Beta: Minh Nguyệt
Chương 9
........
Lễ tốt nghiệp lần này quả thực long trọng phi phàm như trong dự đoán của mọi người, không ít lãnh đạo trường học và nhân vật nổi tiếng của xã hội đều tham dự buổi lễ.
Ngay cả bọn học sinh tham gia buổi lễ cũng không giống với lúc trước, không ai trong đó lén chơi điện thoại cả, ánh mắt của từng người một đều đưa lên đài chủ tịch.
Nói đúng ra, là người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm trên đài chủ tịch kia, giống như trong truyện tranh không cần hiệu ứng cũng sẽ tỏa sáng.
Trong những ánh mắt đó thì nhiều nhất là nữ sinh.
Trên đài chủ tịch, lãnh đạo trường học hiếm có không dùng lời mở màn dài dòng, đơn giản trong sạch nói vài câu liền để cho người chủ trì tiếp tục.
Cố Cẩm đan chéo hai tay trước bụng nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, duyên dáng yêu kiều đứng đấy.
Thật ra là đang lặng lẽ vểnh tai lên, nghe các nữ sinh đè lại hưng phấn, kích động mà thảo luận người đàn ông ở trên đài.
“Thật đẹp trai thật hoàn mĩ!”
“Anh ấy còn đeo kính, mỹ nam phong độ nhẹ nhàng khí chất thuộc loại cấm dục nha!”
“Dáng người thật tốt quá đi, các cậu đoán xem anh ấy có mấy khối cơ bụng?”
“Chậc, còn cần phải đoán? Chắc chắn là mặc quần áo vào thì nhìn gầy, cởi quần áo ra thì đầy đặn!”
Bất ngờ bỗng nhiên nhớ lại lần đó đụng phải lồng ngực cứng rắn như sắt thép, Cố Cẩm âm thầm gật đầu trong lòng.
Ngay sau đó, vừa không chú ý thì chợt nghe thấy chủ đề của các cô đã đi về hướng có chút không thể nói rõ.
Đám nữ sinh nảy sinh xuân tâm này, Cố Cẩm bật cười.
Cô lại dịch tầm mắt về phía trên đài một lần nữa.
Cũng khó trách, ở giữa một đám hói đầu và bụng bia, người đàn ông với dáng người xuất sắc, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, giống như cây Bạch Dương trong sa mạc, quả thực càng dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Càng khỏi phải nói, tướng mạo của người đàn ông này lại xuất chúng, xuất thân hùng hậu, có thể nói là cực phẩm trong đám đàn ông.
Đáng tiếc, không phải cô có thể khống chế được.
“Ài, cậu nói có đúng không?”
Cố Cẩm đang xuất thần, bỗng có người lén chọt cánh tay cô.
“Hả? Cái gì?” Cố Cẩm quay đầu lại mê mang hỏi.
Người chọt cô là một tiểu thư nghi lễ khác, hai mắt cô ấy tỏa sáng, trên mặt dâng lên mây khói màu hồng sớm mai, nhìn chằm chằm lên trên đài rồi nói: “Mục Minh Thừa ấy!”
“Mục Minh Thừa?” Cố Cẩm vô thức đọc theo một lần, chợt vừa nghe thấy cái tên này, cô bỗng có loại cảm giác quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
“Chính là người đàn ông ngồi ở chính giữa kia.” Cô gái giải thích một câu, không thể tin được mà nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, “Không phải là tới cả anh ấy mà cậu cũng không biết chứ, là tổng tài Mục thị trong truyền thuyết đó.”
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì mới phát hiện cô có chút lạ mắt. Hai mắt cô gái đánh giá Cố Cẩm từ trên xuống dưới, mặt đầy nghi ngờ: “Cậu là người mới vào đội nghi lễ sao? Sao trước kia chưa từng gặp qua?”
Kỳ lạ thay, đội nghi lễ từ lúc nào thì tuyển nhận nữ sinh dưới một mét sáu tám chứ. Chẳng qua, khuôn mặt vậy mà rất xinh đẹp, so với đội trưởng của các cô thì phải xuất sắc hơn ba phần.
“Đúng vậy,” Cô gái nói khiến đầu óc Cố Cẩm loạn thành một vòng tròn, cô không muốn lãng phí thời gian để nhiều lời, liền cười trả lời, “Em vừa mới vào chưa được mấy ngày, không biết em cũng rất bình thường.”
Nhưng mà, cô cười rất cứng nhắc.
Cô gái thật sự không nghĩ quá nhiều, vỗ cánh tay cô rồ dặn dò một câu: “Đừng khẩn trương, chờ lát nữa em cứ làm theo chị là được rồi, sau này tham gia vài lần hoạt động nữa thì sẽ quen thôi.“.
Cố Cẩm gật đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn người đàn ông xuất chúng ở trên đài.
Mục Minh Thừa, Mục Minh Thừa.
Cô nhớ ra rồi!
Người đàn ông Mục Minh Thừa này, số lần lên sân khấu ở trong sách cũng không nhiều lắm, chỉ có vài lần xuất hiện ít ỏi, nhiều nhất là trong hồi ức của nữ chính Trình Hân, tác dụng vẻn vẹn chỉ có khơi ra máu ghen của nam chính, sau đó ôm nữ chính trừng phạt các loại bạch bạch bạch.
Mặc cho ai đặt người đàn ông cao quý giống như quý công tử nho nhã yếu đuối ở trước mắt này vào loại cảnh tượng dơ bẩn, đều sẽ cảm thấy là một sự không tôn trọng đối với anh.
Nhưng mà, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Khi Trình Hân mười sáu tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch, so với bây giờ thì cô còn kiêu căng đơn thuần hơn. Cô đã quen làm trung tâm trong mắt của mọi người, hễ có ai rủ cô đi chơi đùa ở quán bar, vừa rủ thì chắc chắn sẽ đi.
Có một lần là sinh nhật bạn học trong lớp, bạn học kia vừa lúc là nam sinh mà cô yêu thầm.
Cô đã hẹn với các bạn học trong lớp đi tham gia patty được tổ chức ở quán bar vào buổi tối.
Ngày đó, cô đã cãi nhau với trong nhà, thoát khỏi tài xế theo đuôi, khi tự mình một người đi đến quán bar, buổi tụ hội đã giải tán.
Trong quán bar rồng rắn hỗn tạp (1), mọi người thấy cô đơn độc một mình, bộ dáng lại xinh đẹp hiếm thấy, liền không có ý tốt đến gần.
(1) Rồng rắn hỗn tạp: Chỉ nơi người xấu người tốt lẫn lộn.
Nói là đến gần, nhưng giữa động tác lại rất có ý vị cưỡng ép. Trình Hân chỉ là một thiếu nữ vị thành niên, quanh năm được người nhà bảo vệ rất tốt, sao có thể ứng phó được cục diện bực này.
Loại chuyện này ở quán bar thì rất nhiều, những người khác tự nhiên sẽ không tự tìm phiền phức mà đi lên ngăn cản, dù sao thì một cô gái ngoan, ai sẽ một mình đến quan bar vào đêm hôm khuya khoắt?
Đây là lần đầu Trình Hân biết cái gì gọi là sợ hãi và hối hận, cô kêu cứu ở dưới những nanh vuốt ma quỷ của mấy người đàn ông đầy mỡ, rồi dần dần biến mất.
Đang ở lúc tuyệt vọng, một người đàn ông bỗng xuất hiện không khác gì Thần Minh từ trên trời đáp xuống.
Người này chính là Mục Minh Thừa.
Ngày đó anh đi chấp hành nhiệm vụ, hiệp trợ cảnh sát ở quán bar ngồi canh một gã tội phạm lớn của quốc tế, mười lăm phút trước vừa lúc bắt gã đó lại về quy án, cũng không gợi ra một chút khủng hoảng.
Bắt gặp chuyện này, tính chất thiêng liêng của nghề nghiệp đã khiến anh ra tay cứu người.
Đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một việc nhỏ bình thường, vỗ mông liền chạy lấy người. Đối với thiếu nữ Trình Hân mới biết yêu lần đầu mà nói, người đàn ông cao lớn anh tuấn kia là ân nhân cứu mạng đã đưa cô chạy thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của bọn người xấu.
Cùng so sánh, nam sinh cô yêu thầm chẳng qua chỉ là gà yếu cọng hành non (2), đã sớm bị cô vứt lên chín tầng mây.
(2) Gà yếu cọng hành non: Ý chỉ yếu cả trong lẫn ngoài, yếu như con gà bệnh (về thể hình) và như cọng hành non (về tính cách).
Một màn anh hùng cứu mỹ nhân, Mục Minh Thừa đã trở thành bạch nguyệt quang (3) của nữ chủ.
(3) Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
Trong nguyên tác, từ lúc tên của anh xuất hiện ở bên miệng nam nữ chính, theo đó mà đến chính là vận động truyền thống.
Gần như mỗi lần đều là nữ chính tức giận, nam chính lấy lòng, nữ chính nói không lựa lời, nam chính lại ghen, hai người không ngừng ồn ào mâu thuẫn, lại phát triển tình cảm theo cách cũ.
Nhớ lại điều này, ánh mắt Cố Cẩm nhìn Mục Minh Thừa liền có chút vi diệu.
Có lẽ ánh mắt tìm hiểu của cô quá lộ liễu, trong lúc lơ đãng, lại đối diện với tầm mắt của người đàn ông một lần nữa, anh nâng mắt kính gọng vàng, khóe miệng gợi lên một độ cung hơi không thể thấy.
Độ cung vừa vặn lại bị Cố Cẩm thấy được, nhưng cô cũng không dám kinh diễm nữa.
Thậm chí nhớ lại vài nét bút ít ỏi miêu tả khi Mục Minh Thừa làm phông nền trong sách, trong lòng không khỏi e ngại.
Anh chính là vương giả sống sót từ chém giết trong rừng rậm nhiệt đới YM đáng sợ nhất trên thế giới, trong tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, từng là một trong các át chủ bài được quốc gia che dấu sâu nhất.
Có rất ít người biết tầng thân phận này, bây giờ xuất ngũ, dựa lưng vào nhà ba mẹ, hơn nữa thủ đoạn lại tàn nhẫn cứng rắn, kinh doan ở trên thương trường vẫn thuận buồm xuôi gió như cũ.
“Đi mau đi mau,” Đang nghĩ ngợi, thì cánh tay Cố Cẩm bỗng bị kéo, chị gái nhỏ nghi lễ kia nhắc nhở: “Đến lượt chúng ta lên sân khấu trao giải rồi.”
Cô vội vàng thu lại tâm trạng, đi theo đội nghi lễ lên đài chủ tịch.
Lại trùng hợp như vậy, người cô đối ứng lại là Mục Minh Thừa.
Càng đến trước mặt anh, bắp chân Cố Cẩm bỗng không nghe lời mà run lên, cố tình cô còn phải đoan trang ưu nhã mà đi tới, đưa giấy chứng nhận màu đỏ trong tay cho người nọ.
Mục Minh Thừa đứng ở giữa đài, thỉnh thoảng ôn hòa nói vài câu với lãnh đạo trường học ở bên cạnh, dẫn tới một trận tựa lấy lòng tựa khâm phục tán thưởng.
Anh tự nhiên không thèm để ý, nhưng dư quang trong mắt vẫn luôn chú ý đến bước đi lay động của cô gái nào đó.
Sườn xám đỏ thẫm xinh đẹp, phác hoạ ra đường eo hoàn mỹ của cô. Giữa lúc đi lại, đôi chân trắng thon dài như ẩn như hiện từ chỗ hai sườn xẻ ra.
Mục Minh Thừa không thể không thừa nhận, đây là một cô gái cực đẹp.
Mà xuống chút nữa, anh liền nhìn thấy bàn chân trắng nõn tinh xảo như ngọc của cô, đến giờ vẫn luôn hận cái dẫm kia!
Hổi ức thống khổ nảy ra, sắc mặt Mục Minh Thừa lập tức liền xanh.
Gần như là một giây đồng hồ, lại như đã qua một thế kỷ, Cố Cẩm chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua gian nan như thế, người nọ mới chậm rãi nhận lấy giấy chứng nhận.
“A,” Cố Cẩm nhỏ giọng kêu lên, ngứa ngáy trong lòng bàn tay khiến cô lập tức chợt thu tay lại, thiếu chút nữa khiến cho người khác chú ý.
Anh ta anh ta anh ta…… Vậy mà lại đùa giỡn cô!
Tức giận trong lòng, cô ngẩng đầu hung tợn trừng với hình bóng cao lớn kia.
Lúc này trong lòng không còn sợ, chân cũng không run nữa, tay cũng không run.
Giày cao gót bỗng rục rịch.
Nếu không phải đây là lễ đài trao giải, cô nhất định sẽ đá một cước khiến anh không thể giao hợp được.
Tổng giám đốc thì làm sao? Lính đặc công thì sao? Bại hoại xã hội chiếm tiện nghi phụ nữ nên bị chỉnh đốn thật tốt.
Cố Cẩm đi xuống đài, giày cao gót dẫm đến nỗi uy vũ sinh phong.
Thấy thế, Mục Minh Thừa buồn cười một tiếng, không tiếng động vuốt ve đầu ngón tay.
Động tác cọ xát gót chân trên mặt đất của cô, tuy rằng đã nhịn xuống, anh cũng nhìn thấy rõ ràng.
Quả thực, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
.........
#Lảm nhảm:
✔Các nàng à, ta thấy việc cập nhật lại chương này cũng k ổn cho lắm, có ai biết còn cách nào nữa không? Đây là chương đã được edit hoàn chỉnh nha.Chương hôm qua chỉ là convert thôi nha.
.........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~