc bị cậu ta ôm, Hạ Tịch cảm thấy như mình bị áp bức.
Nhưng âm thanh nức nở bên tai khiến cảm giác này được trung hòa, Hạ Tịch cảm thấy như mình đang dỗ một đứa em trai.
Vì vậy Hạ Tịch cũng chẳng nghĩ nhiều, vỗ vỗ hai cái coi như là an ủi cậu ta.
Nhưng cậu lại không chú ý tới, phương thức Diệp Nhiên ôm cậu lại rất giống với Tần Việt.
Bởi vì Tần Việt thường đến nhà cậu ngủ lại một hai tối nên phòng này cũng không cần dọn nhiều lắm, Hạ Tịch chỉ trải cho Diệp Nhiên một tấm ga trải giường mới cùng với gối đầu sạch là có thể ở tạm.
“Mai anh đi dọn đồ với cậu.” Hạ Tịch nói: “Đừng thức khuya quá, ngủ sớm đi.”
“Được, được, cảm ơn học trưởng.” Diệp Nhiên cười khiến hai mắt cong cong: “Chúc học trưởng ngủ ngon.”
Hạ Tịch cảm thấy Diệp Nhiên là một đứa nhóc khá thành thật, vừa sáng sớm đã chuẩn bị cơm đâu ra đấy. Ăn cơm cậu ta nấu, Hạ Tịch mới cảm nhận sâu sắc thanh niên này tối qua có bao nhiêu khiêm tốn…
Cơm này, đm ngon chết mất!
Hạ Tịch ăn cơm chiên trứng mà giống như sắp khóc đến nơi rồi.
Thực ra ban đầu Hạ Tịch cũng chỉ muốn giúp Diệp Nhiên cho có, nhưng vài ba ngày sau cậu cảm thấy cuộc sống như vậy cũng khá ổn, chí ít đi học về mệt phờ người ra có người nấu cơm, vị đàn em này tay nghề tương đối cao, thực đơn đa dạng phong phú làm cho Hạ Tịch mỗi lần học xong lại sinh ra xúc động muốn biết hôm nay ăn gì.
Hạ Tịch còn giả dối mà nói với Diệp Nhiên cậu ta không cần phải vất vả như thế, ném cho cậu ăn cái gì cũng được, nhưng vị đàn em này vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn cười cười, nói rằng Hạ Tịch giúp cậu ta nhiều như thế, đây là điều cậu ta cần phải làm, Hạ Tịch vui vẻ là được rồi.
Hạ Tịch khá cảm động, ăn nhiều hơn mấy cái bánh quy rồi hướng dẫn Diệp Nhiên làm đề.
Hai người ở chung tạm coi là hòa hợp.
Hai ngày nay anh bạn trai Tần Việt vẫn luôn ấp ủ một ước mơ vội vàng tỏ tình với Hạ Tịch, tự mình tham khảo trên dưới 100 bức thư tình, đương nhiên không thể để Hạ Tịch thấy, hắn kêu Hạ Tinh Dã đảm nhận vị trí tổng tham mưu, hẹn nhau cố định ở quán trà sữa.
“Hạ Tịch, đêm nay anh có chút việc, không thể về cùng em được.” Hắn tận lực khiến cho ngữ điệu của mình nghe có vẻ bình thường một chút, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của bạn trai nhỏ.
“Không sao đâu.” Hạ Tịch rất sảng khoái trả lời: “Nếu anh có việc cứ về trước đi, em đâu phải con gái đâu, không có chuyện gì.”
Bạn trai mình thật là hiểu chuyện quá! Trong lòng Tần Việt lặng lẽ nâng Hạ Tịch cao cao bay bay tô điểm thêm vài nét bút xinh đẹp lên hình tượng của cậu, sau đó duỗi tay sờ sờ đầu bạn trai hiểu chuyện.
Kết quả sau giờ học phát hiện Hạ Tịch còn chạy nhanh hơn cả hắn.
Hình như mấy ngày gần đây đều nhanh như thế, Tần Việt cũng không để ý lắm.
Lúc hắn đi đến tiệm trà sữa, Hạ Tinh Dã đã ôm một cốc vị Dâu Tây to tổ chảng ngồi mút lấy mút để.
“Tần Việt, bên này!”
“Cậu không đi cùng đám Hạ Tịch?”
“Tớ không nói với em ấy tớ muốn làm gì.” Tần Việt kéo ghế ngồi xuống: “Cậu không để lộ đấy chứ?”
Hạ Tinh Dã trừng mắt liếc hắn một cái: “Nghĩ cái gì đấy? Tớ là thể loại không giữ mồm như vậy sao?”
“Vậy thì tốt.” Tần Việt đem ‘tư liệu’ đã chuẩn bị từ trong cặp sách móc ra để lên trên bàn, vừa tính khởi công xây dựng đột nhiên nhớ lại cái gì đó: “Từ từ, nãy cậu bảo gì?”
“Tớ nói tớ không phải là loại người không biết giữ mồm.”
“Không phải, trước đó một câu.”
“Cậu không đi cùng đám Hạ Tịch?”
“Đám?” Tần Việt hỏi: “Gồm ai?”
“Một đàn em, tên là cái gì Diệp…”
“Diệp Nhiên?”
“Ừ, đúng rồi!” Hạ Tinh Dã cắn ống hút: “Hai bọn họ không phải ở cùng nhau hay sao?”
“Cái gì?!”
Hạ Tinh Dã hơi kỳ quái: “Cậu không biết?!”
Cùng, nhau.
Là cái thể loại ở cùng nhau như mình nghĩ kia?
Giây tiếp theo Hạ Tinh Dã giải đáp thắc mắc cho hắn: “Thì tớ vừa gặp họ, đàn em đang đợi Hạ Tịch, tớ hỏi thì nói muốn về chung.”
“Đàn em còn hỏi Hạ Tịch muốn ăn gì, về nấu cho cậu ấy.” Hạ Tinh Dã kể: “Không nói cho cậu à?”
Mặt Tần Việt trầm xuống: “Không.”
“Hả???”
Bạn trai cùng đứa khác ở cùng nhau, còn không nói cho hắn biết?
Tuy biết Hạ Tịch không phải người như vậy, nhưng Hạ Tinh Dã yên lặng vỗ vào miệng, y… hình như nói sai rồi.
Hiện tại xung quanh nam thần đang tỏa ra một luồng áp suất thấp khả nghi đang có dấu hiệu hắc hóa: Diệp Nhiên ở cùng với Hạ Tịch! Lại không nói cho hắn biết!
Hắn đột nhiên nhớ đến mấy ngày gần đây nhất tan học Hạ Tịch đều không nhờ mình đưa về, còn hay ngây ngô cười cười.
Được lắm Hạ Tịch, em giỏi đấy, thì ra là kim ốc tàng kiều!
- -----
Kidoisme: Cái chương này nó dài thấy mẹ luôn, chia làm 2 chương mà làm hộc phở.