Editor: spring | Beta: lnc
Từng ngày trôi qua, cường độ học tập của đội tập huấn cũng không ngừng gia tăng.
Cách mỗi ngày sẽ có một bài thi dài bốn tiếng rưỡi, thi xong ăn bữa cơm lại tiếp tục đi học, không có một chút thời gian nhàn rỗi nào.
Ban đầu Vương Quỳnh còn phàn nàn với Cảnh Từ, về sau ngay cả sức lực để phàn nàn cũng không có. Buổi tối, sau khi về phòng qua loa rửa mặt, cậu ta không nói không rằng, đặt lưng xuống giường liền ngủ.
Nhưng mà sự mỏi mệt kéo dài này chẳng thể biến mất sau khi ngủ một giấc, mà không ngừng tích lũy về mặt tâm lý. Càng về sau, bầu không khí của đội tập huấn càng ngột ngạt.
Tiêu hao nhiều calo khiến sức ăn của Cảnh Từ lớn hơn không ít, ngay cả thói quen buổi sáng không ăn nhiều cũng sửa lại, đến tối về còn muốn tìm thêm đồ ăn vặt ăn lót dạ. Nhưng dù là vậy, cậu vẫn gầy đi.
Nộp bài thi lần cuối cùng xong, Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm.
Những người khác trong phòng học cũng giống cậu, như là cuối cùng cũng trút được gánh nặng, nằm dài trên bàn.
Rõ ràng đã có thể đi ra ăn cơm, nhưng nhất thời không có ai động đậy.
Bài thi của đội tập huấn sẽ không trả lại cho đội viên, giáo viên cũng sẽ không giảng bài thi. Trước khi kết quả cuối cùng công bố, ai cũng không biết mình thi thế nào.
Cảnh Từ cất kỹ bút, sắp xếp ngay ngắn hộp bút, đi đến trước chỗ ngồi của Vương Quỳnh: "Đi ăn cơm không?"
"Kéo tôi một phát." Vương Quỳnh mềm oặt ngồi trên ghế, giơ lên một cánh tay với Cảnh Từ.
Cảnh Từ bật cười, duỗi tay kéo cậu ta dậy: "Đi thôi."
Vương Quỳnh gật gật đầu, sóng vai đi ra ngoài.
Trong nháy mắt bước ra khỏi phòng học, Vương Quỳnh bỗng nhiên "A!" một tiếng không hề báo trước, giống như là đến tận lúc này mới kịp phản ứng lại, sung sướng nói: "Sống qua hôm nay là kết thúc rồi!"
Lần nào đội tập huấn cũng thi vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối bọn họ còn có hai giờ tự học. Buổi sáng ngày mai là nghi lễ bế mạc, đồng thời công bố danh sách tuyển chọn vòng một, sau khi kết thúc là có thể rời khỏi đội.
"Ừ." Cảnh Từ lên tiếng, trong lúc tập huấn cậu thật sự đã ép khô tất cả sức lực của mình, phát huy toàn bộ tiềm năng có thể, cho nên mặc kệ kết quả thế nào, cậu đều có thể bình tĩnh đón nhận.
"Giờ tôi chỉ muốn mau mau về nhà, ngủ ba ngày ba đêm." Vương Quỳnh xòe bàn tay của mình ra, nhìn về phía Cảnh Từ: "Tôi cảm thấy mình gầy đi, quá tra tấn người."
Cậu ta thở dài: "Hóa ra khi con người bị ép bức đến tận cùng, ngay cả thịt mỡ cũng đành phải nhường bước."
"Tôi cũng muốn về nhà." Cảnh Từ nhấc màn cửa, đi vào nhà ăn.
Mấy ngày đầu cậu còn có thời gian rảnh gọi điện thoại cho Doanh Kiêu nói mấy câu. Về sau chỉ có thể liên lạc qua Wechat, hơn nữa thường thường là Doanh Kiêu nhắn mấy tiếng cậu mới rảnh đáp một câu.
Cậu thật sự rất rất nhớ Doanh Kiêu, nhớ đến mức dù xung quanh bị toán học quấn lấy cũng không thể quên đi loại cảm giác này.
"Sau này đừng quên liên lạc với tôi đấy." Vương Quỳnh nhanh chóng đến cửa gọi món, bưng đĩa ăn chờ bên cạnh Cảnh Từ, căn dặn cậu: "Hai ta không chỉ là chiến hữu, về sau còn cùng trường cùng hệ nữa."
"Chắc chắn sẽ không." Cảnh Từ bảo dì chia thức ăn tăng cho cậu thêm hai lạng cơm, đi đến bàn ăn cùng Vương Quỳnh.
"Nè, lớp mười hai cậu định sống thế nào?" Vương Quỳnh kẹp một miếng xương sườn nhét vào miệng, tò mò nhìn về phía Cảnh Từ: "Dù sao tôi cũng không có ý định ru rú mãi ở trường, thỉnh thoảng ló mặt điểm danh là được, thời gian còn lại sẽ ở nhà chơi game, bù lại toàn bộ những năm tháng mình đã bỏ qua."
Trước đó Cảnh Từ thật sự không hề nghĩ đến vấn đề này.
Cậu chăm chú suy nghĩ một chút, đáp: "Tiếp tục đi học."
Nhưng trọng điểm hẳn sẽ chuyển từ học tập thành đốc thúc Doanh Kiêu học tập.
Nghĩ đến Doanh Kiêu, trên mặt Cảnh Từ không kìm được mà mỉm cười.
Vương Quỳnh nhìn mà suýt chút nữa tự hoài nghi bản thân, đi học thật sự hạnh phúc như vậy sao? Hay là trường học tỉnh Đông Hải của bọn họ có điểm gì đặc thù?
Bên này Cảnh Từ đang bình tĩnh chờ đợi kết quả tuyển chọn, bên kia nhà họ Cảnh không hài hòa như vậy.
Sau khi tin tức không chu cấp tiền sinh hoạt của con trai của vợ trước bị tuôn ra, ông Cảnh thực sự chịu không nổi ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp, xin từ chức với lãnh đạo công ty.
Mặc dù trong công ty ông Cảnh cũng xem như một quản lý cấp trung, nhưng không phải không thể thay thế. Lãnh đạo nhanh chóng đồng ý lời từ chức của ông ta, đồng thời trong lúc chuyển giao công việc thì tuyển mộ người mới.
Ban đầu, ông Cảnh xin từ chức do muốn tìm một công ty không ai biết ông ta để bắt đầu lại từ đầu. Công ty hiện tại của ông ta có danh tiếng không tệ, bình thường đi ăn máng khác trên cơ bản tiền lương đều sẽ tăng rất nhiều.
Nhưng ông ta coi thường lực lượng dư luận.
Cảnh Từ đẹp trai, thành tích học tập tốt, lại là học sinh thi đấu đầu tiên của tỉnh Đông Hải tiến vào đội tập huấn quốc gia, xứng đáng là tấm gương của tất cả học sinh. Một đứa nhỏ phụ huynh cả nước ai ai cũng muốn lại bị bố ruột của mình ngược đãi. Tin tức tương phản mãnh liệt như vậy há không khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Ít nhất trong ngành Internet truyền bá tin tức nhanh chóng, ông Cảnh bị ghi vào sổ đen.
Đối với con ruột của mình còn có thể nhẫn tâm như vậy, ai dám nhận vào công ty? Ngộ nhỡ ngày nào đó không cẩn thận chọc ông ta, ông ta cú lên rồi đầu độc vào máy lọc nước trong văn phòng thì biết làm thế nào?
Tiền lương bình quân ngành Internet cao, văn hóa doanh nghiệp thoải mái, phúc lợi đãi ngộ tốt. Người từng làm trong công ty Internet hoàn toàn không thể thích ứng với ngành nghề khác.
Cứ như vậy, ông Cảnh bắt đầu con đường chờ việc dài đằng đẵng của mình. Mà từ khi ông ta không đi làm không kiếm tiền, mâu thuẫn với Kim Phượng cũng dần dần nổi lên.
Cho nên, trong khoảng thời gian này nhà họ Cảnh gà bay chó sủa. Hai ngày một trận cãi vã nhỏ, ba ngày một trận cãi nhau lớn. Còn chưa hết, ông Cảnh mất mặt ở chỗ Cảnh Từ, nên hung ác thề phải bồi dưỡng ra một sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại, thế là Cảnh Miểu liền gặp nạn.
Ngày ngày bị nhìn chằm chằm học tập không nói, ngay cả thời gian vốn để giải trí cũng không có.
Cảnh Miểu vốn đang trong thời gian phản nghịch, bị ông Cảnh trông giữ chặt chẽ như vậy, thành tích chẳng những không nâng cao, ngược lại giảm xuống không ít.
Ngày này, Cảnh Miểu không nhịn được lén lút vào diễn đàn trường cấp bá đọc tin tức về Cảnh Từ, vừa mở ra một bài đăng, điện thoại đã bị ông Cảnh cướp đi.
"Điểm cuối kỳ có từng ấy mà còn có mặt mũi chơi điện thoại?" Ông Cảnh tức giận nhìn Cảnh Miểu: "Tranh thủ thời gian về phòng làm bài tập đi!". ngôn tình sủng
Cảnh Miểu sầm mặt ném gối ôm xuống đất, dùng dằng bỏ về phòng.
"Đứa nhỏ này càng lớn càng kỳ cục." Ông Cảnh oán trách một câu, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.
Ông Cảnh cười lạnh một tiếng, ụp điện thoại xuống bàn trà.
Triệu Kim Phượng vừa hay nhìn thấy, cau mày hỏi: "Ông lại cáu giận cái gì?"
"Không có việc gì." Ông Cảnh xoa mặt: "Thấy có người đang nói chuyện đội tập huấn, còn bảo Cảnh Từ nhất định có thể đi vào vòng tiếp theo."
Ông Cảnh khinh miệt nói: "Bằng nó?"
Sau lần trước bị thầy Lưu trào phúng, ông Cảnh đã bù đắp lại tri thức về thi đấu Olympic Toán, cuối cùng hiểu rõ vị trí trước mắt của Cảnh Từ.
"Chẳng phải chỉ là một trận thi đấu không ra gì sao, còn xem nó thành của quý." Triệu Kim Phượng ghen ghét vô cùng, chua xót nói: "Xem lần này nó không được tuyển thì phải làm sao."
Tết xuân năm nay các họ hàng thân thích đến chúc Tết toàn âm thầm nghe ngóng tin tức về Cảnh Từ, chẳng có ai quan tâm Cảnh Miểu. Triệu Kim Phượng bực đến mức cả ngày không ăn cơm, chỉ muốn Cảnh Từ lập tức xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngã từ trên mây xuống đất mới hả dạ.
"Tôi cũng không tin lần này nó còn có thể tiếp tục dẫm nhầm cứt chó!"
Không ít người có ý tưởng giống Triệu Kim Phượng, đương nhiên cũng không thiếu người chân thành hi vọng Cảnh Từ làm tốt.
Ngày tập huấn cuối cùng của Cảnh Từ vừa khéo là mười bảy tháng Giêng, hôm sau ngày khai giảng của Thực Nghiệm Tỉnh.
Tan học tiết thứ hai buổi sáng, mấy người Hà Chúc vội vàng chen đến bên người Doanh Kiêu, hỏi hắn: "Anh Kiêu, có phải lúc này anh Từ đã bắt đầu nghi lễ bế mạc rồi đúng không?"
"Ừ." Doanh Kiêu ấn mở trình duyệt web, vừa tìm kiếm tin tức có liên quan đến lễ bế mạc của đội tập huấn vừa đáp: "Chín giờ bắt đầu."
"A." Trịnh Khuyết ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: "Đã bắt đầu hai mươi lăm phút rồi!"
Cậu ta đang muốn nói gì đó, Trần Miểu Miểu bỗng nhiên kích động giơ điện thoại chạy tới, trực tiếp đẩy cậu ta sang một bên: "A a a a! Tôi tìm được một bài viết phát sóng trực tiếp vòng tuyển chọn đầu tiên của đội tập huấn!"
Doanh Kiêu lập tức ngước mắt nhìn về phía cô: "Share link qua cho tôi."
Bài viết này do một tuyển thủ cùng trong đội tập huấn với Cảnh Từ đăng, tuy người đang tham gia lễ bế mạc, nhưng bởi vì sắp công bố thành tích nên không thể bình tĩnh được, dứt khoát chạy tới diễn đàn thi đấu đăng bài, phản hồi đại chúng, thuận tiện ổn định tâm tình.
【 Ngồi đợi, chủ topic là người tốt, chúc chủ topic có một thành tích tốt. 】
【 Bây giờ là 9h26, căn cứ vào thời gian năm trước tiến hành phỏng đoán, trong vòng mười phút sẽ có kết quả. 】
【 Tuyển thủ tỉnh Bắc Đẩu của tôi cố lên! Nhân tố bí ẩn gì gì của tỉnh Đông Hải tính là cái thứ gì, các cậu mới đỉnh! 】
【 Chờ là được rồi mà. Kỳ quái thật đấy, trong bài đăng sao không có người của tỉnh Đông Hải vậy, chẳng phải chúng mày lòng tin tràn đầy lắm sao, hì hì hì. 】
【 Nghe nói bởi vì thành tích thi đấu quốc tế mấy năm trước không được tốt, cho nên năm nay đề đặc biệt khó. 】
"Đề khó sao." Mặc dù cái gì cũng không hiểu, nhưng Hà Chúc vẫn căng thẳng: "Vậy chẳng phải anh Từ rất thiệt thòi?"
"Anh Từ chắc chắn không có vấn đề." Fan cuồng Ngô Vĩ Thành lời thề son sắt vỗ bàn nói: "Muốn khó thì cùng nhau khó, anh Từ của tao còn sợ bọn họ à?"
Hà Chúc giật mình: "Cũng đúng. Bây giờ tao không có tâm trạng, bằng không thì đám não tàn trong bài đăng này mình tao thu thập hết."
Tìm mấy người thay phiên trông chừng tại cửa ra vào, các học sinh lớp 11-7 tụ tập bên cạnh bàn Doanh Kiêu, vừa trò chuyện vừa giơ điện thoại đổi mới bài đăng chờ kết quả.
Nhưng mà không biết xảy ra chuyện gì, năm nay kết quả chậm chạp không công bố.
Không chỉ người trong bài đăng đã đợi không kịp, các học sinh 11-7 cũng nóng nảy.
"Mọe, nếu không ra nữa thì vào tiết mất, tiết sau còn là giờ của lão Lưu!"
"Đội tập huấn của bọn họ có sáu mươi người đúng không? Thành tích của sáu mươi người phải chờ lâu như vậy? Hiệu suất gì thế này! Ngay cả một đầu ngón tay của lão Lưu cũng không sánh nổi!"
"Má, còn sốt ruột hơn cả chờ thành tích của chính tao, mau ra đây đi..."
Nhưng hiển nhiên ban giám khảo không nghe được tiếng lòng của bọn họ, còn bốn phút nữa vào giờ mà thành tích vẫn không thấy đâu. Ba phút, hai phút, vẫn chẳng thấy.
Có người không kiên nhẫn, nhao nhao để điện thoại di động xuống.
"Tản đi tản đi, xem ra còn phải chờ một lát nữa."
"Thật là làm trễ bao nhiêu chuyện, hầy."
Doanh Kiêu không để ý tới bọn họ, ánh mắt dán vào màn hình, duy trì tốc độ vài giây đổi mới một lần. Rốt cục, còn một phút nữa vào lớp, hắn lập tức quét thấy danh sách tiến vào giai đoạn tập huấn thứ hai của đội tập huấn quốc gia mà chủ topic đăng lên.
Dưới tiêu đề màu đỏ sậm, rõ rõ rành rành in ——
Cảnh Từ, lớp mười một Trường trung học phổ thông Thực nghiệm tỉnh Đông Hải, tỉnh Đông Hải.
Doanh Kiêu không tự chủ được mỉm cười, Cảnh Từ của hắn thật hăng hái tranh đua.
Hà Chúc mắt sắc, liếc phát liền thấy được nội dung trên màn hình điện thoại di động, lập tức kích động đứng lên: "Mẹ của ta ơi!!! Vào!!! Anh Từ vào rồi! Tiến vào vòng thứ hai!"
Trong phòng học yên tĩnh đúng một giây, sau đó tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay suýt chút nữa lật tung trần nhà.
"A a a a a a! Sao nam thần của mình lại lợi hại như vậy chứ a a a a a a!"
"Trời ạ, anh Từ trâu bò."
"Một phần mười chín! Anh Từ ra sức."
"Anh Từ lợi hại, lãnh đạo trường học chúng ta đoán chừng vui vẻ phát điên rồi."
Chuông vào học đã vang được một phút, nhưng tất cả mọi người không ai chú ý đến, còn hưng phấn nói không ngừng. Cũng may, không biết có phải thầy Lưu có việc hay không mà không thấy đến.
Mấy người Hà Chúc bùng nổ xong, tâm tình thoáng bình tĩnh lại, chợt phát hiện trọng điểm: "Lại nói, sau này có phải anh Từ không cần đi học nữa không?"
"Đù má!" Tên nghiện game Trịnh Khuyết hâm mộ đỏ mắt: "Tiêu sái như thế sao? Không cần dậy sớm, không cần làm đề, ngày ngày ở nhà chơi game, cũng quá dễ chịu đi?"
Doanh Kiêu liếc mắt nhìn cậu ta: "Sao lại không đến?"
"Không phải đâu." Trịnh Khuyết không rõ: "Anh Từ được cử đi học mà, hơn nữa hiện tại cậu ấy chỉ cần học Olympic Toán học thôi, hoàn toàn không cần phải đến trường học."
Hà Chúc gật đầu phụ họa: "Đúng, không cần thiết."
Doanh Kiêu ấn mở Wechat gửi tin nhắn cho Cảnh Từ, đặt điện thoại di động xuống, nhướng mày: "Cần thiết chứ."
Hắn quét mắt nhìn đám Hà Chúc, chậm rãi nói: "Không đến... thì làm sao khoe tình cảm cho chúng mày thấy được."
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói: Văn chương bắt đầu đến đoạn kết rồi, không duy trì được thời gian như đã hẹn trước. Sau này thời gian đổi mới tầm tầm giữa trưa, buổi sáng mọi người không cần chờ đâu.