Editor: Lilac | Beta: YAN
Buổi trưa, Cảnh Từ xuống căn tin ăn cơm cùng với Lý Trụ.
Hôm nay họ tới chậm hơn một bước, lúc tới căn tin thì trước cửa phát cơm cũng đã xếp thành hàng dài.
Tính tình Lý Trụ vốn nóng nảy, đợi một lát đã không chịu nổi nữa, nói với Cảnh Từ: “Mày xếp hàng ở đây trước, tao đi lên xem thử hôm nay có gì ăn.”
Cảnh Từ gật đầu: “Được.”
Lý Trụ đẩy người phía trước ra, trong phút chốc đã chen lấn rồi biến mất giữa đám đông.
Ánh mắt Trịnh Khuyết sắc bén, liếc mắt đã thấy được Cảnh Từ đang đứng xếp hàng: “Ấy, kia là Cảnh Từ à? Cậu ta đến ăn cơm một mình hả?”
Doanh Kiêu ngó qua theo tầm mắt cậu ta, quả nhiên thấy được Cảnh Từ đang đứng cuối hàng bên cạnh.
Hắn đẩy Hà Chúc đứng chắn ở đằng trước ra, đi qua chỗ Cảnh Từ.
Hà Chúc và Bành Trình Trình cùng nhìn nhau, cười cười hiểu rõ: “Ây dà, đúng là đàn ông con trai.”
“Một mình à? Tới chỗ tôi xếp hàng đi.” Doanh Kiêu chỉ về hướng bọn Hà Chúc: “Có thể lấy cơm luôn.”
Cảnh Từ lắc đầu từ chối: “Không cần, các cậu cứ gọi cơm đi, tôi mà đi thì tí nữa Lý Trụ không tìm được tôi.”
“Không sao, tôi nhờ người tìm cậu ta giúp cậu.”
Cảnh Từ vẫn lắc đầu.
“Sao thế bạn học nhỏ,“ Doanh Kiêu cười khẽ: “Tay cũng nắm rồi mà sao vẫn lạnh nhạt thế hử?”
Cảnh Từ rũ mắt, “Không phải, là không dễ nhập bọn thôi.”
Doanh Kiêu cứng họng, nhóc biến thái này có nhiều sự kiên trì không tài nào hiểu nổi.
Ví dụ như không nhập bọn với hội hắn, không để dư cơm.
“Vậy được rồi,“ Doanh Kiêu biết không khuyên được cậu, không phí công nữa, lại nói: “Căn tin bây giờ đang đông, chờ các cậu gọi cơm xong chắc chắn không tìm được chỗ ngồi, lúc đó qua chỗ chúng tôi ngồi?”
Cảnh Từ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được.”
Doanh Kiêu cười cười, tránh ra.
Hà Chúc đã giúp hắn gọi cơm xong rồi, vòng mực, thịt bò hầm khoai tây, tôm muối tiêu cộng thêm một phần tỏi nhuyễn xanh Thượng Hải.
Cậu nhóc hơi mập, đầu ngón tay cũng ngăn ngắn, hai khay thức ăn còn có cả hai bát cơm thêm, làm sao cũng cầm không nổi, đứng ngăn trước cửa sổ phát cơm như ngọn núi vậy.
Học sinh đứng chờ phía sau giận mà chẳng dám nói, chỉ có thể thầm cầu nguyện cậu ta nhanh nhanh xong việc.
Doanh Kiêu duỗi tay, dễ dàng vượt qua người Hà Chúc, bưng khay cơm lên: “Đi thôi.”
Bàn ăn ở trường học thực nghiệm tỉnh đều là bàn bốn người, chỉ có mấy cái bàn tròn lớn được kê ở cuối căn tin.
Bọn Doanh Kiêu có bốn người, vừa đủ một bàn. Hà Chúc đang định ngồi xuống cái bàn gần nhất thì thấy Doanh Kiêu không dừng một bước, đi thẳng đến cái bàn tròn lớn phía sau.
“Anh Kiêu làm gì vậy?” Cậu mập nhìn về phía Trịnh Khuyết.
Sắc mặt Trịnh Khuyết cũng đầy vẻ ngu người (mộng bức). . Truyện hay luôn có tại ( trumtruy en. o r g )
Chỉ có Bành Trình Trình quay đầu liếc về phía Cảnh Từ vẫn đang xếp hàng, là người đầu tiên bước theo sau Doanh Kiêu.
Dì phát cơm ở căn tin đã sớm luyện ra tốc độ lấy cơm, rất nhanh Cảnh Từ với Lý Trụ đã bưng khay cơm thoát ra khỏi đám người.
Cảnh Từ gọi một phần cơm trộn, Lý Trụ thì lấy phần cơm gà, còn bỏ thêm hai cái đùi gà om nữa.
“Vãi chưởng, đông người như vậy, không có chỗ ngồi.” Mặt mày Lý Trụ ủ dột đứng ở lối đi nhỏ ưu sầu: “Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta phải đứng ăn cơm?”
Cảnh Từ vừa định nói gì đó, ngước mắt đã thấy, Doanh Kiêu đang lười biếng đứng ở phía sau, vẫy vẫy tay với cậu.
Cậu hơi do dự, cuối cùng vẫn quay đầu nói với Lý Trụ: “Chúng ta qua đó đi.”
Lý Trụ nhìn theo hướng cậu chỉ, suýt nữa thì run tay làm đổ cả khay cơm. Cậu ta vừa định bảo cậu có bị sốt không mà lại dám đi qua bàn Doanh Kiêu.
Chưa kịp nói thì đã thấy Doanh Kiêu vừa bấm điện thoại vừa đi qua chỗ hai người họ: “Sao các cậu lại chậm thế?”
Cảnh Từ đáp: “Hơi đông người.” Rồi đi thẳng một mạch theo Doanh Kiêu qua trước bàn tròn lớn.
Lý Trụ mơ mơ hồ hồ theo sát phía sau.
Trong đầu cậu ta loạn như ma, một chốc thì nghĩ đến chuyện quan hệ giữa Cảnh Từ với Doanh Kiêu tốt như vậy từ bao giờ, chốc lại run rẩy cảm thấy đây là một âm mưu.
Học sinh cá biệt sẽ không phải đang ăn thì đột nhiên ụp cả khay đồ ăn của bọn họ lên đầu mình đâu... nhỉ.
Lúc bước đến cạnh bàn ăn cậu ta vẫn chưa chịu tỉnh hồn lại, nhắm một vị trí muốn ngồi xuống.
Nhưng mà còn chưa kịp đặt mông xuống ghế thì Lý Trụ đột nhiên cảm nhận được sống lưng lạnh toát, ngước mắt lên thấy Doanh Kiêu đang đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn mình.
Tay bưng khay ăn của cậu ta hơi nghiêng ngả, cái đùi gà trên khay xém nữa rơi xuống. Lý Trụ hoảng hốt lo sợ nắm chặt khay, sợ đái ra quần tìm một chỗ cách xa Doanh Kiêu chuồn qua.
Vốn dĩ Cảnh Từ muốn qua chỗ cậu ta nhưng khay ăn trên tay cậu lại bị Doanh Kiêu nhận lấy: “Đi đâu đấy? Ngoan ngoãn ngồi xuống đi.”
Cảnh Từ chẳng biết làm sao, đành phải ngồi gần Doanh Kiêu.
Hà Chúc quan sát hết mọi chuyện, nháy mắt ra hiệu cho Bành Trình Trình gửi Wechat ở dưới bàn...
[Ông nội Hà của mi]: Mẹ, sao anh Kiêu lại có thể lẳng lơ như vậy, mày có thấy cái động tác nhỏ của ổng không?
[Bành Trình Trình]:...Ừm
[Ông nội Hà của mi]: Mày còn nhớ lúc trước ổng nói gì không? 'Đùa à, Cảnh Từ chỉ là một trò chơi biến thái thôi, bố đây hợp ý cậu ta', bây giờ tao chỉ muốn biết là mặt ổng đau không thôi.
[Bành Trình Trình]: Hắn có mặt ấy hả?
[Ông nội Hà của mi]: Hahahahahahahaha đỉnh, vẫn là lão Bành đỉnh nhất!
[Ông nội Hà của mi]: Nói thật, giờ tao cảm thấy Cảnh Từ thực sự không có tí hứng thú nào với ổng, khổ thân anh Kiêu đáng thương của tôi ngày nào cũng cô đơn tịch mịch dốc hết sức mù quáng chòng ghẹo tán tỉnh người ta.
[Bành Trình Trình]: Cảnh Từ: Từ chối.
Hà Chúc vừa mới nhét một thìa cơm vào miệng, thấy mấy lời này của Bành Trình Trình không nhịn được phun ra.
Trịnh Khuyết ngồi ngay cạnh cậu mập, tí nữa thì bị trúng chiêu.
“Ông nội mày chứ, Hà Chúc!” Cậu ta bê khay ăn của mình lên cao, ghét bỏ nhìn Hà Chúc: “Đang ăn cơm mày cười đíu gì vậy!”
Hà Chúc khó khăn lắm mới nuốt hết cơm trong miệng, kéo kéo tay Trịnh Khuyết: “Đừng giận, đừng tức giận, tao cho mày xem cái này.”
Cậu ta cúi đầu, chụp màn hình lịch sử chat của mình với Bành Trình Trình lại, gửi cho Trịnh Khuyết.
“Phụt...” Trịnh Khuyết cũng không nhịn nổi, nhất thời cười thả ga, phút chốc tiếng cười hớ hớ như vịt kêu quanh quẩn khắp phòng ăn.
Doanh Kiêu lạnh lùng liếc bọn họ: “Không ăn thì cút.”
Mấy người họ lập tức ngậm miệng, không dám càn rỡ nữa.
Trong đám bọn họ, chỉ có Cảnh Từ ăn thanh đạm nhất. Cũng chẳng phải do cậu không mua nổi đồ ăn mặn, quan hệ giữa nguyên chủ và hai vị phụ huynh tuy không quá tốt nhưng tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng dư dả.
Chẳng qua là đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, Cảnh Từ không có khẩu vị cho lắm.
Cậu cầm thìa lên, chọc vỡ quả trứng trong bát, bắt đầu trộn cơm thuần theo chiều kim đồng hồ.
Doanh Kiêu ngó qua bát cơm của cậu, nhướn mày: “Cậu chỉ ăn cái này thôi à?”
Buổi sáng ăn chút xíu, bữa trưa cũng ăn ít như vậy, dạ dày của nhóc biến thái này là dạ dày chim đấy à.
Cảnh Từ gật đầu: “Ừm, cơm trộn tương này ăn rất ngon.”
“Vậy à?” Doanh Kiêu khẽ cười nhìn Cảnh Từ: “Cho tôi thử chút đi?”
Cảnh Từ cũng đâu phải người keo kiệt, huống chi đây chẳng qua chỉ là mấy miếng cơm thôi. Nồi đá có hơi nóng, cậu không dám đụng vào nên trực tiếp nghiêng người, tỏ ý Doanh Kiêu cứ tự nhiên.
Doanh Kiêu hứng thú xúc mấy miếng cơm trong bát cậu, đẩy khay ăn của mình qua trước mặt Cảnh Từ: “Cậu ăn thử của tôi đi.”
Cảnh Từ lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Không sao đâu, thử mấy miếng đi.” Doanh Kiêu không nể tình đội nồi cho Hà Chúc: “Hà Chúc gọi cho tôi hơi nhiều nên tôi cũng đâu ăn hết.”
Hà Chúc: “...”
Hà Chúc một lời khó nói hết mà liếc hắn.
Doanh Kiêu lắm tật xấu, bữa cơm nhất định phải có đủ bốn món, còn phải có một món canh. Cậu ta gọi nhiều lúc nào? Không phải là lấy dựa theo lượng cơm ngày thường của hắn sao?
Cảnh Từ không từ chối được, cuối cùng vẫn gắp mấy con tôm trong phần ăn của Doanh Kiêu.
Trong lòng Hà Chúc cười hehe, len lén gửi tin nhắn Wechat dưới gầm bàn.
[Ông nội Hà của mi]: Lão Bành, mày nói xem bây giờ tao mà nói với anh Kiêu, để anh ấy cho tao hết mấy món không ăn thì sẽ có phản ứng gì?
Cậu mập vốn định nhắn riêng với Bành Trình Trình nhưng mà không cẩn thận gửi vào nhóm chat của bốn người.
Hà Chúc không phát hiện, vừa ăn cơm vừa liếc trộm điện thoại chờ trả lời.
Vừa khéo là hai người mới chat riêng xong, Bành Trình Trình không nhìn kỹ, cũng chẳng để ý thấy đây là nhóm chat chứ không phải inbox riêng.
[Bành Trình Trình]: Mày muốn chết à?
[Ông nội Hà của mi]: Không phải, bây giờ mày không cảm thấy ổng như chim công xòe đuôi à? Tao sắp không chịu nổi rồi.
(Chim công đực thường xòe đuôi để... thu hút bạn tình, con cái)
[Bành Trình Trình]: Đây chẳng phải phong cách vốn có của hắn à?
[Ông nội Hà của mi]: Hahahahahahahaha mày đúng là người hiểu biết.
Doanh Kiêu đang ăn cơm thỉnh thoảng vẫn ngó qua điện thoại, thấy có thông báo mới, nhất thời cười nhạo một tiếng, dùng một tay gõ chữ thật nhanh--
[Kiêu]: Ồ?
Thìa trên tay Hà Chúc và Bành Trình Trình rơi xuống khay cơm phát ra hai tiếng loảng xoảng.
“Vãi chưởng, vãi chưởng!!!” Hà Chúc sợ tới mức đầu ướt mồ hôi, tay chân luống cuống muốn gỡ tin nhắn nhưng đã qua thời gian cho phép, không thể thu hồi.
(Wechat chỉ cho phép gỡ tin nhắn trong vòng 2 phút)
“Mày ngu vãi,“ Bành Trình Trình bị dọa muốn đái ra quần, gằn giọng với Hà Chúc: “Gửi trong nhóm mà không biết?”
“Chết rồi, chết rồi...” Hà Chúc lệ rơi đầy mặt.
Cảnh Từ đâu biết xảy ra chuyện gì, nhìn Doanh Kiêu rồi lại nhìn Hà Chúc, mặt tỏ vẻ không tài nào hiểu nổi.
Doanh Kiêu mỉm cười nhìn Hà Chúc: “Cần tao tổ chức lễ tang cho mày không?”
“Không cần, không cần.” Hà Chúc lau giọt mồ hôi trên trán, ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm, nào dám làm loạn nữa.
Ăn xong cơm trưa, Cảnh Từ về phòng học với Lý Trụ, Doanh Kiêu tới nhà vệ sinh hút thuốc.
“Ây, anh Kiêu,...” Hà Chúc thấy trái phải đều không có người, đến trước mặt Doanh Kiêu: “Cái kia, nhà anh, anh tính làm thế nào?”
Miệng Doanh Kiêu ngậm điếu thuốc, hờ hững nói: “Ăn miếng trả miếng.”
Hà Chúc suy tư một lát, chớp mắt, lập tức liền hiểu, haha cười to: “Cái loại kiểm tra ép buộc chỉ đạt 211 điểm này* mà đuôi đã vểnh lên tận trời rồi, ai không biết còn tưởng cậu ta được Trạng Nguyên của tỉnh đấy. Để tao chống mắt xem mấy chuyện hư hỏng đồi bại lén làm sau lưng người khác của nó nếu bị giáo viên với bạn học phát hiện thì nó phải làm thế nào.”
Bành Trình Trình nhả ra một vòng khói thuốc, mặt không biểu tình nhưng lại có chút tàn nhẫn: “Tao đi phế một cái chân của nó nhé?”
“Lão Bành mày đừng bạo lực như thế, cả ngày đánh đánh giết giết là cái giống gì,...” Hà Chúc che miệng cười âm hiểm: “Chúng ta không đánh nó, tránh gây phiền toái cho anh Kiêu. Đau ngoài thân xác thì đã là gì, phải khiến nó đau từ trong lòng kìa.”
Trịnh Khuyết liếc bản mặt béo trắng của cậu ta, bật ngón cái: “Vẫn là anh béo tàn nhẫn.”
“Trịnh Khuyết, thằng ông mày!” Hà Chúc nhảy dựng lên đòi đánh Trịnh Khuyết: “Mày thử gọi lại một tiếng 'anh béo' cho tao xem?”
Hai người nhất thời náo loạn trong nhà vệ sinh.
Doanh Kiêu hút xong một điếu thuốc, ấn đầu lọc xuống bệ xi măng, chậm rãi thở dài một hơi, gọi bọn họ: “Đi thôi.”
Hà Chúc cùng Trịnh Khuyết lôi lôi kéo kéo nhau ra khỏi nhà vệ sinh.
Mấy người ồn ào đi về phía cửa lớp 11-7, lúc sắp bước vào trong, bước chân Doanh Kiêu đột nhiên dừng lại. Hắn cúi đầu ngó thoáng qua cổ áo mình, sau đó ung dung lộn một nửa phần cổ áo vào trong.
Động tác của hắn vừa kín đáo vừa nhanh, Trịnh Khuyết không thấy, quét mắt nhìn sang sau đó tốt bụng lên tiếng nhắc hắn: “Anh Kiêu, cổ áo anh bị lộn vào trong kìa.”
Hà Chúc đã thấy động tác nhỏ của hắn từ sớm, bị giáo huấn lúc trưa rồi nên chỉ âm thầm liếc qua chứ không lên tiếng, ai ngờ tên ngu Trịnh Khuyết này lại nói ra.
Cậu mập lôi Trịnh Khuyết vào trong: “Đi thôi, quần áo hay cổ áo của anh Kiêu thì có liên quan gì tới mày.”
Trịnh Khuyết chính là một thẳng nam sắt thép có dục vọng cầu sinh cực kỳ thấp, hoàn toàn đâu hiểu được tâm tình của Hà Chúc, nghe vậy không cam lòng ồn ào nói: “Lão Hà, mày như này là có ý gì? Sao lại không liên quan đến tao? Mọi người đều là anh em với nhau, tao nhắc một câu...”
Tiếng cậu ta lớn, lại mạnh mẽ vang vọng, vừa phát ra tiếng, một nửa lớp đã ngẩng đầu lên ngó về phía bên này.
Doanh Kiêu mỉm cười nhìn cậu ta: “Người anh em có thể câm miệng không?”
Tiếng Trịnh Khuyết im bặt, cậu ta ngơ ngác gật đầu.
“Lão Trịnh này, mày có thể ăn điểm tâm.” Hà Chúc than thở một câu, thương tiếc đẩy cậu ta về chỗ ngồi.
Cảnh Từ đang ngồi ở chỗ của mình xem một quyển đại số, đây là quyển hôm trước cậu nhờ Lý Trụ mang từ ngoài về.
Chỉ cần cậu vừa đụng tới toán học thì bên ngoài có động đất cũng không biết, vì vậy căn bản là cậu không để ý tới người bạn cùng bàn phóng túng kia đã quay về, hơn nữa còn đang định làm chút chuyện phóng túng.
“Đọc sách à?” Doanh Kiêu đi tới, thuận miệng hỏi.
Cảnh Từ không ngẩng đầu, chỉ gật một cái coi như đáp lại.
Doanh Kiêu không đạt được mục đích thì đâu chịu bỏ qua, ánh mắt khẽ đảo, ngón trỏ thon dài đặt lên trán Cảnh Từ, đẩy lên: “Dí sát như vậy, coi chừng bị cận thị đấy.”
Lúc này, Cảnh Từ mới bước ra khỏi thế giới trong sách.
Cậu nghiêng đầu tránh tay Doanh Kiêu, vừa định nói không sao thì thấy cổ áo của hắn, hơi ngừng một chút.
Doanh Kiêu chú ý tới vẻ mặt của cậu, hơi cong môi, chẳng biết xấu hổ điềm nhiên nói: “Tôi chỉ nhắc cậu xíu thôi, cậu đọc tiếp đi, tôi không làm phiền cậu nữa.”
Nhưng mà Cảnh Từ không đọc nổi nữa rồi.
Trong đầu bây giờ toàn là hình ảnh cổ áo lộn xộn của Doanh Kiêu.
Cậu không ngừng tự nhủ trong lòng, chỉnh tề hay không chỉnh tề là tự do của người khác, cậu không thể xen vào chuyện của người ta.
Nhưng mà cái cổ áo không cân đối kia vẫn cứ ẩn hiện trong đầu cậu, dù có cố gắng dùng toán học để thôi miên bắt mình quên đi cũng không được.
Cậu nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, quay đầu về phía Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu thấy cậu cau mày, xoắn xuýt rồi do dự, nín cười trong lòng, ngoài mặt vẫn giả vờ như không có gì: “Sao thế, có chuyện gì à?”
“Quần áo cậu lệch.” Cảnh Từ chỉ chỉ cổ hắn: “Bị lộn vào trong.”
“Ừ?” Doanh Kiêu ra vẻ kinh ngạc, đưa tay sửa qua loa cho có: “Được chưa?”
Cảnh Từ một lời khó nói hết nhìn cái áo bị hắn càng chỉnh càng loạn, lắc đầu: “Không phải bên đấy, bên kia cơ, bẻ cổ áo ra mới được.”
Doanh Kiêu gật đầu, lại sửa lung tung mấy lần: “Như vậy à?”
“Không phải,“ cuối cùng thì Cảnh Từ cũng chẳng nhịn nổi nữa, vươn tay bẻ cổ áo hắn ra ngoài, còn tỉ mỉ chỉnh lại một lần.
Doanh Kiêu hạ mắt chăm chú nhìn cậu đang thành thật sửa sang lại trang phục cho mình, khóe miệng càng ngày càng cong lên.
Ở phía sau, Hà Chúc ê răng chỉ chỉ hai người họ, nói với Trịnh Khuyết: “Nhìn thấy không? Biết mình sai ở đâu chưa?”
Trịnh Khuyết “...”
Trịnh Khuyết trợn mắt há miệng nhìn cách Doanh Kiêu lừa gạt Cảnh Từ để cậu chỉnh sửa lại quần áo cho hắn, hồi lâu sau mới hoảng hốt lấy lại tinh thần.
“Chó ngồi trong nhà, lương thực từ trên trời rơi xuống, vẫn là anh Kiêu phóng đãng.”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Cậu nhìn quần áo tôi này, cứ nghịch ngợm không chịu nghe lời...
Trịnh Khuyết: Tao làm sao? Con mẹ nó chứ, còn không phải là vì anh em à? Tao chính là một thằng con trai thê thảm....