Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Sau khi tiễn Diệp Nhiên đi xong, căn nhà nháy mắt trống trải không ít, cơ mà cũng chẳng được bao lâu, chủ nhân còn lại của nó hùng hổ chạy tới, cũng không màng Hạ Tịch bán manh, bán thảm, nhất định phải dạy dỗ lại cậu về việc không được nói một người đàn ông ‘không được.’
Cũng may cuối cùng Tần Việt vẫn không thực hiện được lời nói ‘một tuần không về’ mà trước đó hắn nói với mẹ mình, giảm xuống còn ba ngày.
Ngày hôm sau khi đang ôm Hạ Tịch tỉnh lại, Tần Việt đột nhiên cảm thấy có bạn trai miệng tiện cũng không phải chuyện xấu, bản thân hắn là dạng đức hạnh này, vừa xứng đôi với người có thể một chiêu đem mặt mũi của hắn ném đi sạch.
Cũng chẳng biết có phải Hạ Tịch học qua khiêu vũ gì không, eo của cậu vừa mềm, vừa dai lại vừa dẻo.
So với việc hắn coi tiểu thuyết còn kích thích hơn vài lần.
Hiện tại Hạ Tịch đang nằm trong ngực hắn, mệt đến mức không nhúc nhích nổi, chu chu cái mỏ lên phản bác cái gì mà ‘Nam thần tuy rằng em không thể mang thai nhưng anh cũng nhất định phải phụ trách vân vân’ còn chưa kịp nghe rõ câu sau, cậu đã ngủ mất rồi.
Anh còn tưởng em nói là em phụ trách mà.
Tần Việt hạ một nụ hôn trên trán bạn trai, hận không thể vác cậu đi lãnh chứng.
Thực ra Đường nữ sĩ xứng đáng là một người mẹ thế kỷ hai mươi mốt, thấy con trai mang ‘ô dù’ mình đưa đi, hoặc trong lòng bà cũng hiểu ra gì đó, cực kỳ hào phóng ba ngày không liên lạc với con trai, tuyệt đối không phá hư thế giới của hai người.
Hạ Tịch ngủ suốt mười mấy tiếng đồng hồ mới tỉnh, phát hiện Tần Việt đã ngồi bên cạnh làm đề, tức thời nổi giận đùng đùng.
“Anh còn là con người sao?”
Đem tôi lăn lộn thành cái dạng này, còn mình thì ngồi học!
Tra nam!
“Tại em trước.” Tần Việt bắt tay cậu lại, xuyên qua khe hở thành mười ngón giao nhau: “Dậy đi, anh nấu cháo cho em rồi.”
“Anh nấu?” Hạ Tịch xoay người bò dậy, trong ánh mắt sáng ngời tràn đầy ngạc nhiên “Anh biết cơ á?”
Tần Việt trợn mắt: “Thế em có ăn không?”
“Ăn, ăn, ăn.” Hạ Tịch ứng biến rất nhanh, bằng không lát hàng này lại ấn cậu xuống giường thêm nháy nữa thì đến kêu cha gọi mẹ: “Anh đợi em chút, em xuống liền.”
Hạ Tịch tùy tiện khoác một cái áo ngủ chạy ra ngoài, không nghĩ đến vừa ngồi xuống sô pha đã bị ấn ngược trở lại: “Em mặc quần áo cho tử tế vào!”
Tần Việt vừa nói vừa cái cúc áo cẩn thận cho cậu: “Lớn thế này rồi còn không biết mặc quần áo.”
Hạ Tịch nhìn mặt anh bạn trai hồng hồng, buồn cười nói: “Anh nhìn chán rồi mới biết ngượng?”
“Hạ Tiểu Tịch!”
“Ôi, em đói quá bạn trai ơi!” Hạ Tịch thừa dịp hắn không chú ý chui vào phòng bếp.
Cơm nước xong là thời gian tản bộ.
Mấy ngày trước tuyết đã ngừng rơi, thời tiết hơi ấm lên, nhưng vẫn còn dư vị, cực kỳ thoải mái dễ chịu.
“Tần Việt, em muốn nói cho anh biết một bí mật.”
Hai người nắm tay nhau rất chặt khiến cho mùa đông không còn lạnh như trước.
“Sao? Bí mật gì?”
Hạ Tịch từ trước đến nay đều kêu hắn là nam thần, mỗi lần gọi cả tên như vậy đều là có chuyện quan trọng.
“Thực ra…” Hạ Tịch kéo dài thanh âm: “Em không phải người ở thế giới này.”
Gương mặt Tần Việt tràn đầy một lời khó nói hết, #bạn trai đam mê diễn xuất, phải làm sao bây giờ? Online chờ gấp!
Lại nghĩ đến quyển [Diễn viên tự học] Tần Việt cảm thấy hắn đã tìm ra chân tướng.
Bạn trai mình, ngoài chiều theo ra thì có thể làm gì khác đây?
Tần Việt giả vờ nghiêm túc hỏi: “Thế em đến từ nơi nào?”
“Chính xác mà nói là một thế giới cao cấp.”
“Ý em là thế giới tương lại?” Tần Việt sờ đầu cậu, hoàn toàn không để trong lòng: “Có không gian lập thể không?”
Hạ Tịch: “…..”
Hạ Tịch: “Không phải, cái cao cấp này không phải nói đến IQ, mà là…”
“Được rồi.” Tần Việt nhéo nhéo mặt cậu, hạ một nụ hôn: “Mặc kệ em đến từ đâu, anh vẫn yêu em.”
Hạ Tịch đột nhiên nói không ra lời, đúng vậy, tình yêu này vốn đã khác biệt về không gian thời gian rồi, mình đến từ nơi nào đâu còn quan trọng nữa?
Dù sao, người cậu muốn chỉ có Tần Việt.
“Làm sao vậy?” Tần Việt vừa nãy nói chuyện hoàn toàn theo bản năng, nói xong cũng hơi ngượng: “Em nhìn chằm chằm anh làm gì, kỳ lạ sao?”
“Không có.” Hạ Tịch nói: “Khó lắm mới được nam thần thổ lộ, có tiến bộ nha!”
“Lần sau anh có thể cầm hoa tươi rồi nói yêu em không?”
Tần Việt não bổ một chút rồi cảm thấy hơi thiểu năng trí tuệ: “Đừng cua xe nữa, dừng.”
“Anh nói đi anh có chịu không?”
“Anh!” Tần Việt nhịn không được gõ đầu cậu một cái: “Em cảm thấy sao?”
“Không những thế, anh còn muốn nói với học sinh toàn trường, hiệu trưởng, giáo viên là anh yêu em.”
Hạ Tịch: “Uầy?”
Tần Việt: “Cảm thấy có ý nghĩa kỷ niệm hơn không?”
“Nếu thế, em với anh chắc chắn sẽ vi phạm đủ mọi điều của học sinh luôn đó!”
Hai người đi lang thang trên đường, không có mục tiêu đến khi hoàng hôn buông xuống.
Hạ Tịch cực kỳ thích cảm giác này, giống như bọn họ đã cùng nhau đi qua một đời..
“Đêm nay, em muốn cùng anh về nhà không?” Tần Việt đột nhiên hỏi: “Anh có cái này muốn tặng em."
Hạ Tịch vốn dĩ tưởng chỉ là một món quà bình thường, cho đến khi hắn móc một chiếc hộp nhung từ tận cùng trong ngăn bàn học ra, cậu hơi hơi có một dự cảm..
“Nam thần…anh…”
Nhưng không nghĩ tới lời còn chưa nói hết, Tần Việt liền lập tức ‘bùm’ quỳ luôn hai đầu gối xuống.
Chết bà, nhầm!
Tần Việt: “….”
Hạ Tịch: “….”
Tâm tư lưu luyến nháy mắt tan hết, cả phòng chỉ còn lại sự xấu hổ.
Bởi vì âm thanh quá lớn, Đường nữ sĩ trên lầu muốn lờ đi cũng không được, bưng kín tai của Gia Bối: “Mèo ngoan nha con, đừng nghe bậy, đừng nghe bậy,…”
“À…” Hạ Tịch tổ chức lại ngôn ngữ sao cho không thiếu đánh nhất có thể: “Nam thần, anh không cần hành đại lễ với em đâu.”
“Tuy em rất muốn một vị trí chung sổ hộ khẩu với anh, nhưng mà anh cũng đâu cần bái em làm cha…anh nói có đúng không nào?”
“Sau này, mình ra nước ngoài lãnh chứng cũng được mà anh?”
Tần Việt đang xấu hổ không chỗ dung thân, vốn dĩ muốn cầu hôn lãng mạn một chút, kết quả còn chưa đẹp trai ngời ngời quỳ một gối xuống, lại xuất hiện trường hợp xấu hổ như thế, aaa, không muốn ra đường!!
Hơn nữa, đối tượng cầu hôn của hắn còn mang gương mặt cà khịa.
Sau đó, Hạ Tịch giống như sợ hắn bùng cháy, cậu tự hỏi một chút cũng quỳ hai chân xuống.
Tần Việt: “….”
Cíu mạng!
Vì cái gì người khác cầu hôn lãng mạn, đến khi hai người bọn họ cầu hôn thì lại quỳ bái lẫn nhau!!
Nước đi này đi sai, mình xin được đi lại!
“Được rồi mà, em biết ý anh rồi.” Hạ Tịch quỳ về phía trước hai bước: “Anh muốn bái thiên địa đúng không?”