Editor: Mel*Meow
Sở Triều Dương còn chưa biết có nên mời tiểu Minh đến nhà chơi hay không, điện thoại của tiểu Minh liền tới rồi.
Hai người rất ít khi gọi điện cho nhau, hầu như đều là liên hệ qua tin nhắn.
Sở Triều Dương suy đoán tiểu Minh hẳn là một người làm công cao cấp, cũng suy đoán hẳn là công việc của hắn khá rảnh rỗi.
Bất luận lúc nào cô nhắn tin cho hắn, hắn đều có thể nhìn đến đầu tiền, sau đó trả lời đầu tiên.
Có đôi khi hắn thật sự bận, cũng sẽ trả lời một câu: Đang bận, liên hệ với cô sau.
Sở Triều Dương liền cảm thấy, một người có thể lần nào cũng trả lời tin nhắn của bạn đầu tiên, đó thật sự có thể gọi là bằng hữu.
Tiểu Minh hẹn cô 28 tháng chạp đi uống chén trà.
"28? Ăn tết hả?"
"Không có thời gian sao?" Trong thanh âm hắn lộ ra một chút thất vọng.
"Cái đó.. Không phải" Chỉ là do mùa đông trời lạnh, cô không nghĩ sẽ đi ra ngoài, "Có chuyện gì không?"
"Có."
"Có chuyện gì thì nói qua điện thoại luôn đi." Giữa hai chúng ta có thể có chuyện gì chứ? Sở Triều Dương chửi thầm.
"Tôi muốn nhờ cô giúp một chút, ăn tết, tôi phải tặng một món quà cho một bằng hữu là nữ, chỉ là không biết nên tặng cái gì, cô tới giúp tôi chọn một cái được không?" Thanh âm hắn trầm thấp mà có từ tính.
Cái kịch bản này…… Cô gái đó không phải là cô đấy chứ?
Nhưng cô rất mau đã đem cái loại suy nghĩ tự mình đa tình này dứt bỏ ra khỏi đầu, đáp ứng với hắn.
Sáng sớm ngày 28 tháng chạp, cô bữa sáng cũng chưa ăn, liền đi bồi hắn chọn quà, vốn dĩ còn tưởng rằng hắn định tặng cho một trưởng bối là nữ, không nghĩ tới tuổi của đối phương cũng ngang ngửa cô.
"Em gái anh?" Cô cầm một miếng bánh quẩy, chấm vào bát cháo, cắn một ngụm.
Hắn tùy tay rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, "Không phải."
Cô để ý trên tay hắn chính là chiếc đồng hồ lần trước cô tặng, người ta chịu mang, chứng tỏ cũng có thích? Vậy nên cô liền yên tâm rồi.
Cô tiếp nhận mẩu khăn giấy xoa xoa khóe môi, chế nhạo mà chớp chớp mắt với hắn, "Bạn gái?"
"Tôi độc thân."
Không biết vì sao, Sở Triều Dương cứ cảm thấy thời điểm hắn nói hắn độc thân với cô, những lời này cứ quái quái, cứ như cố ý từ trước.
Mặt cô nóng lên, liền gục đầu xuống uống cháo, cái muỗng vô ý thức quấy quấy trong bát cháo.
Hắn lột quả trứng gà ra đặt vào mâm đồ ăn trước mặt cô, biểu tình rất bình thường, cứ như là chỉ đang nói trời hôm nay nắng nhỉ: "Mấy năm trước tôi có đi xem mắt với một cô gái, sau lại cảm thấy tính cách không phù hợp với nhau, liền không lại tiếp tục nữa, mấy năm nay bận bịu việc công tác, không có thời gian cũng không có tâm tư tìm bạn gái."
Sở Triều Dương thực sự rất muốn hỏi hắn một câu: "Vậy nhu cầu hằng ngày của anh phải giải quyết như thế nào? Dùng tay sao?"
"Anh đẹp trai như vậy mà còn cần phải đi xem mắt?" Tươi cười trên mặt cô không đổi, trong lòng lại mang theo một chút phòng bị cùng xa cách, đáy lòng cũng không tin lời hắn nói cho lắm, cô cố ý thử hắn một câu "Gương mặt này của anh, nếu như đi giới giải trí phát triển, tuyệt đối sẽ có thể trở thành một tiểu thịt tươi nổi tiếng, tôi có quen biết với một số đạo diễn, nếu anh có ý định, tôi có thể giới thiệu cho anh?''
Cho dù mục đích hắn tiếp cận cô là vì điều này, hay là vì điều gì khác, chỉ cần nhân phẩm của hắn không có vấn đề, lại do tầm quan quan trọng của hai bao lì xì kia trong lòng cô, chuyện gì có thể giúp đỡ, cô nhất định sẽ giúp, còn lại phải phụ thuộc vào hắn rồi.
Khoảng thời gian này, quả thật là hai người đã nói chuyện phiếm với nhau rất vui vẻ, vốn dĩ Sở Triều Dương thấy hắn là người tàn tật, vừa mới bắt đầu nói chuyện cô không có nghĩ linh tinh như vậy, nhưng hiện tại tiếp xúc nhiều, mà thân thể hắn cũng đã được khôi phục, tướng mạo tuấn lãng, nổi bật bất phàm, ngược lại làm cô dâng lên tâm lý phòng bị nhàn nhạt.
Đỗ Cảnh Minh sửng sốt, ngay sau đó bật cười.
Cô đem lí do hắn tiếp cận cô, suy ra thành hắn là một nghệ sĩ trong giới giải trí, muốn dựa vào cô để giật dây bắc cầu.
Cho dù trên mặt cô không thể hiện ra, Đỗ Cảnh Minh vẫn là nhạy bén mà nhận thấy được một chút biến hóa, cười nói giải thích: "Cuộc sống hằng ngày của tôi chỉ có hai điểm cố định là nhà và công ty, ngay cả trợ lý thân cận bên cạnh cũng đều toàn là con trai, trừ khi có chuyện gì quan trọng, tôi rất ít khi phải tiếp xúc với phái nữ."
Sở Triều Dương dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn một cái, uống lên ngụm cháo, cảm thấy chính mình đã hiểu được vấn đề mấu chốt, gật gật đầu nói: "Tôi có thể hiểu."
Bình thường, nếu như một chàng trai hơn ba mươi năm không nói chuyện yêu đương, không có bạn gái cố định, thì chỉ có thể hoặc là thánh nhân xuất trần, hoặc là ngụy quân tử*, hoặc là người đồng tính luyến ái, hoặc là chỗ đó vô năng.
*Ngụy quân tử: Nghĩa giống với tra nam, là một tên đàn ông lăng nhăng, giả tạo, cố tỏ vẻ quân tử.
Tiếp xúc với tiểu Minh lâu như vậy, cô cảm thấy hắn không giống ngụy quân tử, hắn giống với hai cái sau hơn.
Cô nhớ rõ thời điểm nói chuyện phiếm với tiểu Minh, cô đã nghe hắn nói qua, hắn là do tai nạn xe cộ mới dẫn đến bị tê liệt, phải ngồi xe lăn.
Liệu có khả năng vụ tai nặn xe cộ kia đã làm cho nơi nào đó của hắn bị mất công năng, không thể đâm được nữa?
Sở Triều Dương cảm thấy hai khả năng sau là rất đúng, không phải trước kia hắn còn phải ngồi trên xe lăn sao? Ngồi xe lăn khẳng định không thể…… Cái gì gì, đúng không?
Sở Triều Dương căn bản không thể nào dừng việc bổ não mình lại được, cô cảm thấy hẳn suy nghĩ của cô chính là chân tướng
Phỏng đoán như vậy, thời điểm ở chung với tiểu Minh cô ngược lại càng thả lỏng hơn: "Đi thôi, đưa anh đi mua đồ."
Một đường đi, cô luôn phân tích và đưa ra những mẫu tham khảo cho anh, rằng cô gái tầm tuổi này đại khái sẽ thích những món quà kiểu gì, cô đã tự động bổ não rằng hắn muốn mua quà cho em họ, hoặc là một người họ hàng linh tinh nào đó, đề cử cho hắn một cái giá không cao, nhưng cũng thích hợp để tặng như là lắc tay hay túi xách.
Cái lắc tay tinh tế kia thật sự rất xinh đẹp, cô đeo thử lên liền yêu thích không buông tay, đến cả giá cũng không màng.
Đỗ Cảnh Minh nhìn thấy, nói: "Vậy cái này." Phân phó nhân viên cửa hàng đem cái lắc tay kia gói vào túi.
Sở Triều Dương hỏi nhân viên cửa hàng: "Lắc tay này còn dư cái nào không?"
Nhân viên công tác của cửa hàng nhiệt tình mà chu đáo gật đầu: "Có, hiện tại đang là cuối năm, có thể giảm giá 20%."
Sở Triều Dương cao hứng mà nói: "Vậy cũng lấy cho tôi một cái."
Cô vui sướng không thôi, bảo với nhân viên công tác là cô sẽ đeo trực tiếp lên tay luôn, không cần đóng gói, đeo xong cô còn giơ tay lên vẫy vẫy về phía triều Đỗ Cảnh Minh cười trừ: "Mua mẫu giống nhau, không ngại đi?"
Đỗ Cảnh Minh:…… Để ý.
Hôm nay là 28 tháng chạp, nhà họ Đỗ đã sum họp ăn tết, Đỗ Quốc Lương cùng Đỗ Cảnh Khôn đều ở nhà, hai người nhìn thấy con trai lớn nhà mình / anh trai cả nhà mình xách một túi trang sức trở về, còn có chút kinh ngạc.
Đỗ Cảnh Khôn vội vàng đoạt túi trang sức trong tay anh trai hắn, mở hộp trang sức ra, sau đó thổi tiếng huýt sáo với Đỗ Cảnh Khôn.
Mấy năm nay Đỗ Quốc Lương ngày càng uy nghiêm, một khuôn mặt trữ điền nghiêm túc ngồi yên ở đó, đem theo một cổ uy thế không giận tự uy.
Nhưng hai thằng con trai của ông đều không sợ ông, con trai lớn Đỗ Cảnh Minh thì không nói, Đỗ Quốc Lương chưa một lần nào nổi giận với hắn cả, còn đứa con thứ hai thì luôn bất hòa với hắn, ngày ngày hai người đối nghịch với nhau.
Cũng may bây giờ phải về ăn tết, Đỗ nhị thiếu vẫn luôn dỗi trời dỗi đất mới có thể an phận ở nhà.
Nhìn đến hộp đồ vật kia, rõ ràng là muốn tặng cho một cô gái trẻ tuổi, đáy lòng Đỗ Quốc Lương rốt cuộc cũng có chút vui mừng, con trai cả cuối cùng đã thông suốt.
Nếu mãi không thông suốt, ông thậm chí còn hoài nghi con trai lớn của ông có phải có ý định xuất gia đi tu không đấy.
Mấy năm nay, không phải Đỗ Quốc Lương chưa từng hối hận thời gian hai năm hoang đường sau khi vợ mất kia, dẫn tới việc ảnh hưởng cực lớn đến thời thơ ấu của đứa nhỏ, về phương diện tình cảm hai người gần như chẳng có gì với nhau.
Mấy năm trước là do ông thật sự không có biện pháp nào khác, người kia trước đó đã từng giúp đỡ cho ông rất nhiều, con gái người kia lại là quý nữ môn đăng hộ đối, các phương diện đều xuất sắc, thật ra ông cũng đã mâu thuẫn trong lòng rất nhiều, bình tĩnh đi, bình tĩnh trở về, cuối cùng nói không thích hợp.
Sau khi đi gặp mặt, ông nói ông không phù hợp với người kia, không nghĩ sẽ chậm trễ người kia, nhưng bên đó đã đáp trả lại ông một câu: Không chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm.
Bốn chữ không chịu trách nhiệm tựa như một kích tuyệt sát, đánh một quyền thật mạnh vào trong lòng ngực của ông, trực tiếp làm cho sự chua xót trong lòng ông đạt đến tột cùng.
Ông nhìn thì có vẻ nghiêm túc, nhưng trên thực tế lại không khác gì một người cha bình thường, mi mắt ông ngưng trệ, thần sắc nghiêm nghị nhìn chiếc hộp trong tay người con thứ hai.
Đỗ Cảnh Khôn vừa quay đầu lại, không biết như thế nào lại nhìn thấy biểu tình trông mong của ông già nhà mình, trong lòng quyết định, nhất định sẽ không đưa chiếc vòng cho ông ấy xem.
Luẩn quẩn vài giây lơ đãng, chiếc lắc tay trong tay Đỗ Cảnh Khôn lập tức bị Đỗ Cảnh Minh giật trở về, sau khi lấy lại hắn lập tức cất bước lên lầu.
Đỗ Cảnh Khôn cười cười một tiếng, "Anh trai đây là đã chịu thông suốt?"
Trên mặt Đỗ Quốc Lương không hiện biểu tình gì, nhưng đáy lòng cũng là vui mừng tột độ.
Năm nay là năm Sở Triều Dương được đón tết một cách vui vẻ nhất, cô đi ra ngoài mua đèn lồng, dán câu đối, trên mỗi cánh cửa sổ trong nhà đều dán chữ 'phúc', cùng mẹ Sở ở nhà làm vằn thắn*, làm thịt viên tượng trưng cho sự đoàn viên sum họp gia đình, đêm giao thừa lại phát bao lì xì lớn cho cha Sở mẹ Sở, cũng cho tiểu Trừng Quang một phần tiền mừng tuổi.
*Vằn thắn: Vằn thắn, hoành thánh hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi "vằn thắn" hoặc "hoành thánh" được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞, mà âm Hán Việt là "vân thôn", có nghĩa là "nuốt mây".
Cha Sở mẹ Sở cũng giống như lần đón tết năm ngoái, coi con gái là một đứa trẻ chưa trưởng thành, phát tiền mừng tuổi cho Sở Triều Dương, còn có tiểu Trừng Quang.
Đây là lần thứ hai trong đời Sở Triều Dương nhận được tiền mừng tuổi, cũng là lần đầu tiên cha Sở mẹ Sở ăn tết ở chỗ con gái, thu được bao lì xì từ con gái.
Từ khi con gái bước vào giới giải trí, đã hai năm không có trở về ăn tết cùng bọn họ, nhà của người khác giăng đèn kết hoa đón tết, nhà bọn họ lạnh lẽo tột độ.
Gọi điện thoại cho con gái, câu trả lời vẫn luôn là: "Bận."
Bận cái gì chứ?
Đây cũng là lần đầu tiên tiểu Trừng Quang nhận được tiền mừng tuổi, bóng dáng nho nhỏ của cậu chạy đến chỗ mẹ, đem tiền mừng tuổi đưa cho mẹ, mẹ hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, nói: "Bảo bối, mẹ sẽ cầm tiền mừng tuổi hộ tiểu Trừng Quang, về sau sẽ đưa cho Tiểu Quang của chúng ta, được không nhỉ?"
Tiểu Trừng Quang cong con mắt cười cười.
Cô cầm một chiếc hộp gỗ lên, đem tất cả số tiền bên trong bao lì xì đều nhét vào trong hộp gỗ, rồi lại đây dạy hắn làm động tác ôm quyền nói "Cung hỉ phát tài"*, "Bảo bối, ngày mai nếu nhìn thấy cô chú nào mà chúng ta quen biết, con cứ làm như vậy, nói cung hỉ phát tài, cung hỉ phát tài!"
*Động tác ôm quyền nói cung hỉ phát tài:
Cô dạy một lần lại một lần, tiểu Trừng Quang rất thông minh, học động tác ôm quyền rất nhanh, miệng phồng lên, nửa ngày mới nói ra hai chữ: "Cung hỉ..."
Sở Triều Dương cười phun, đặc biệt nể tình vỗ tay: "Giỏi quá giỏi quá, bảo bối nói quá giỏi luôn."
Tiểu Trừng Quang đỏ mặt hẳn lên, cậu nhào vào bên trong lòng ngực của mẹ, cả khuôn mặt đều chôn vào bên trong lòng cô, xấu hổ đến mức cả gương mặt đều ngượng ngùng.
Ông ngoại liền an ủi cậu: "Tiểu Quang còn nhỏ mà, đến lúc lớn khác biết nói thôi."
Tiểu Trừng Quang liền nâng khuôn mặt nhỏ hồng hồng lên, đôi mắt ướt dầm dề nhìn ông ngoại.
Ăn xong bữa cơm tất niên buổi sáng, người một nhà đều ngồi bên trong phòng khách xem các chương trình vui xuân, đón giao thừa.
Sở Triều Dương đã đổi quần áo mới cho tiểu Trừng Quang, ôm hắn nhẹ nhàng vỗ, một lát liền ngủ rồi.
Cô cũng chịu không nổi, liền đi ngủ.
Đầu năm hai người cha Sở và mẹ Sở mang theo Sở Triều Dương cùng với tiểu Trừng Quang về quê tế tổ, còn đi nhà bà ngoại một chuyến, xách rất nhiều đồ vật.
Lúc trước Sở Y Huyên xảy ra chuyện, cha Sở cũng lại đây mượn tiền mấy anh em vợ, cậu em vợ cầm hai vạn đồng tiền đưa cho ông, bị vợ hắn ta hung hăng châm chọc một phen, lời trong lời ngoài đều là mắng Sở Y Huyên không biết kiềm chế, không biết xấu hổ, "Làm nghề nhà giáo đấy, làm nghề nhà giáo mà dạy con tốt quá ha? Nếu tôi mà nuôi dạy ra một đứa con giống như Dương Dương, chắc là toàn bộ học sinh của tôi đều đủ khả năng đi làm tiểu tam cướp tiền quá." Đã thế bà ta còn âm dương quái khí* mà trợn trắng mắt, "Nếu tôi đẻ ra được một đứa con gái như vậy chắc tôi xấu hổ, mắc cỡ đến chết đi được, còn không biết xấu hổ mà lại đây vay tiền."
*Âm dương quái khí: nghĩa đen tà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Lúc ấy bà ta rất bất mãn: "Có thân thích như mấy người thật là xúi quẩy, làm hại chúng ta cũng không dám ngẩng đầu."
Cha Sở lúc ấy có việc cần cầu xin người ta, nên chẳng sợ cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng, đầu đều ông vẫn không chịu nâng dậy, da mặt dày đứng đó cầu xin.
Hiện tại tuy rằng bọn họ có tiền, nhưng người nổi tiếng là Vô Danh, việc của Sở Y Huyên vẫn chưa có qua đi, cha Sở mẹ Sở không nghĩ sẽ để con gái và cháu ngoại nhỏ của bọn họ phải chịu sự xem thường và chế nhạo của người khác, cho nên căn nhà ở quê quán bọn họ đã bán, bây giờ không chỗ ở, đành thuê phòng ở trong khách sạn, bọn họ quay về mua quà đi hiếu kính người lớn hai nhà.
Lần này trở về, trừ bỏ việc tế tổ ra, tiền cũng đã có, cho nên cha Sở dứt khoát thanh toán hết những khoản nợ còn lại, ông lại tìm người bạn cũ làm kiến trúc sư kia, nói về việc xây dựng trường học sau này.
Bọn họ cũng không có ở quê quán lâu, mấy ngày đã quay trở về Kinh Thị.
Mùng năm tháng giêng, mấy người An Bội Bội, Hồ Dữu, Trương Hinh Tâm đều tới nhà Sở Triều Dương làm khách, nhìn thấy Vô Danh không đeo mặt nạ, bọn họ đều sợ ngây người!
_____ Hết chương 74 _____