Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 53: Chương 53: Liệu Việc Phát Hành Album Sẽ Đi Đâu Về Đâu ?




Vốn dĩ bởi vì mọi người đều ở khu Kinh Thị, nên Lưu Duệ đương nhiên là chú ý động thái bên khu Kinh Thị nhiều hơn, ánh mắt khó tránh khỏi đã bị hấp dẫn bởi nhân khí và thực lực của Sở Triều Dương.

Nhưng là, chờ tới sau khi công bố top 3 của từng khu được thăng cấp vào vòng tiếp theo xong, ánh mắt Lưu Duệ lại bị hấp dẫn bởi số 133 khu An Thị, An Bội Bội.

Bởi vì nhân khí bên ngoài của An Bội Bội cũng không thấp hơn Sở Triều Dương là bao.

Phải biết rằng, Sở Triều Dương ở khu Kinh Thị từng có một lần nhận được hơn ba mươi vạn phiếu chỉ trong một lần thi đấu a, vượt qua người thứ hai là Hùng Viện Viện tận mười mấy vạn phiếu lận, ở các khu khác, người như vậy được coi như là một thần thoại đấy.

Nhưng không nói tới số phiếu thần thoại ngang ngửa Sở Triều Dương của An Bội Bội, thì cô ấy còn trẻ, lớn lên xinh đẹp, trêи người sở hữu một cỗ hơi thở mà những người khác không tài nào có được.

Không hề thô tục một chút nào.

Khi đứng với những nữ sinh khác ở cùng một chỗ, cô ấy luôn như hạc trong bầy gà, ánh mắt tất cả mọi người đều chỉ tập trung dừng lại trêи trêи người An Bội Bội, khiến cho hai vị tuyển thủ được á quân và huy chương đồng ở bên cạnh dường như chỉ là hai con vịt xấu xí ở nông thôn.

So sánh với Sở Triều Dương không biết dung mạo như thế nào, tuổi cũng đã qua ba mươi, đã kết hôn và sinh con, thì An Bội Bội tuyệt đối đẹp hơn nhiều, cô cao hơn một mét bảy*, trêи cơ thể luôn tồn tại một loại khí chất tựa như cô đang tắm mình trong gió xuân, ngón giọng cũng rất hay.

*Do Sở Triều Dương xuyên về cái thời ba mẹ nam nữ chính cơ, do vậy thời gian sẽ bị lùi một chút, hồi đấy đất nước chưa phát triển, nên một mét bảy đã là rất cao.

Ý tưởng đầu tiên mà Lưu Duệ nảy ra khi nhìn thấy An Bội Bội chính là: Mau ký hợp đồng với cô ấy!

Đối với An Bội Bội, hắn không hề có suy nghĩ khinh thường như đối với Sở Y Huyên, tại vì nhà cô ấy rất có bối cảnh đấy, ba cô ấy phải thuộc dạng giàu số một số hai An Thị, cô ấy chính là thiên kim đại tiểu thư chân chính, bạch phú mỹ chính hiệu.

Nhưng trong tay hắn hiện đang có ba nghệ sĩ tốt, kế hoạch của hắn vốn là nhờ vào lần thi đấu này, nhân lúc nhân khí của các cô ấy còn đang cao thì sẽ tạo thành một nhóm nhạc nữ gồm ba người để các cô ấy xuất đạo.

Trong ba người, Giang Cầm ngón giọng tốt, có thể làm hát chính; Mễ Kiều ngón giọng, tướng mạo đều không tầm thường nên có thể đảm nhận vị trí gương mặt đại diện của nhóm; Hùng Viện Viện vũ đạo rất tốt, lớn lên lại đáng yêu, có thể đảm nhiệm vị trí nhảy chính.

Ba cô gái trẻ tuổi, diện mạo lại hoàn hảo, mỗi người một vẻ, đều là những cô gái có độ công nhận rất cao, tại thời điểm nhân khí tốt nhất mà tạo thành một nhóm nhạc, lại có thêm hắn cung cấp tài nguyên cho thì nhất định bọn họ có thể nổi tiếng!

Nhưng nếu bây giờ có thêm một An Bội Bội, thì chắc chắn tài nguyên trong tay hắn lại phải bị chia nhỏ đi, hiệu quả sẽ không còn cao nữa, cho nên không bằng cứ giữ nguyên kế hoạch như vậy, hiện tại đẩy mạnh tuyên truyền cho ba người các cô cái đã, đem tài nguyên tập trung hết ở trêи người các cô.

Ánh mắt Lưu Duệ mới chỉ dừng lại trêи người An Bội Bội khoảng một giây, Mễ Kiều ngay lập tức chớp mắt, tiếng cười thanh thúy tràn ra từ đôi môi đỏ au: “Đây là Lưu ca đang coi trọng An Bội Bội ư?”

Lời nói của Mễ Kiều lập tức khiến cho Hùng Viện Viện cảm thấy có nguy cơ, đôi mắt quét một vòng qua người Lưu Duệ, như sợ lời Mễ Kiều nói là sự thật.

Ánh mắt của Giang Cầm cũng dừng trêи người Lưu Duệ, nhưng so với sự để ý lộ liễu của Hùng Viện Viện, ánh mắt của Giang Cầm bình tĩnh hơn nhiều, chỉ mang theo một chút nghi hoặc.

Lưu Duệ hơi cảnh cáo mà liếc mắt nhìn Mễ Kiều một cái, “Không phải ai cô cũng có thể chọc vào được đâu, nếu dư tinh lực thì đem nó đặt lên việc thi đấu đi, đừng có để ý lung tung, tuy nội bộ đã điều động sắp xếp vị trí quán quân cho các cô, nhưng các cô cũng đừng giống…” Ánh mắt sắc bén bất mãn của hắn liếc nhìn Hùng Viện Viện: “Lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Hùng Viện Viện bị hắn nhìn thì trong lòng lập tức căng thẳng, cô liếc mắt nhìn Mễ Kiều một cái, không phục mà bĩu môi.

Mễ Kiều cười ngọt ngào, “Lưu ca cứ yên tâm.”

**

Đối với việc thi đấu [Siêu cấp tân tiếng ca], Hoàng Hiểu Tuyền và Cổ Duệ Chính cũng đều chú ý tới, tuy nhiên điểm chú ý của hai người lại hoàn toàn không giống nhau.

Hoàng Hiểu Tuyền là chú ý xem có hạt giống nào tốt có thể ký hợp đồng được hay không, còn Cổ Duệ Chính thì chú ý xem có đối thủ nào của Sở Triều Dương đáng chú ý hay không.

Mễ Kiều thì không cần phải nói rồi, cô ấy chính là người mới mà truyền thông Tinh Không cực lực nâng đỡ sau Sở Y Huyên, cả diện mạo và giọng hát đều ngọt hơn cả mật, rất có duyên với người xem, nhân khí ở khu hát chợ phía nam cũng rất cao, chỉ xếp sau Vô Danh và An Bội Bội, có lẽ nếu tính số phiếu thật thì còn muốn cao hơn An Bội Bội nữa là.

Còn An Bội Bội tuy bên ngoài nhìn số phiếu có vẻ ngang ngửa Sở Triều Dương, nhưng theo các chuyên gia phân tích trong giới thì những số phiếu kia của An Bội Bội hầu như đều là số phiếu do nạp tiền mua thêm lượt bình chọn, ai bảo ba cô ấy là đại gia cơ chứ? Mà Mễ Kiều tuy rằng nói là có công ty ở đằng sau hỗ trợ tuyên truyền, nhưng số phiếu cũng hầu như đều là hàng thật giá thật.

Và nếu nói đến Sở Triều Dương, thì cô chính là một con ngựa đen cản đường nằm ngoài ý muốn của mọi người.

Nhưng may mắn thay, con ngựa đen này hiện đã nằm dưới trướng của Hoàng Hiểu Tuyền ông.

Mặt khác, ở khu Dung Thị có một Đồng Lâm Thanh là một ca sĩ sớm đã nổi danh, đằng sau là một công ty âm nhạc có kinh tế, và một Giang Cầm có thực lực không hề tầm thường, nghe nói cũng là một người từ ban huấn luyện của truyền thông Tinh Không đi ra.

Còn ở các khu hát khác… Đến bây giờ tạm thời ông vẫn chưa thể tìm ra được một hạt giống tốt nào đáng chú ý.

Đặc biệt là sau khi đã thu về bên người người có thực lực tốt nhất về dưới tay mình, thì khi nhìn những người khác, ông đều cảm thấy không đạt tiêu chuẩn.

Cổ Duệ Chính không rảnh sửa sang lại các tư liệu cho Sở Triều Dương, vì vậy mấy chuyện này đều giao cho Hoàng Hiểu Tuyền xử lí.

Sau khi ký hợp đồng cùng công ty đĩa nhạc Hải Báo, Hoàng Hiểu Tuyền không chỉ là tổng giám đốc công ty Hải Báo khu vực Kinh Thị nữa mà ông còn kiêm luôn cả chức danh làm người đại diện cho Sở Triều Dương, Sở Triều Dương cũng chính là nghệ sĩ đầu tiên kể từ khi ông thành lập công ty âm nhạc Hải Báo tại đây.

Trần Đan Ni hiện xem như là trợ lý tư nhân của Sở Triều Dương, nếu như lấy lý lịch tư nhân của Trần Đan Ni ra xem xét, thì việc cô có thể đơn độc làm người đại diện vẫn còn thiếu điểm rất nhiều, mà việc Trần Đan Ni muốn làm nhất, vẫn chỉ là nhà tạo hình tư nhân kiêm chuyên viên trang điểm của Sở Triều Dương mà thôi.

Cô từ chỗ Sở Triều Dương đã học được rất nhiều kỹ xảo hóa trang tân tiến, cũng tại đây kinh nghiệm trang điểm của cô ngày càng rộng mở, bỏ túi thêm được rất nhiều điều khiến cô mỗi khi nhớ lại đều phải tâm đắc.

Gương mặt nguyên chủ vốn phấn phấn nộn nộn, mềm mại nhưng rất có tính đàn hồi, có thể áp dụng với rất nhiều phong cách trang điểm khác nhau, cho nên hiện tại Trần Đan Ni chỉ hận bản thân cô có thể tháo xuống chiếc mặt nạ kia của Sở Triều Dương, rồi làm bộc lộ dung nhan mỹ miều của cô ấy, khiến cô ấy trở nên đẹp đẹp đẹp đẹp siêu siêu siêu siêu đẹp, đẹp tới mức mở ra một chân trời mới!

Đến lúc đó, cô có thể tự hào mà đi nói cùng đám bạn, hoặc nhóm người thân thích trong gia đình rằng lớp trang điểm hằng ngày của Sở Triều Dương đều là do cô phụ trách, tạo hình của Sở Triều Dương cũng là do làm, chỉ càn nghĩ đến khoảnh khắc này thôi, cô liền cảm thấy dường như bản thân lúc đấy hoàn toàn có thể chết trong sung sướиɠ mất ≧▽≦

Hiện tại bên phía bọn họ cũng giống như bên phía Lưu Duệ, đều giúp nghệ sĩ nhà mình phân tích các ưu điểm, nhược điểm của các thí sinh khác có thể bước tiếp vào vòng trong, rồi đưa ra thông tin của một số đối thủ có nguy cơ uy hϊế͙p͙ cao.

Thật ra Hoàng Hiểu Tuyền đối với An Bội Bội của khu An Thị là phi thường có hứng thú, ông đã phái người đi tiếp xúc.

Cổ Duệ Chính cũng không cho rằng có tuyển thủ nào có thể sở hữu một ngón giọng gây ra uy hϊế͙p͙ đối với Sở Triều Dương, nhưng hắn vẫn nghiêm túc xem qua video thông tin của các cô ấy, nhưng mới xem qua một cái, mày của hắn rất nhanh đã chau lại, rồi xem thêm một cái nữa, mày hắn lại tiếp tục chau, càng xem càng khó chịu.

Nhìn ánh mắt soi mói bắt bẻ kia, Hoàng Hiểu Tuyền ở một bên nhìn thấy liền rất tâm đắc.

Không phải tuyển thủ nào cũng không bình thường giống như Sở Triều Dương, một người mới trong giới âm nhạc mà lại có thể sở hữu được một ngón giọng lão luyện lâu năm đến thế, hơn nữa cô còn sở hữu một chất giọng được ông trời hết sức ưu ái.

Thẳng đến khi đến video của Giang Cầm, Đồng Lâm Thanh, hắn mới hơi nghiêm túc mà nhìn nhiều thêm vài lần, rốt cuộc thì Đồng Lâm Thanh cũng đã thành danh nhiều năm, ngón giọng cũng không kém quá nhiều so với Sở Triều Dương, vẻ ngoài cô ấy có vẻ thiên về phong cách ác quỷ, khuôn mặt được hóa trang với một đôi mắt đen đặc, khoác trêи mình một bộ quần áo punk*, một mái tóc đen ngắn được vuốt ra sau đầu, khí tràng cũng đủ mạnh mẽ.

*Quần áo punk



Đồng Lâm Thanh và Cổ Duệ Chính cũng coi như là ca sĩ trong cùng một thời kỳ, cho nên Cổ Duệ Chính cũng coi như là biết cô, hơn năm năm về trước, cô đã từng tham gia qua một chương trình thi đấu dành cho các ca sĩ trêи toàn quốc, nhận được giải thưởng ưu tú* chung cuộc, MV ca nhạc đầu tay của cô là [Y giả] cùng ca khúc chủ đề cùng tên đã từng nhận được giải thưởng đĩa nhạc mới xuất sắc nhất của năm tại Hoa Quốc, ngoài ra thì mới hồi năm ngoái, cô đã được mời tham gia đại sảnh nhạc hội mùa xuân tổ chức tại Vienna.

*Giải thưởng ưu tú ở đây chính là kiểu giải khuyến khích, giải phụ ấy mọi người.

Nếu nói về ngón giọng, so với những thí sinh khác tham gia lần này, không tính Sở Triều Dương thì cô chính là người sở hữu ngón giọng tốt nhất tại đây.

Tiếp theo chính là Giang Cầm.

Nói đến Giang Cầm, người trong vòng không mấy ai biết đến cô, nhưng nếu nói đến bố cô, Giang Quốc Lương thì lại chẳng mấy ai là không biết đến tên ông, ông là một trong vài người đầu tiên thành lập dàn nhạc tại Hoa Quốc, là một tiền bối đứng tuổi trong giới của Cổ Duệ Chính.

Giang Quốc Lương từ nhỏ đã theo học âm nhạc, sau khi tòng quân trở về, ông trở thành một bộ đội trong đoàn quân chủ lực, bị phân đến cục đường sắt, nhưng vì sợ cường độ lao động cao sẽ tổn thương đến ngón tay, ông liền dứt khoát bỏ nghề, rồi kêu gọi bằng hữu cùng thành lập dàn nhạc.

Giang Cầm cũng chính là từ nhỏ đã được theo ba đi đây đi đó học tập, cùng biểu diễn ở khắp nơi, nên mới bốn tuổi cô đã có kinh nghiệm biểu diễn trêи sân khấu, hơn nữa cô lại còn rất có thiên phú trong lĩnh vực âm nhạc, chất giọng cũng rất tốt.

Còn An Bội Bội và Mễ Kiều thì các cô ấy chủ yếu là dựa vào điều kiện bên ngoài nhiều hơn ngón giọng, nhưng nhiều khi, lực hấp dẫn bên ngoài có tầm quan trọng hơn ngón giọng rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.