Editor: Lilac | Beta-er: lnc
Sau ngày đó, trong ngăn bàn Cảnh Từ xuất hiện một hộp bánh tiramisu.
Cách đóng gói rất quen thuộc, là của cửa tiệm mà cậu đã từng tới cùng Doanh Kiêu.
Cậu không quá thích đồ ngọt, hôm đó gọi một vài loại nhưng chỉ có miếng tiramisu nho nhỏ kia hợp miệng cậu.
Không quá ngọt, còn mang theo hương cà phê đăng đắng, hương vị hòa hợp.
Cậu không nói nhưng Doanh Kiêu nhìn ra.
Cảnh Từ ngồi bên bồn hoa, ngẩn ngơ nhìn hộp bánh nhỏ trên đùi. Hồi lâu sau mới chọn một cây nến màu đỏ từ đống nến cho sẵn để cắm lên mặt bánh.
“Dùng màu hồng phấn gì gì đó, cậu xem tôi dùng giấy gói màu đỏ này, vừa thành thục vừa chững chạc.”
Cậu châm nến một mình, thổi nến một mình, một người nguyện hai người ước rồi cuối cùng ăn hết chiếc bánh kem một mình.
Lúc quay trở lại phòng học, bạn cùng bàn đã đổi thành Lý Trụ.
Lý Trụ hơi bất an giơ quyển sách lên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngó cậu một cái, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Cảnh Từ không nói gì, ngồi xuống chỗ của mình, đưa tay tìm kiếm gì đó trên giá sách.
Ngón tay cậu hơi cứng lại, lấy quyển sách toán cũng rơi ra rơi vào nhiều lần, mãi mới rút được sách ra khỏi giá.
“Anh Từ...” Cuối cùng Lý Trụ vẫn không nhịn được mà cẩn thận hỏi dò: “Mày, mày với anh Kiêu làm sao thế?”
“Không sao cả.” Cảnh Từ đáp lại một cách bình thản, cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Lý Trụ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nếu thực sự vẫn êm đẹp như trước thì sao tự nhiên phải đổi chỗ?
Nhưng sau khi quan sát hồi lâu, phát hiện Cảnh Từ ngoại trừ chịu khó hơn bình thường một chút thì chẳng khác trước là bao. Cậu vẫn làm việc của mình đâu vào đấy, còn giảng đề cho Trần Miểu Miểu nên Lý Trụ cũng không tò mò thêm nữa.
Phía bên kia, sau khi quay trở về từ bồn hoa, Doanh Kiêu buộc bản thân bình tĩnh lại, cố gắng phân tích những manh mối đã có.
Hắn từng tìm người điều tra, sau khi Cảnh Từ đến thế giới này, thành tích và vận may của Kiều An Ngạn trở nên tốt cực kì.
Chưa nói đến vận may, thành tích của một người không có khả năng tự nhiên tăng vọt lên nhiều như vậy, nói gì đến thành tích như tàu lượn lúc cao lúc thấp của Kiều An Ngạn.
Bài kiểm tra trên lớp thì tốt nhưng cứ đến kì thi của cả trường thì đứt điện, bất thường đến nỗi ngay cả hai chữ “sống lại” cũng không giải thích nổi.
Mà điểm khác nhau giữa kiểm tra trên lớp và thi chung...
Doanh Kiêu cụp mắt, một bên có Cảnh Từ còn bên kia thì không.
Chưa kể điều quan trọng nhất là Cảnh Từ thấy Kiều An Ngạn sẽ đau đầu, cảm nhận được ác ý của gã cũng đau đầu.
Vậy nên điều này có thể nào giải thích rằng, những thứ “tốt” của Kiều An Ngạn là lấy được từ trên người Cảnh Từ không?
Hiện tại Cảnh Từ phải chịu hết cơn đau đầu này đến cơn đau đầu khác, nếu như không chịu được thì sao? Ai sẽ là người đứng đầu trường?
Doanh Kiêu hạ giọng chửi tục một câu, cố gắng tự kiềm chế nỗi cuồng bạo trong người, tiếp tục cân nhắc.
Trên người cả hai đều có điểm dị thường, sao Cảnh Từ lại gặp hại mà không phải Kiều An Ngạn? Bởi Cảnh Từ không phải người của thế giới này à? Khả năng này không cao, tình huống càng lúc càng giống như ngay từ đầu hai người đã định sẵn là bị trói buộc lại với nhau.
Định sẵn? Tim Doanh Kiêu chợt hẫng một nhịp, vậy nên Cảnh Từ đến đây nhất định là có nguyên nhân!
Bởi vì theo nguyên tắc của thế giới, Cảnh Từ không thể nói ra, vậy nên chỉ có thể tìm trên người Kiều An Ngạn.
Doanh Kiêu lấy trong túi ra một cái bút, ghi lại điểm mấu chốt vào vở, đề phòng quên mất.
Còn nữa, nếu theo lời Cảnh Từ thì hiện tại Kiều An Ngạn đã không còn ảnh hưởng nhiều đến cậu nữa. Dù chuyện này nguyên nhân là ở trên người Kiều An Ngạn nhưng xem ra kết quả thế nào không phải do gã khống chế.
Vậy nên cách đánh ngất Kiều An Ngạn như lúc trước không còn hiệu quả nữa.
Vậy chỉ có thể chờ Cảnh Từ thay đổi dần dần?
Không, hắn tuyệt đối không bao giờ đẩy gánh nặng này qua cho Cảnh Từ, để cậu gánh một mình.
Cái “tốt” kia rốt cuộc là định nghĩa thế nào nhỉ?
Thực sự chỉ có trên phương diện thành tích thôi à?
Doanh Kiêu nhìn mặt bàn, đăm chiêu suy nghĩ.
Trong cuộc đời quan trọng nhất là hai chuyện, một là sự nghiệp, một cái khác là cảm tình của người khác.
Cảm tình?!
Doanh Kiêu chợt cảm thấy bản thân như đã chạm đến điểm mấu chốt của vấn đề.
Kiều An Ngạn thích hắn, khi Cảnh Từ đau đầu mà được hắn chạm vào thì sẽ đỡ...
Về mảng sự nghiệp thì thành tích Cảnh Từ ngày càng cao, lấy được thành tựu càng lúc càng lớn như vậy sẽ triệt tiêu ảnh hưởng của Kiều An Ngạn.
Vậy về phương diện tình cảm mà nói, nếu hắn có thể khiến Cảnh Từ cảm thấy hạnh phúc hơn nữa, liệu có thể có trợ giúp gì không?
Vẫn là do bản thân làm không tốt, nhớ lại phản ứng của Cảnh Từ lúc mới tách ra, trái tim Doanh Kiêu như bị bóp nghẹt, đau đớn.
Biết rõ mình thích em ấy, biết rằng mình sẽ chờ nhưng Cảnh Từ vẫn sợ.
Doanh Kiêu nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa mà nhìn về phía cậu.
Có vẻ như Cảnh Từ đang làm đề, bút trong tay lướt nhanh trên mặt giấy. Chẳng nhìn Doanh Kiêu cũng biết, nhất định cậu đang làm đề toán.
Tâm tình của hắn lúc này cực kì tệ...
Doanh Kiêu hít một hơi thật sâu, ép bản thân thu ánh mắt lại.
Thực ra so với cậu thì hắn càng không muốn hai người phải xa nhau.
Cảnh Từ ưu tú như vậy, tiếp xúc với những người không khác biệt với bản thân là mấy, để mỗi lần hắn nghĩ tới là ngay cả khi cày đề hắn cũng phải nghiến răng nghiến lợi, hận không thể khiến cậu nhỏ lại để nhét vào trong túi, che chở thật kĩ không để bất kì ai nhìn thấy.
Có thể để hai người bớt xa nhau một ngày thì Cảnh Từ sẽ bớt đau lòng một ngày.
Hắn vừa suy luận nhiều như vậy, cách muốn thử cũng nhiều nhưng suy cho cùng thì tất cả chỉ là suy đoán, chưa phải khẳng định.
Vì để thay đổi tình huống trước mắt, dù cách thức có hoang đường đến đâu hắn cũng sẽ thử từng cái một nhưng hắn không thể để Cảnh Từ khó chịu trong lúc chờ đợi.
Một tiếng hai tiếng hắn còn không chịu được nữa là thời gian không xác định.
Doanh Kiêu khép quyển vở lại, ngước lên xem đồng hồ, đứng dậy bước ra khỏi lớp, cứ bắt đầu từ Kiều An Ngạn có vẻ ổn đấy.
Cả lớp 11-7, trừ Lý Trụ ra thì chỉ có bọn Hà Chúc biết chuyện của Doanh Kiêu và Cảnh Từ. Cũng coi như là người có kinh nghiệm trong khoản bị thồn cơm chó, có thể nói bọn họ chứng kiến quan hệ của hai người từ lúc ban đầu đến tận bây giờ.
Doanh Kiêu đột nhiên đổi chỗ như vậy, dọa đám bọn họ sợ điếng người, thậm chí Hà Chúc còn giấu hắn lập một nhóm chat nhỏ.
【Ông nội Hà của mi】: Anh Kiêu với anh Từ làm sao đấy? Cãi nhau à?
【Trịnh Khuyết không Trịnh Khuyết】:Ai biết đâu ba, trời má. Mấy hôm nay bạn cùng bàn tao đổi lại thành nó, tí nữa thì bị dọa ngu luôn.
【Bành Trình Trình】:Không giống cãi nhau lắm.
【Ông nội Hà của mi】:Không cãi nhau thì sao tự nhiên lại vậy? Hơi lạ, tính tình anh Kiêu không giống kiểu vầy đâu. Hơn nữa, cứ cho là tính nó như thế đi thì trăm phần trăm cũng sẽ không phát tiết với anh Từ.
【Trịnh Khuyết không Trịnh Khuyết】:Không phải trưa nay vẫn tốt à, anh Kiêu còn đi mua bánh kem cho anh Từ mà.
【Trịnh Khuyết không Trịnh Khuyết】:Liệu có phải... bị đá rồi không?
【Ông nội Hà của mi】:Nói bậy, anh Từ không phải người như vậy.
【Bành Trình Trình】:Giống chia tay thật.
【Trịnh Khuyết không Trịnh Khuyết】:Lão Bành mày đừng dọa tao.
【Ông nội Hà của mi】:Không nói tới thì thôi, vừa nhắc là thấy giống thật. Cơ mà xem cái vẻ dính anh Từ của anh Kiêu thì tao nghĩ mãi không ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới có thể khiến hai người chia tay.
【Trịnh Khuyết không Trịnh Khuyết】:Đúng là giống chia tay thật nhưng anh Kiêu làm gì sai chọc anh Từ giận à? Không phải chứ, anh Kiêu có bị ngu đâu, sao lại vô duyên vô cớ xé sách toán của anh Từ được.
Mấy người thảo luận cả buổi vẫn không hiểu được nên quyết định sẽ dò xét Doanh Kiêu một chút.
Bình thường chỉ cần thoáng nhắc đến vấn đề có liên quan đến Cảnh Từ, hắn sẽ thi triển mười mấy chiêu thức rải cơm chó, nếu hắn tiếp tục khoe ân ái thì không sao, nhưng nếu ngay cả thồn cơm chó mà hắn cũng không thèm thì đúng là đã có chuyện rồi.
Chẳng qua là Hà Chúc còn chưa kịp gửi tin nhắn thì Doanh Kiêu đã ra khỏi cửa lớp.
Nhóm bạn cứ mày nhìn tao, tao ngó mày một hồi, hơi do dự chút xíu rồi cũng lặng lẽ theo sau.
Doanh Kiêu cũng chẳng đến chỗ nào xa lạ mà hắn trực tiếp bước lên tầng 4, túm Kiều An Ngạn lên sân thượng.
Học sinh lớp 11-11 đã sớm quen với hình ảnh này, bình tĩnh nhìn theo Doanh Kiêu và Kiều An Ngạn, lòng thầm nghĩ: Lần này Kiều An Ngạn mà ngất nữa thì đến lượt ai đưa người xuống phòng y tế nhỉ?
Tòa nhà dạy học của Thực Nghiệm tỉnh cao năm tầng, trên tầng năm có một cái sân thượng. Nhà trường sợ xảy ra sự cố nên trước giờ cửa ra sân thượng đều được khóa chặt nhưng chẳng cửa nào chịu nổi mấy cú đạp của Doanh Kiêu cả.
Kiều An Ngạn kinh hoàng tột đỉnh, không ngừng giãy giụa: “Cậu... cậu làm gì đấy? Buông tôi ra!”
Doanh Kiêu bỏ ngoài tai, một tay giữ chặt hai tay gã, một tay túm gáy Kiều An Ngạn, đầu gối chặn sau lưng gã, ấn gã xuống sân thượng.
Lúc này trời đã tối, ngọn đèn nhỏ trường mở trên sân thượng tỏa ra ánh sáng, dưới ánh đèn mờ, Kiều An Ngạn thấy một nửa người mình đã ra khỏi phạm vi “mặt đất“.
Gã sợ đến mức cả người nhũn ra, nước mắt nước mũi tèm lem, mở miệng run rẩy nói: “Cậu, cậu buông tôi ra... Tôi, tôi sẽ báo giáo viên! Báo giáo viên!”
Tay Doanh Kiêu hơi dồn sức, đẩy gã ra ngoài thêm mấy phần nữa, lạnh lùng nói: “Nói thêm câu nữa tao cho mày xuống dưới đấy chơi luôn.”
Con ngươi hắn lạnh lẽo không cảm xúc, dưới ánh đèn mang theo nét tàn nhẫn: “Biết nhà tao có tiền đúng không? Giết có một người vẫn đền được.”
“Cậu, cậu...” Lá gan Kiều An Ngạn như muốn vỡ vụn, cả người như sắp hỏng mất. Nghe lời cảnh cáo của Doanh Kiêu lập tức câm miệng, không dám khóc thành tiếng, run lẩy bẩy, mãi mới nói được trọn câu: “Rốt, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Hỏi mày mấy chuyện thôi, trả lời thành thật, không thì...”
Kiều An Ngạn liều mạng gật đầu: “Cậu, cậu hỏi gì, tôi nói hết, cái gì cũng nói!”
Doanh Kiêu hạ ánh mắt, trầm giọng hỏi: “Mày trở về từ khi nào?”
Thoáng chốc Kiều An Ngạn trợn to hai mắt.
Quả nhiên! Gã đoán không sai, Doanh Kiêu cũng sống lại!
Gã là loại nhu nhược, chưa cần lấy chết uy hiếp, ngày thường gã đã chẳng dám lừa dối Doanh Kiêu nửa lời, lập tức khai: “Ba năm sau.”
Doanh Kiêu tính toán thử chút, ba năm sau là lúc họ học đại học năm hai.
Hắn hỏi tiếp: “Sao lại quay về?”
“Tôi, tôi không biết.” Nền xi măng dưới tầng in rõ bóng người do đèn chiếu xuống, Kiều An Ngạn nhìn mà đầu óc choáng váng, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Sợ Doanh Kiêu không hài lòng với câu trả lời, gã lại nói: “Thực, thực sự không biết.”
Gã hít vào hai hơi mới miễn cưỡng tìm lại được giọng của mình: “Lúc ấy tôi ở bên đường, thấy cậu cùng bạn học vào trường đại học. Tôi... tôi cực kì hâm mộ cậu ta, vốn muốn đi theo hai cậu nhưng không vào được.”
“Đến tối tôi... tôi chết, sau đó thì phát hiện mình quay lại.”
“Trường đại học nào?”
“Bắc Đại.”
Bắc Đại...
Doanh Kiêu đột nhiên cong khóe môi, không có Cảnh Từ thì đừng nói là Bắc Đại, ngay cả đại học hắn cũng không định vào. Theo lời Kiều An Ngạn thì đời trước hẳn là hắn ở bên Cảnh Từ.
“Người đi cạnh tao là ai?”
Kiều An Ngạn cố gắng suy nghĩ, lại phát hiện mình không nhớ nổi khuôn mặt người kia: “Không, không biết.”
Gã nuốt nước miếng, sợ hãi nói: “Tôi thấy rất rõ nhưng không nghĩ ra, tôi không nói điêu.”
Sao lại không nhớ ra? Kiều An Ngạn tự có chấp niệm của gã, lại còn hâm mộ người đi cùng mình, sao lại không nhớ được mặt người kia?
Nhưng Doanh Kiêu không cảm thấy gã dám lừa hắn lúc này.
Mình có cảm giác chán ghét Kiều An Ngạn trời sinh, với Cảnh Từ mà nói thì không khác yêu từ cái nhìn đầu tiên là bao, hai loại cảm giác này tựa như khảm sâu trong sương vậy.
Đời trước mình ở bên Cảnh Từ nên mới có thể có hảo cảm với cậu ngay từ đầu như vậy.
Vậy Kiều An Ngạn thì sao?
Có phải gã đã làm chuyện gì xấu với mình hay với Cảnh Từ nên mới khiến mình vô thức tránh xa gã như vậy?
So với mình thì Doanh Kiêu càng nghiêng về phía Cảnh Từ hơn. Thứ nhất là do Kiều An Ngạn thích mình, còn lý do thứ hai là do đời này gã có ảnh hưởng tới Cảnh Từ.
Hắn hỏi tiếp: “Sau này Cảnh Từ học trường nào?”
Nhắc tới Cảnh Từ, vẻ mặt Kiều An Ngạn trở nên vặn vẹo, gã thở hổn hển một hồi rồi mới nói: “Không biết, sau khai giảng năm 11 không lâu thì tôi nghỉ học, trừ cậu ra thì không để ý người nào khác.”
Nếu mình ở bên Cảnh Từ, Kiều An Ngạn để ý mình thì nhất định để ý đến Cảnh Từ nhưng hết lần này đến lần khác cậu ta lại nói không biết, rồi nghĩ đến người bạn học mà Kiều An Ngạn vừa nói không nhớ rõ mặt kia...
Doanh Kiêu hiểu, đoạn kí ức liên quan đến Cảnh Từ của Kiều An Ngạn nhất định có vấn đề.
Hắn cụp mắt nhìn Kiều An Ngạn: “Vấn đề cuối cùng, mày chết như nào?”
Sắc mặt Kiều An Ngạn chợt trở nên tím đen, gã trầm mặc một hồi mới cắn răng nói: “Bệnh chết.”
“Bệnh chết?”
“Mang hết tiền đi cược, không còn tiền chữa.”
Doanh Kiêu “xùy” một tiếng, lôi Kiều An Ngạn vào, ném xuống đất rồi quay người rời đi.
Cái hạng người thối nát như gã, có trị mấy đời cũng chẳng khá hơn được.
“Anh Kiêu, làm gì đấy?”
Đám Hà Chúc tìm được lên sân thượng, vừa đúng lúc thấy Kiều An Ngạn mềm người nằm trên đất, nhớ lại chuyện kỳ trước, hỏi: “Nó lại đưa thư tình cho mày à?”
Trịnh Khuyết cười nói: “Vậy nên giờ chuyện thường ngày của mày là ăn, ngủ, đánh Kiều An Ngạn à?”
Trong lòng Doanh Kiêu có tâm sự nên không còn tâm tình đâu mà tám chuyện này kia với họ, chỉ lạnh mặt bước vào lớp.
Trịnh Khuyết vô tâm vô phế, lại còn tò mò, quấn lấy Doanh Kiêu dò hỏi: “Anh Kiêu! Anh Kiêu, chờ tao với!”
Cảnh Từ vốn đang an tĩnh làm đề, nghe tiếng gọi này lập tức quay sang bên cạnh nhìn theo phản xạ.
Khuôn mặt Lý Trụ đập vào mắt khiến cậu ngẩn người, hồi sau mới nhớ ra người bạn cùng bàn đã không phải là Doanh Kiêu nữa rồi.
Cậu mím môi, đang định cúi đầu xuống thì nghe Trịnh Khuyết nói: “Kiều An Ngạn sao lại nhanh quên thế? Trước bị đánh một trận rồi mà giờ còn dám tới.”
Lúc trước Doanh Kiêu đánh Kiều An Ngạn? Chuyện bao lâu rồi?
Cảnh Từ không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên.
“Anh Từ không biết à?” Trịnh Khuyết thấy cậu thắc mắc, lập tức phổ cập lại: “Là vầy nè, lúc cậu đi thi ở thành Dương ba ngày thì Kiều An Ngạn bị anh Kiêu đánh ngất đúng ba ngày liền. Còn bị thầy Lưu cảnh cáo nữa.”
“Đỡ hơn chút nào chưa em?”
“Không đau nữa rồi, giờ ổn lắm, anh đừng lo.”
“Vậy là tốt rồi. Em cứ yên tâm thi cho tốt đi.”
Vậy nên lúc khai mạc kia, cơn đau đầu của cậu đột nhiên đỡ hơn hẳn.
Cảnh Từ kinh ngạc nhìn Doanh Kiêu, tất cả những bất an cùng buồn bã sau khi chia tay với hắn bỗng dưng biến mất.
Hóa ra, Doanh Kiêu vẫn luôn ở sau cậu.
Trịnh Khuyết cười haha: “Người ta muốn *thoát ế với nó mà nó lại đánh ngất người ta mẹ luôn, anh Từ cậu...”
Ba chữ “yên tâm đi” còn chưa kịp nói ra thì Doanh Kiêu chợt đẩy cậu chàng qua một bên.
Doanh Kiêu không nhìn Cảnh Từ, một tay nhét túi đi về phía trước, vẻ mặt cũng nhàn nhạt không dao động gì nhiều. Chẳng qua là lúc đi ngang chỗ Cảnh Từ ngồi thì bỗng cong ngón tay gõ xuống mặt bàn cậu, nhàn nhạt nói: “Thoát ế ấy à? Cậu ta có *cởi sạch thì cũng chẳng phải chuyện của anh.”
(*脱单: thoát ế, 脱-光: cởi sạch. Hai từ này đọc gần giống nhau.)
Cảnh Từ ngẩn ra, sau đó lập tức cong môi.
- ---
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, gần đây viết rất chậm, tôi cứ tưởng 6 giờ là viết xong rồi *lớn tiếng*
Chương này để lì xì ngẫu nhiên, coi như để xin lỗi mọi người.
Mọi người đều bảo đọc không hiểu nên tôi sửa một chút!!
Editor có lời muốn nói: gần hoàn rồi nhưng tiến độ của mình không được ổn cho lắm, xin lỗi mọi người.