Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Hạ Tịch dùng hết công lực mới có thể cùng vị Tổ tông kia cãi cọ hơn hai mươi phút, thành công bảo vệ vị trí nhỏ nhoi trong danh sách bạn tốt của đối phương, cậu ngẩng đầu lên, đã 11 giờ rồi.
Trời đất ơi, đề văn hôm nay cậu chưa có làm, giờ mới mắt đầu phải hơn hai tiếng rưỡi mới xong, đi ngủ chắc chắn cũng qua nửa đêm. Hừ! Cậu không sai, là do Tần Việt sai! Tất cả là tại Tần Việt!!!
Hạ Tịch càng nghĩ càng tức, lại nhìn thấy cuốn “Diễn viên tự học” trên bàn, đầu càng bốc hỏa, duỗi tay túm lấy, mở bút lên, viết xuống ngay trang đầu tiên: “Mỗi ngày đều phải ghi nhớ, thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu!”
Chân trước Hạ Tịch vừa phát tiết xong, chân sau âm thanh trời đánh của Hệ thống đã vang lên: [Tin vui!!! Nhiệm vụ che giấu hoàn thành, tiến độ nhiệm vụ chính đạt 30%, chúc mừng Kí chủ, mong Kí chủ tiếp tục cố gắng!!!]
Hạ Tịch:???
Gì? Lại nhiệm vụ che giấu???
Từ từ, theo tình hình trước mặt, chỉ cần làm nhiệm vụ che giấu, có phải cũng đạt hiệu quả tương tự mấy chiêu quỳ liếm kia không?
Hạ Tịch gấp không chịu nổi hỏi Hệ thống, nhận lại được lời khẳng định chắc chắn.
Tốt quá!!!
Điều này có phải cũng đồng nghĩa với việc cậu không cần phải coi video trau dồi diễn xuất nữa?
Nhưng Hạ Tịch cũng chả vui vẻ được mấy phút, tâm lại hơi hạ xuống, nói như cậu không sai, nhưng nhiệm vụ che giấu rất khó phát hiện ra, lại không có cách cụ thể để kích hoạt, kể cả muốn làm cũng chả có cách.
Thôi, vẫn là nên bình tĩnh lại, nghiêm túc nghiên cứu cách làm nhiệm vụ chính cái đã, nhiệm vụ che giấu còn phải khám phá thêm.
Trận bóng rổ này thực chất chỉ là một trận đấu giao hữu nhỏ giữa lớp một cùng lớp bốn.
Hạ Tịch trên đường đi mua nước bị tắc đường, lúc đến sân trận đấu còn chưa bắt đầu, vậy mà trên sân đã đông nghịt nữ sinh cổ vũ.
Cậu vất vả lắm mới chen được vào trong đám người, tìm một vị trí ngồi xuống. Tuy chỗ của Hạ Tịch nằm ở trong góc, nhưng cũng không cản tầm nhìn sân bóng, hơn nữa cậu cũng không đến cổ vũ, chỉ là sau trận đấu xuất hiện một cái, làm một số động tác quỳ liếm mà thôi.
“AAAAAA!!!! Tới rồi!!!”
Không biết ai la lên một tiếng, khiến cho cả đám người kia cùng nhìn về một hướng, Hạ Tịch cũng theo số đông quay lại.
Chỉ thấy Tần Việt mặc đồng phục bóng rổ màu xanh lam, lộ ra cánh tay, đường cong cơ bắp cực kỳ gợi cảm, sườn mặt hắn như dao sắc, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng, toàn thân như một bức tượng điêu khắc.
Đẹp trai vô cùng.
Hạ Tinh Dã đi bên cạnh hắn cũng không hẳn là xấu, nhưng để mà so sánh với Tần Việt thì còn hơi kém một chút, những người còn lại, haha, không cần phải nhắc tới, một trăm phần trăm trở thành phông nền.
Tần Việt lơ đãng nhìn về hướng bên này, đặc biệt đổi lại được từng đợt hô to:
“AAA!!! Nam thần, nhìn em!!!”
“Đẹp trai quá!!!”
“Anh Việt vô địch vũ trụ!!!”
........
Đủ các thể loại ngôn ngữ thay nhau ầm ĩ vang lên bên tai Hạ Tịch, đầu cậu hệt như bị búa đập cho nát nhừ, đậu, mấy nữ sinh trong tiểu thuyết đều phóng khoáng táo bạo như vầy à? Rụt rè đâu? Hay vầng hào quang của nam chính đã chói mù mắt hột như vầy rồi???
Cậu vô lực liếc qua Tần Việt một cái, tên kia hình như đã quen thuộc bầu không khí như vậy, một chút ngoài ý muốn cũng không có, phong thái nhẹ nhàng nói chuyện với người bên cạnh.
Mà Hạ Tinh Dã thì cứ nhìn đông nhìn tây giống như đang tìm kiếm cái gì, đến khi tầm mắt y chạm phải Hạ Tịch, liền cho cậu một cái nháy mắt đầy phong tình.
Hạ Tịch: “..........”
Vị bạn học này, cậu tỏ vẻ dễ thương để lôi kéo đồng bọn như vậy thực sự được à?
Một tiếng còi vang lên, bóng được ném lên không trung, trận đấu bắt đầu.
Tần Việt xung phong lên cướp bóng, dùng một động tác cực đẹp né cầu thủ đối phương, lại thêm vài động tác nước chảy mây trôi, không thèm cho đối phương phản ứng đã nhanh chóng ném vào rổ.
“Đẹp trai quá!!!”
“Anh Việt giỏi nhất!!!”
“Đậu má lão đại!!!!”
Thực ra thi đấu hữu nghị nói toẹt ra chính là thi kỹ năng, các nam sinh đều muốn dùng tài cán của mình để hấp dẫn nữ sinh đến xem. Kế hoạch thì ngon nghẻ như thế, chẳng qua Tần đại ca quá chói mắt, chẳng những lớn lên bảnh trai, kỹ thuật chơi bóng cũng hạng nhất, hơn nữa hắn ta vừa mở màn đã chơi lớn, hấp dẫn hết tất cả ánh mắt người khác, khiến cho trận dấu này trở thành sàn diễn riêng của Tần Việt.
Nhưng kể cả kỹ thuật của Tần Việt tốt đến đâu cũng không chơi lại nhiều người như vậy, huống hồ lớp bốn cũng không phải đèn cạn dầu. Bọn họ chỉ lo vây Tần Việt lại, hoàn toàn không để ý cục diện trận đấu, hơn nửa trận đi qua, lớp bốn đã rơi vào thế yếu hơn, có khả năng sẽ thua cuộc.
Lớp bốn đã ý thức được điều này, thả lỏng cho Tần Việt tung tăng chạy nhảy, nhưng chỉ cần bọn họ hở ra một chút, hắn sẽ chặt chẽ bắt lấy, phối hợp cùng Hạ Tinh Dã làm thành những pha bóng hoàn mĩ, phô ra những đường cong đẹp mắt, khiến cho mọi người gào lên bởi những động tác nhảy cao.
Ngay cả thẳng nam Hạ Tịch cũng không thể không thừa nhận, Tần Việt chỉ cần lộ ra bộ dáng này thôi, chắc chắn có rất nhiều người nguyện ý quỳ liếm hắn.
Cuối cùng khi trọng tài tuyên bố kết quả, trông Tần Việt cũng chả vui vẻ mấy, vẻ mặt hắn lạnh lùng, thậm chí còn lấy áo lau mồ hôi trên trán.
Một chiêu chết sạch, các vị nữ sinh cảm thấy cũng muốn điên luôn, vô cùng sôi động móc điện thoại ra chụp ảnh, nhìn cơ bụng kia kìa, nhìn tuyến nhân ngư kia kìa, sao có thể đẹp trai đến như thế cơ chứ???
Thừa dịp người khác còn đang đắm chìm trong mớ cơ bụng chưa lấy lại tinh thần, Hạ Tịch yên lặng cầm lấy hai chai nước, nhìn thẳng hướng Tần Việt mà bước, nhanh nhanh chóng chóng chạy qua. Hầy, không lát nữa mấy cô nữ sinh kia mà chen đến, bản thân cậu lại phải mất mặt.
Hạ Tịch chạy hồng hộc đến trước mặt Tần Việt, mệt đến mức phải chống tay xuống đầu gối lấy lại sức, gương mặt đỏ bừng.
Tần Việt liếc qua bình nước trong tay cậu, trong lòng hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là đến đưa nước cho mình.
Thế nhưng, hắn vẫn sinh ra một loại cảm xúc khó tả, nhìn Hạ Tịch hớt hải tặng đồ cho mình làm Tần Việt có chút....vui vẻ?
Kết quả, giây tiếp theo, Hạ Tinh Dã thò một tay vào bên trong, vô cùng tự nhiên lấy đi một chai.