Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 19: Chương 19




Editor: spring | Beta: YAN

“Này, bạn học nhỏ.” Doanh Kiêu đột nhiên lại gần, nhìn cậu khẽ cười: “Đang vui à?”

Ý cười trên môi Cảnh Từ nhất thời chưa kịp thu lại.

“Anh giúp nhóc bắt nạt lại.” Doanh Kiêu lười biếng dựa vào ghế, khuỷu tay phải gác lên lưng ghế, cả khuôn mặt đều mang ý cười: “Hết giận chưa?”

Cảnh Từ khẽ mím môi, rũ mắt: “Tôi không giận.”

Tai Trịnh Khuyết thính, nghe được lời này của cậu, chen miệng vào nói: “Cảnh Từ, bây giờ tính tình cậu quá tốt rồi. Chuyện hôm nay mà rơi vào đầu người khác thì người ta đã tức đến ụp tờ giấy thi lên mặt Trương Tĩnh rồi.”

“Lại chả thế à,“ Hà Chúc lại gần, cười nói: “Cậu không biết đâu, hôm nay anh Kiêu đại sát tứ phương ở điểm thi, đừng nói đến Trương Tĩnh, ngay cả Phùng đại ngốc cũng không chịu được.”

Hà Chúc cười rung bụng mỡ: “Biểu cảm của Phùng đại ngốc lúc ấy cả đời này tôi cũng không quên được, hahahahahahaha, ông ta còn đọc lại nội dung trên đó những hai lần. Hahahahahaha”

Bành Trình Trình nhịn cười: “Cũng coi như là Phùng đại ngốc bị tai bay vạ gió.”

Doanh Kiêu nghe vậy “xùy” một cái: “Đều là gà rừng, phân lồng trên lồng dưới cái gì?.”

Phùng đại ngốc cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, hôm đó trong văn phòng chính ông ta nói đức hạnh của nhóc biến thái không tốt.

Lúc này Bành Trình Trình cũng không nhịn được bật cười, trong phòng học của lớp 11-7 thoáng chốc tràn ngập không khí vui sướng.

Khóe môi Cảnh Từ hơi cong lên, nâng mi mắt nhìn về phía Doanh Kiêu, nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn.”

Doanh Kiêu bị cậu cười đến ngứa ngáy trong lòng, hắn giơ tay lên theo bản năng, muốn xoa đầu Cảnh Từ.

Cảnh Từ vội vàng né tránh.

Doanh Kiêu nhớ tới cái thói xấu không cho đụng vào đầu của cậu, khẽ nghiến răng, nói láo mà sắc mặt không đổi: “Đừng động đậy, trên đầu cậu có mẩu giấy này.”

“Chỗ nào cơ?” Cảnh Từ vội đưa tay lên vuốt vuốt mấy cái, lọn tóc mềm mại ngốc ngốc cũng theo động tác đó run run dựng lên, đáng yêu hết phần thiên hạ.

“Không phải chỗ đấy,“ Doanh Kiêu giả vờ chỉ chỉ hai cái, làm dáng đủ rồi mới đặt tay lên đầu Cảnh Từ: “Cậu có thấy gì đâu mà sờ, hết rồi...”

Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Cảnh Từ, lấy chuyện công làm việc tư hung ác xoa xoa hai cái.

Cảnh Từ hoài nghi: “Vẫn chưa rơi xuống à?”

Doanh Kiêu liếc cậu, cười: “Còn không phải là do cậu vò lung tung à.”

Cảnh Từ nghe vậy không dám lộn xộn nữa.

Cậu ngồi đối diện Doanh Kiêu, hai tay đặt trên đầu gối, hơi cúi đầu, ngoan ngoãn nhờ hắn lấy mẩu giấy trên đầu mình xuống.

Ngón tay thon dài của Doanh Kiêu luồn qua tóc Cảnh Từ, quá ư là đã nghiện. Lúc này hắn mới miễn cưỡng buông tay, làm động tác giả như vứt bỏ gì đó: “Được rồi.”

“Cảm ơn cậu.” Cảnh Từ nói cảm ơn với hắn xong quay qua chỗ khác tiếp tục làm đề.

Hà Chúc khinh bỉ liếc Doanh Kiêu, nhỏ giọng: “Ôi... không biết xấu hổ.”

Trịnh Khuyết đã che mắt: “Anh Kiêu của tao... Rốt cuộc là xuống khỏi thần đàn rồi à? Tốt lắm tốt lắm.”

Doanh Kiêu khẽ miết ngón tay mình, hài lòng thỏa dạ gục đầu xuống bàn ngủ.

Môn thi của ngày thứ hai là tiếng Anh và khoa học tổng hợp.

Đã thi xong hai môn, cũng đủ để Cảnh Từ biết được độ khó của lần thi này.

Trước khi tới phòng thi, cậu cố ý nói với Lý Trụ: “Trưa tao sẽ ra sớm, sau đó gọi cơm cho mày luôn, mày thi xong thì qua căn tin tìm tao là được.”

“Không không không.” Lý Trụ vội vàng lắc đầu từ chối: “Lấy cơm không phải việc gấp, mày thi cho tốt đi.”

“Tao tự có chừng mực.” Cảnh Từ đeo cặp sách lên vai, nói: “Cứ quyết định vậy đi.”

Nói xong đi thẳng ra khỏi phòng học.

Để lại một mình Lý Trụ bối rối trên ghế.

Lúc thì vui vẻ vì bạn bè đối xử tốt với mình, lúc lại sợ cậu ấy vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn, thi không tốt.

Kỳ kèo tận mấy phút, mãi đến khi khối mười đến phòng thi thì cậu ta mới nửa đau buồn nửa vui sướng qua phòng thi của mình.

Như Cảnh Từ đã đoán, khoa học tổng hợp không khó, chưa đầy hai tiếng cậu đã trả lời xong hết, thậm chí còn ngồi kiểm tra lại một lần.

Thực sự không biết làm gì nữa, cậu bước ra khỏi phòng thi dưới ánh mắt khinh bỉ của giám thị.

Giám thị hôm nay đều là giáo viên chủ nhiệm của khối 11 nên cũng biết phần lớn thí sinh ở phòng cuối này đa số là học sinh lớp 11-7.

Một giám thị tiện tay cầm bài thi của Cảnh Từ đặt lên bàn giáo viên, nhỏ giọng nói: “Lão Lưu cũng không dễ dàng gì, chưa nói đến cái khác, chỉ riêng học sinh lớp 11-7 này thôi tôi đã không dạy nổi rồi.”

Giám thị còn lại cười nói: “Chứ còn gì nữa, may mà lão Lưu có thể trạng tốt, thoạt nhìn là có thể dọa người. Mấy lớp của chúng ta tuy không so được với mấy lớp nâng cao với trọng điểm nhưng ít nhất thỉnh thoảng vẫn có học sinh trên hạng 200...”

Ông khẽ ngưng một lát, lắc đầu: “Không giống như lão Lưu, bao toàn bộ hạng chót của khối.”

“Chẳng thế à.” Giáo viên đầu tiên thở dài, nhìn bóng lưng Cảnh Từ: “Nộp bài sớm như vậy, không biết làm ra cái dạng gì nữa.”

Giáo viên còn lại đáp: “Thôi bỏ đi, chuyện này không liên quan đến chúng ta. Tôi nghe thấy hàng phía Bắc có động tĩnh, tôi đi xem xem.”

Đến trưa, Lý Trụ thấy Cảnh Từ ngồi ở vị trí bắt mắt nhất.

“Mày ăn xong luôn rồi hả?” Lý Trụ giơ cái thìa, nhìn Cảnh Từ không dám tin: “Rốt cuộc mấy giờ mày ra khỏi phòng thi thế?”

Cảnh Từ tính thời gian: “Tầm khoảng 11 giờ gì đó.”

“Vãi chưởng!” Lý Trụ không nhịn được mà chửi thề, ném cái thìa trong tay đi phát ra tiếng leng keng. Chẳng màng đến cơm nước gì nữa, điên cuồng lay vai Cảnh Từ: “Có phải mày lại nộp giấy trắng không?! Phải không?!”

“Đệt! Cảnh Từ, tao với mày không đội trời chung nữa.”

Thấy ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn mình có hơi không đúng, Cảnh Từ vội vã ấn cậu ta xuống: “Không phải, tao thực sự không nộp giấy trắng.”

Lý Trụ không tin: “Thế sao mày làm nhanh vậy?”

Cảnh Từ nhàn nhạt trả lời: “Làm xong thì đi ra thôi.”

Đối với cậu mà nói, đề thi quả thực chẳng khó khăn gì, rất nhiều câu vừa liếc sơ qua đã biết luôn đáp án, ngay cả việc tính toán trên giấy cũng không cần.

Lý Trụ thật sự không thể tưởng tượng nổi làm sao có thể hoàn thành bài khoa học tổng hợp trong vòng hai tiếng. Gian khổ phân tích trong lòng một chút, cuối cùng cậu ta tự động dịch những lời này thành: Cảnh Từ đã trả lời hết những câu mình biết làm rồi, mấy câu không biết làm thì cũng hết cách, chỉ có thể bỏ qua.

Nước mắt Lý Trụ rơi lã chã nhìn Cảnh Từ, chỉ có thể trách cậu ta quá tin tưởng anh em của mình.

Mắt thấy chuyện trên hạng 300 của Cảnh Từ lần này quá vô vọng, chẳng lẽ cậu ta thực sự phải đi giật loa của Phùng đại ngốc hở?

Lý Trụ càng nghĩ, lòng càng chua xót, ngay cả thịt cũng không ăn vào nữa.

Vừa về đến phòng học, cậu ta liền ỉu xìu nằm dài trên mặt bàn, Trịnh Khuyết ngồi bên cạnh rảnh rỗi trêu ghẹo như nào cũng không thèm để ý tới.

Trịnh Khuyết vừa định hỏi cậu ta làm sao thế thì cửa phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra, thầy Lưu đen mặt đi từ ngoài vào.

“Doanh Kiêu, em ra đây cho tôi!”

Đứa nhỏ nhà thầy Lưu hôm qua lên cơn sốt, xin nghỉ buổi chiều. Đâu nghĩ tới sáng sớm nay đến trường lại có kinh hỉ dành cho ông.

Doanh Kiêu không nhịn được tặc lưỡi một cái, lười biếng ngẩng đầu lên: “Xong chưa vậy, trưa trời trưa trật rồi cũng không cho ngủ, chiều mà thi không tốt thì đổ tại ai bây giờ ạ?”

Thầy Lưu trừng hắn, không thèm để ý tới hắn.

Hồi nhỏ Doanh Kiêu ở bên Anh, sau khi lớn lên thì vì đủ loại nguyên nhân nên thường xuyên bay đi bay về giữa hai nước Trung Anh. Với hắn mà nói thì tiếng Anh chẳng khác tiếng mẹ đẻ là bao.

Bởi vì ngủ không đủ giấc nên thi tiếng Anh không tốt á? Xí!

“Nói đi, em bắt nạt cô Trương làm cái gì?” Thầy Lưu đóng cửa phòng học, chất vấn: “Em có biết hôm qua cô Trương khóc không!”

“Khóc á?” Doanh Kiêu kinh ngạc nhướn mày: “Tố chất tâm lý kém vậy cơ à?”

Thầy Lưu nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, tí thì nén tới nội thương: “Đừng có ba hoa chích chòe nữa! Em đứng đắn chút xem nào, rốt cuộc là tại sao?”

Doanh Kiêu thu lại biểu cảm trên mặt, nghiêm nghị nói: “Em hợp lí hợp tình hoài nghi cô Trương dùng thủ đoạn bất chính, quấy nhiễu cuộc ganh đua giữa các lớp.”

Lão Lưu không dám tin ngoáy lỗ tai: “Em nói gì cơ?”

Doanh Kiêu kể hết mọi chuyện Trương Tĩnh đã làm với Cảnh Từ, rồi nói: “Đây rõ ràng là lạm dụng chức quyền giáo viên trắng trợn mà, làm rối kì thi của học sinh lớp khác sao?”

Gì cơ? Trương Tĩnh còn rút bài thi của Cảnh Từ?

Quả thật thầy Lưu không biết chuyện này.

Ông bị Doanh Kiêu tẩy não, xém tí nữa thì bật ra một câu “Làm tốt lắm,“ may mà trước khi nói thành tiếng thì kịp phanh lại, sửa lời: “Vậy cũng không được mắng giáo viên.”

“Em mắng giáo viên lúc nào?” Doanh Kiêu buông tay, ra vẻ vô tội: “Sao em biết được cô ấy sẽ nhặt lên xem đâu ạ.”

Thầy Lưu không nói lại hắn, hơn nữa ông cũng tức Trương Tĩnh, sầm mặt lại khoát tay: “Thôi được rồi, đừng có bày dáng vẻ này với thầy, làm thầy của anh mà tôi còn không hiểu đức hạnh học sinh của mình hử? Lần sau không có ngoại lệ nữa đâu đấy.”

Doanh Kiêu không để ý lắm mà gật đầu.

“Còn nữa,“ Thầy Lưu lại nói: “Gần đây Cảnh Từ nghiêm túc học hành, em chớ có rảnh rỗi đi trêu chọc em ấy, nghe chưa?”

Doanh Kiêu cười khẽ.

Không đáp ứng cũng không từ chối.

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, Cảnh Từ không nhanh không chậm hoàn thành bài, theo lệ thường kiểm tra lại một lần xong thì đặt bài thi xuống, yên lặng ngồi tại chỗ.

Lần này cậu không nộp bài sớm nữa.

Mai là ngày nghỉ cuối tháng, tổng cộng nghỉ hai ngày, tối nay căn tin cũng đóng cửa.

Thời gian lớp 10 thi tiếng Anh trùng với lớp 11 nên dù có nộp bài trước thì cậu cũng không về lớp được.

Có lẽ là vì sắp được nghỉ nên học sinh trong phòng thi đều cực kỳ phấn khích, giám thị suýt nữa thì không quản nổi. Đến tận lúc chuông hết giờ reo lên thì cả giáo viên lẫn học sinh đều thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Từ không thích chen chúc với mọi người, chờ người khác ra ngoài hết cậu mới đeo cặp lên rời khỏi phòng thi. Vừa bước ra cửa đã thấy Doanh Kiêu một tay đút túi đứng trên hàng lang, đối diện cậu.

Hắn cởi khóa áo khoác đồng phục, áo phông trắng bên trong bị ướt, còn đang nhỏ nước xuống sàn. Trước mặt hắn còn có một người đang đứng, liều mạng nói xin lỗi hắn.

Bởi vì người kia quay lưng về phía Cảnh Từ nên ban đầu cậu cũng không nhận ra là ai, đến khi nghe được tiếng nói chuyện thì cậu mới bừng tỉnh, hóa ra là Kiều An Ngạn.

Cuối cùng hai nhân vật chính cũng gặp nhau rồi?

Doanh Kiêu nghe thấy có động tĩnh thì ngước mắt lên nhìn.

Bốn mắt chạm nhau, biểu cảm trên mặt Cảnh Từ không đổi, cậu dời mắt, xoay người bước đi.

Như vậy cũng không tồi, nói không chừng sự chú ý của Doanh Kiêu bị Kiều An Ngạn dẫn đi, bản thân có thể cách cốt truyện thật xa.

Cậu ấn nhẹ huyệt thái dương đang phát đau, bước chân ngày càng nhanh.

“Ây cậu...” Doanh Kiêu vốn dĩ ở đây chờ Cảnh Từ, ai mà biết nhóc biến thái này thấy hắn mà cũng như không, đi thẳng luôn.

Doanh Kiêu khẽ nghiến răng, đúng là thiếu chỉnh đốn mà...

Hắn nhấc cân muốn đuổi theo lại bị Kiều An Ngạn cản.

“Xin lỗi... xin lỗi cậu, tớ không cố ý,“ Kiều An Ngạn đỏ mặt, bất an nắm chặt tay, muốn chạm vào áo Doanh Kiêu nhưng không dám: “Tớ giúp cậu giặt áo được không? Cậu, cậu ở lớp nào? Giặt xong tớ mang trả cho cậu.”

Doanh Kiêu cúi đầu nhìn một mảng bị ướt trên người mình, nghĩ tới chuyện nước này đã bị người trước mặt uống qua, nhất thời nhíu mày.

“Không cần.”

Hắn không thích đồ của mình bị người lạ đụng vào.

Doanh Kiêu đi vòng qua người Kiều An Ngạn, vừa tiến được hai bước, vạt áo phía sau đã bị người khác kéo lại.

“Là lỗi của tớ, để tớ giặt giúp cậu đi,“ Kiều An Ngạn nhút nhát sợ sệt nhìn Doanh Kiêu, không ngừng giải thích: “Nếu không tớ sẽ bất an...”

Cảm giác áo ướt dính trên người khiến cho cánh tay Doanh Kiêu nổi da gà. Hắn trừng mắt nhìn cái tay đang kéo mình của Kiều An Ngạn, hờ hững nói: “Buông ra.”

Kiều An Ngạn càng không ngừng lắc đầu, cố chấp nói: “Đều là lỗi của tớ, tớ...”

“Tôi bảo cậu buông ra.”

“Không, tớ giặt giúp cậu...”

“Cút!” Doanh Kiêu lạnh mặt.

Kiều An Ngạn bị hắn dọa sợ run người, không tự chủ mà thả tay ra.

Doanh Kiêu cười nhạo, thấy bóng dáng Cảnh Từ sắp khuất tầm mắt, không thèm liếc Kiều An Ngạn cái nào nữa, nhanh chóng đuổi theo.

- --

Editor có lời muốn nói: Bạn Kiều phiền quá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.