Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme
Tần Việt không có cách nào nhìn thẳng mẹ ruột của mình quá ba giây sau khi đã tiếp xúc với thứ kia, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, một mình tự ngượng ngùng.
Thực ra trước khi gặp Hạ Tịch, chính xác mà nói hắn cảm thấy mình không giống như ngày xưa nữa, thậm chí còn không phát hiện mình có cái thuộc tính hay đỏ mặt này.
Đến lần đầu tiên cũng phải để Hạ Tịch chủ động.
Quả nhiên đúng như trên mạng nói, yêu đương khiến chỉ số thông minh giảm xuống.
Tần Việt lắc đầu, mở di động ra, trong đó còn đang giấu một quyển tiểu thuyết.
Dựa vào ký ức ngày hôm qua lật xem từng chương một, vừa vặn nhìn đến đoạn công thụ trao nhau lần đầu nóng bỏng.
Suốt 6000 chữ, mắt thường đọc sách như gió của Tần Việt giống như được làm chậm nhiều lần, dính trên điện thoại không rời được ra, sau đó đọc từng chữ, từng chữ một, mỗi trang đã xong trong đầu lại xuất hiện một cảnh tượng cứ nhảy qua nhảy lại, khiến đầu óc Tần Việt hệt như chết máy.
Trước đây thực ra Tần Việt cũng hay đọc mấy chuyện BL linh tinh tại hắn cảm thấy câu chuyện trong đó tương tự mình với Hạ Tịch nhưng chỉ đơn giản là mấy quyển hẹn hò trong sáng, thể loại kích thích như vậy, hắn mới đọc lần đầu.
Tốc độ lái xe của vị tác giả này rất ổn, cả người Tần Việt cảm thấy như ngồi trên đống lửa, mặt đỏ tai hồng nghĩ đến điều gì đó, rồi quyết định nghĩ lung lung luôn.
Mình trưởng thành rồi.
Tần Việt nghĩ thế.
Bình tĩnh lại một chút, hắn tiếp tục xem, đến đoạn bot ngày hôm sau khó chịu không xuống được giường.
Tần Việt:???
Đậu má, không ngờ trong đây còn ẩn giấu tri thức, tiểu xử nam Tần Việt lần đầu khai trai, ngày hôm sau sợ Hạ Tịch nhìn thấy bộ dạng thất thố của mình, sáng sớm ngày ra đã chạy trối chết, còn hơi sức đâu lo lắng xem Hạ Tịch có vấn đề gì không.
Xong rồi, xong rồi, hắn cảm thấy mình làm bạn trai thất bại quá.
Cũng may còn học tập được tri thức có thể vớt vát lại hình tượng, thế là Hạ Tịch đang ăn cơm sáng liền nhận được tin nhắn từ bạn trai.
[Nam thần kiêm bạn trai]: Này, em có đau không?
[Nam thần kiêm bạn trai]: Anh là lần đầu, cũng không biết làm công tác chuẩn bị, không nhẹ không nặng…
Hạ Tịch vừa lướt, thiếu chút nữa đã ném thẳng điện thoại ra ngoài.
“Học trưởng, anh làm sao vậy?” Diệp Nhiên thấy sắc mặt cậu biến đổi, quay sang hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Hạ Tịch xấu hổ ho nhẹ một tiếng che giấu nói tiếp: “Nhìn thấy một tin tức.”
Đôi mắt Diệp Nhiên đảo qua cổ áo của cậu, làm bộ không để ý hỏi: “Tin gì thế ạ?”
“Thì là chủ nhiệm giáo dục vì muốn bắt học sinh yêu sớm nên ban đêm trèo tường ra ngoài bị bảo vệ bắt lại.”
Diệp Nhiên cười cười: “Ngài ấy cũng không dễ dàng.”
Ngón tay cậu ta ấn chặt cái muỗng, giống như muốn bẻ gãy nó.
Đó chắc chắn là dấu hôn, cậu ta sẽ không nhìn lầm.
Học trưởng, anh ấy cùng Tần Việt…
Hạ Tịch không phát hiện Diệp Nhiên khác thường, tầm mắt của câu còn đang tập trung ở tin nhắn anh bạn trai vừa gửi, không nhẹ không nặng, hừ, anh còn dám không biết xấu hổ mà nhắc lại, lúc anh ấn tôi trên giường sao anh không điều chỉnh tốc độ lái xe đi, giờ đến trạm rồi anh lại quay ra hỏi?
[Hạ Tiểu Tịch]: Anh hỏi em giờ này có hơi chậm quá không?
Trong lòng Tần Việt nghĩ lại, hôm qua cậu kêu thoải mái lắm không phải hay sao? Vốn dĩ muốn dẫn dắt người ta đến một chủ đề khác, ai dè nhắm thẳng vào họng súng tự sát.
[Hạ Tiểu Tịch]: Sáng nay anh chạy nhanh lắm nha nam thần.
[Hạ Tiểu Tịch]: Rút chim vô tình!
[Hạ Tiểu Tịch]: Tra nam!
Liên tiếp ba tin nhắn khiến Tần Việt không chống đỡ nổi
Tần Việt:…..
Không, anh không có, em đừng nói bừa!
Trong lòng Tần Việt phản ứng đầu tiên là hơi oan ức, nhưng lo lắng vẫn chiếm phần hơn.
[Nam thần kiêm bạn trai]: Có đau không, anh đi mua thuốc nhé?
[Nam thần kiêm bạn trai]: Đều do anh không tốt, anh không nên bỏ em lại.
Hắn tự trách mình vô cùng, tiểu công trong sách toàn là đợi tiểu thụ tỉnh dậy chăm sóc chu đáo, mình thì hay rồi, xong là chạy.
[Nam thần kiêm bạn trai]: Em có phải không xuống được giường hay không, đừng lo, anh qua ngay!
Hạ Tịch chỉ định trêu hắn vài câu cho vui nhà vui cửa, nhìn thấy câu này nháy mắt ý cười cũng cứng đơ luôn.
[Hạ Tiểu Tịch]: Anh từ từ, anh nói ai không xuống được giường cơ?
Ngày hôm qua bọn họ chỉ dám làm một lần, đã thể Hạ Tịch cũng không phải người giấy, cái thân thể này đúng như có thiên phú dị bẩm, hoàn toàn không có vấn đề.
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng khả năng hành văn ở mức dưới người bình thường, vào trong tin nhắn lại thành thế này:
[Hạ Tiểu Tịch]: Anh cũng quá tự tin ha, không phải em nói điêu chứ giờ bảo em đánh nhau với anh cũng không thành vấn đề!
[Hạ Tiểu Tịch]: Anh nhất định không đánh lại em!
[Hạ Tiểu Tịch]: [.jpg]
Trong lòng Tần Việt đang niệm 100 câu xin lỗi thì nhìn thấy cái sticker con gấu trúc kèm theo dòng chữ ‘Gọi baba’ thì nháy mắt tan luôn theo mây khói. Cũng đúng thôi, thằng nào đang xấu hổ vì làm bạn trai không xuống được giường mà nhận được lời cười nhạo mình không được chả muốn cầm lửa đốt nhà, Tần Việt cuối cùng cũng hiểu được đầy đủ ý nghĩa của câu nói ‘thẹn quá hóa giận.’
Thuận tay lấy luôn hộp ba con sói trên bàn: “Mẹ, ít nhất một tuần con không về.”
Ting. Ting.
Hạ Tịch nhìn di động, cảm thấy không khí xung quanh hơi lành lạnh.
[Nam thần kiêm bạn trai]: Em muốn nói bạn trai em không được?
[Nam thần kiêm bạn trai]: Chờ đấy, em xong rồi!
- -----------
Kidoisme: và hôm đó bọn họ… nhiều lần:v đùa thôi =))))