Editor: Chan | Beta-er: Pchyo
Tác giả: Liên Sóc
“Nói đi, tại sao lần này lại đánh nhau?”
Khi Cảnh Từ lấy lại được ý thức, lập tức nghe thấy một giọng nam xa lạ.
Cậu mở mắt ra, thấy người đối diện có một đôi mắt to như chuông đồng đang trừng lên vì giận giữ.
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt hung ác đang đập bàn làm việc, tức giận hét to: “Hôm trước mới cam đoan với thầy, không trốn học không đánh nhau, phải học tập thật tốt, kết quả thì sao? Chẳng được mấy ngày lại chứng nào tật nấy! Có phải em cho rằng thầy không trị được em đúng không? Hả?”
“Nhìn thầy làm cái gì? Thầy nói cho em biết, Cảnh Từ, lần này em đừng có mơ lừa được thầy!”
Cảnh Từ ngơ ngác nhìn ông, đầu óc trống rỗng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cậu chỉ nhớ khi kết quả thi đại học được công bố, vì thiếu một điểm nên cậu trượt vị trí thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh. Cậu không cam lòng, tự nhốt mình ở nhà rồi uống mấy hớp rượu, khi tỉnh lại, chính là hiện tại.
“Em...” Cậu vô thức trả lời người đàn ông: “Em không đánh nhau...”
“Không đánh nhau?!” Đối phương nghe được câu này của cậu càng tức giận, giọng nói giống như muốn chọc thủng màng nhĩ Cảnh Từ: “Em còn dám nói em không đánh?! Người cũng ngất rồi, không phải em đánh thì là ai? Là sờ sao? Lại đây, lại đây, em lại đây, hôm nay ông đây sờ chết em!”
Nói xong, ông đánh vào lưng Cảnh Từ một cái.
Cảnh Từ hít một hơi vì đau đớn, thấy người đàn ông giơ tay, còn muốn đánh xuống, cậu vội vàng giơ tay rachắn: “Chú, chú đợi một chút——”
Khi đưa tay ra, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tư thế viết của Cảnh Từ từ khi còn nhỏ đã không được chuẩn, thầy cô giáo đã sửa cho cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không sửa được. Vậy nên, ở ngón giữa tay phải của cậu có một vết chai nhỏ hơi lồi lên.
Nhưng ngón tay của bàn tay trước mặt trắng nõn hoàn mỹ, trên đó không có dấu vết của việc viết quá nhiều.
Đây không phải tay của cậu.
Đầu Cảnh Từ ù ù, trong nháy mắt tim đập như tiếng trống đánh dồn. Cậu hít sâu một hơi, mất vài giây để bình tĩnh, cúi đầu nhìn xuống.
Trên người cậu không phải là áo thun màu trắng quen thuộc, mà là một bộ đồng phục trắng xanh đan xen, trước ngực trái in một họa tiết kỳ lạ, xung quanh có một dòng chữ nhỏ: Trường trung học thực nghiệm tỉnh Đông Hải.
Cảnh Từ lảo đảo, lưng đập mạnh vào mép bàn làm việc.
Đây không phải cơ thể cậu, cũng không phải trường cậu học.
Cậu... Xuyên không.
“Em gọi tôi là gì? Chú?” Người đàn ông khó tin chỉ tay vào Cảnh Từ, tức giận đến khó thở: “Tôi mới nói em hai câu, bây giờ ngay cả chữ 'thầy' em cũng không muốn gọi sao?!”
“Bình tĩnh, thầy Lưu bình tĩnh.” Một thầy giáo mập đeo kính đi tới, liều mạng giữ chặt thầy Lưu đang nổi trận lôi đình: “Cảnh Từ bị thầy đánh nên ngơ ra thôi, không có ý gì khác đâu.”
Ông quay đầu lại, đưa mắt ra hiệu với Cảnh Từ: “Nhanh lại đây, xin lỗi chủ nhiệm lớp em đi.”
Giờ phút này, trong lòng Cảnh Từ đã nổi lên sóng gió ngút trời, sắc mặt cậu trắng bệch, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại.
“Thật sự rất xin lỗi thầy, em biết sai rồi ạ.”
Thầy Lưu hừ một tiếng, đẩy tay thầy giáo béo ra, đi đến trước mặt Cảnh Từ, hận thiết bất thành cương *nói: “Ba mẹ em đã tốn không biết bao nhiêu chi phí mới có thể đưa em đến trường thực nghiệm tỉnh chúng ta, chính là vì để em có nơi học tập tốt. Ngược lại, em thì hay rồi! Học đánh nhau, học trốn học, không muốn học tập đàng hoàng! Em muốn làm bọn họ thất vọng sao?”
* Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
“Tôi không tài nào hiểu nổi, em và Kiều An Ngạn một đứa lớp bảy, một đứa lớp mười một, phòng học cũng không ở cùng một tầng, rốt cuộc em ấy đã trêu chọc gì đến em chứ?”
“Kiều An Ngạn?”
Kiều An Ngạn, trung học thực nghiệm* tỉnh Đông Hải, Cảnh Từ...
Cảnh Từ bỗng trừng lớn hai mắt, đây không phải là nội dung quyển sách trùng sinh vườn trường trước đây cậu từng xem qua sao?
Vai chính là thụ Kiều An Ngạn đời trước nghèo khổ vất vả mà chết, dưới cơ duyên do ông trời ban tặng quay trở lại năm lớp 11, từ đó mở ra con đường từ học tra đến học thần.
Quyển sách này quảng cáo rùm beng là ngọt sảng văn, nhưng tác giả lại chỉ viết đến vai chính thụ nghịch thiên đứng đầu lớp, tình cảm công thụ còn chưa kịp phát triển.
Khiến độc giả đọc đến nửa vời, khi ấy Cảnh Từ còn thầm mắng trong lòng vài câu.
Không nghĩ tới vận mệnh chú định đều có bẹp con bê, cậu lại xuyên vào quyển sách này.
Ở trong tiểu thuyết, cậu chỉ là một nhân vật cấp thấp ít đất diễn. Bởi vì điên cuồng mê luyến vai chính công Doanh Kiêu, mà làm rất nhiều việc ngu xuẩn, thậm chí còn tự xưng là bạn trai cũ của Doanh Kiêu. Cuối cùng bị vai chính thụ vả mặt buộc phải thôi học, cuối cùng chết trong cuộc loạn đấu bang phái.
Lần này đánh nhau, là bởi vì nguyên chủ nghe nói Kiều An Ngạn thích Doanh Kiêu, nổi giận đùng đùng đi tìm người ta tìm gây phiền toái, hai người liền đánh nhau.
Cảnh Từ cẩn thận nhớ lại một chút nội dung cuốn tiểu thuyết, đau lòng phát hiện, chính là nhờ việc lần này, dẫn tới việc Kiều An Ngạn trọng sinh.
Thời gian hiện tại, vừa khớp với mở đầu cuốn tiểu thuyết.
“Kiều An Ngạn? Em nói với giọng điệu kiểu gì thế hả?” Thầy Lưu tức giận: “Đánh cũng đánh rồi, đừng nói với thầy tên người ta là gì em cũng không biết! Em là bom sao? Còn nổ bừa bãi!”
Cảnh Từ hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay còn đang khẽ run, nhìn về phía thầy Lưu: “Thưa thầy, em biết sai rồi, em xin hứa từ này sẽ chăm chỉ học tập, không bao giờ đánh nhau.”
Đối với Doanh Kiêu cậu không có hứng thú, cũng không muốn tiếp tục làm con cờ thí đem đầu tặng cho nhân vật chính đâu.
Toán học không vui, hay sách bài tập không dễ làm, tại sao còn muốn yêu đương chứ?
Cậu chỉ muốn tránh nội dung tiểu thuyết, sống cuộc sống của mình, nói không chừng nào một ngày còn có thể xuyên trở về.
Thầy Lưu nghe cậu nhận sai, giọng điệu cũng dịu đi không ít, nhưng vẫn đen mặt như cũ: “Nói thì dễ nghe lắm, nhưng em phải nói được làm được!”
Ông tiến lên một bước, giơ tay đến tai Cảnh Từ, kéo một túm tóc vàng đến trước mắt cậu: “Thầy không nói mấy cái khác, nhìn mái tóc này của em đi, tôi đã nói bao nhiêu lần là cắt đi rồi? Em có hiểu không? Hả?”
Cảnh Từ rũ mắt, nhất thời bị túm tóc màu phân vàng kia làm cho kinh ngạc, cậu lập tức tỏ vẻ thành khẩn: “Thầy ơi, em thật sự rất xin lỗi, em sẽ đi nhuộm lại ngay lập tức ạ”
Thầy thái độ nhận sai trân thành của cậu, khiến cho thầy Lưu có cảm giác không chân thật lắm.
Ông nghi ngờ nhìn Cảnh Từ từ trên xuống dưới, híp mắt: “Có phải em muốn trốn bị tôi phạt nên mới cố ý nói như vậy?”
Cảnh Từ vội lắc đầu: “Không đâu không đâu, lần này là em không đúng, thầy muốn phạt em thế nào cũng được. Em thật sự muốn thay đổi làm người mới, ở trước mặt thầy bày tỏ thái độ thành thật.”
“Chao ôi.” Thầy Lưu vui vẻ, nhìn cái đầu vàng của Cảnh Từ cũng thuận mắt không ít: “Dạy em đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên thấy em thành khẩn nhận sai như vậy.”
Ông chủ nhiệm lớp Cảnh Từ từ năm lớp 10, cuối kỳ 2 nhà trường phân khoa, Cảnh Từ lựa chọn khoa học tự nhiên, lại đúng lớp ông chủ nhiệm.
Đứa nhỏ này không biết đã gặp phải chuyện gì, cực kỳ nổi loạn, lại còn cố chấp.
Càng không cho làm cái gì, cậu sẽ càng làm.
Hơn một năm nay, thầy Lưu vì Cảnh Từ mà tốn không biết bao nhiêu tâm tư, mắng cũng không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể kéo cậu về con đường chính đạo.
Không nghĩ tới khi ông sắp từ bỏ, Cảnh Từ đột nhiên thông suốt. “Những lời em vừa nói với thầy, là nghiêm túc?”
Cảnh Từ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Dạ, gây phiền phức cho thầy rồi, từ giờ em sẽ không làm mấy việc ngu ngốc nữa ạ.”
Thầy Lưu nói năng khó nghe nhưng tính tình rất, hơn nữa còn dẫn dắt Cảnh Từ từ năm lớp 10, lòng cũng mềm hơn: “Nếu em đã nói như vậy, thầy sẽ tin tưởng em thêm lần nữa, nguyên nhân em đánh nhau thầy sẽ không hỏi, chỉ cần em không tái phạm, việc lần này cứ cho qua vậy đi.”
“Nhưng mà” Thầy Lưu nghiêm túc nói: “Đây là lần cuối, nếu có lần sau, thầy sẽ không giúp em nữa đâu.”
Nói xong, ông liếc nhìn cái đầu màu vàng của Cảnh Từ, thử thăm dò nói: “Như vậy, giờ học buổi chiều em không cần tới, thầy cho em nghỉ nửa ngày, em đi cắt gọn mái tóc này cho thầy, em cảm thấy thế nào?”
Cảnh Từ lập tức đồng ý.
Thầy Lưu vui mừng mà thở dài: “Đi thôi, nhớ đến tiết tự học buổi tối” Cảnh Từ trả lời vâng, đi ra khỏi phòng làm việc, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Lúc này đang trong giờ học, hành lang truyền tới giọng giảng bài của các thầy cô, Cảnh Từ im lặng lắng nghe một lúc, xoay người đi xuống tầng.
Cậu không có ký ức của nguyên chủ, đi một vòng cậu mới tìm được WC.
Trung học thực nghiệm là trường trung học tốt nhất tỉnh, lịch sử lâu đời, WC cũng rất hiện đại.
Một dãy bồn cầu được ngăn cách bởi những bức tường xi măng, bên ngoài lắp một loạt vòi nước đơn giản.
Cảnh Từ rửa mặt, hai tay chống lên bồn rửa tay, mặc cho từng giọt nước chảy xuống má.
Gió thổi qua, mang theo từng cơn lạnh, làm đầu óc mơ hồ của Cảnh Từ tỉnh táo hơn một chút.
Cậu không biết tại sao mình lại chính mình xuyên qua, cũng không biết linh hồn của nguyên chủ đã đi đâu. Nhưng nếu đã tới, vậy thì thuận theo tự nhiên.
Không tìm đường chết, không tới gần nhân vật trong nội dung truyện, thành thật kiên định sống sót theo phương thức của mình.
Suy nghĩ cẩn thận, Cảnh Từ chậm rãi thở dài một hơi, cả người thoải mái hơn không ít.
Có điều, vừa mới thả lỏng một lát cậu thấy cơ thể hơi đau.
Cảnh Từ sờ qua lớp quần áo, sờ qua sờ lại, thấy cơ thể đau nhức. Cơ thể này có thương tích.
Cảnh Từ kéo khóa áo đồng phục, kéo áo T shirt màu trắng lên.
Cơ thiếu niên mảnh khảnh, có mấy vết thương xanh tím, ứ máu không đồng đều, bởi vì làn da trắng cho nên khiến người ta sợ hãi.
Xem ra, lần này đánh nhau với vai chính thụ, nguyên chủ cũng không có chiếm được lợi ích.
Cảnh Từ bàn tay đè lên vết thương, vẫn ổn. Nhìn vết thương này thoáng qua thì doạ người, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Chờ đến lúc máu tan là được.
Sợ trên người còn vết thương khác, đúng lúc này trong WC không ai. Cảnh Từ cởi áo khoác đồng phục ra, vắt trên cánh tay, dùng miệng ngậm vạt áo T shirt, một tay chống lên eo, cúi đầu cố gắng nhìn ra đằng sau.
Lúc cổ cậu sắp vặn gãy, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Cảnh Từ theo bản năng nhìn qua.
Một nam sinh đẹp trai mặc đồng phục trắng xanh giống cậu, đang lười biếng đi tới.
Mái tóc đen của hắn lộn xộn, trán và thái dương hơi ướt, mồ hôi lăn dọc theo sườn mặt xuống dưới cằm, cuối cùng lăn qua yết hầu hơi nhô ra, rơi vào trong cổ áo.
Môi mỏng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, đôi mắt dài hẹp hơi rũ xuống, tay phải cầm bật lửa, đang chuẩn bị bật lên. Đột nhiên có cảm giác thấy gì đó, bỗng nhìn về phía Cảnh Từ.
Trong WC ẩm ướt, ánh sáng rất kém, nam sinh nheo mắt, vừa mới thấy rõ dáng vẻ Cảnh Từ.
“Cảnh Từ?”
Cảnh Từ ngạc nhiên, người này biết nguyên chủ? Cậu bất động một lúc rồi gật đầu.
Nam sinh thấy vậy liền bật cười. Lấy điếu thuốc trên miệng xuống, đi tới trước mặt Cảnh Từ.
Hắn cao hơn Cảnh Từ nửa cái đầu, gần như bao trùm cả cơ thể cậu dưới bóng dáng mình. Khi đôi mắt hẹp dài kia nhìn chằm chằm người khác, vô tình khiến cho người ta cảm thấy áp bức, Cảnh Từ không tự giác lùi về sau nửa bước.
“Lại muốn chặn đường tôi à?” Trên mặt nam sinh không có chút ý cười, nhíu mày hỏi.
Đánh giá Cảnh Từ từ trên xuống dưới, ánh mắt rơi xuống cái áo đang vén lên và bàn tay đặt ở trên eo, dáng vẻ ngả ngớn lưu manh: “Ái chà, tôi nhìn nhầm rồi, cậu đây là... Tự sờ mình đấy à?” “Lợi hại, bạn học nhỏ.” Nam sinh lười biếng vỗ tay: “Khai phá ra công dụng mới của WC nam.”
Tác giả có lời muốn nói: Lặng lẽ đào hố, không quá dài, bài viết có chút ngọt ngào từ thanh xuân.