Editor: Lilac | Beta: YAN
Cảnh Từ và Doanh Kiêu cũng không ở trong phòng y tế trường quá lâu, cầm lấy lọ bông tẩm cồn I-ốt. Sau khi cẩn thận nghe bác sĩ trường học dặn dò, lập tức chạy về lớp học.
Lúc hai người chạy tới cửa lớp 11-7, thầy Lưu đang viết bảng. Doanh Kiêu chờ ông viết xong một đoạn, lúc này mới gõ cửa, hô: “Báo cáo.”
Thầy Lưu nhìn ra cửa, nói: “Vào đi.”
Doanh Kiêu đẩy cửa ra, để Cảnh Từ vào trước rồi mình mới theo vào. Cửa lớp vừa đóng đã nghe thầy Lưu nói: “Uầy, về sớm thế, trị được bệnh vợ quản nghiêm rồi à?”
Mọi người trong lớp 11-7 nghe vậy lập tức cười ầm lên, có bạn nam nghịch ngợm còn huýt sáo.
Doanh Kiêu: “...”
Doanh Kiêu mỉm cười nhìn về phía bọn Hà Chúc, trong lòng Hà Chúc hẫng mất một nhịp, nhanh chóng cầm quyển sách trên bàn che mặt mình lại, co người làm bộ mình không tồn tại.
Thầy Lưu không nghĩ nhiều, ông đã biết chuyện Doanh Kiêu bị ngã từ chỗ Hà Chúc rồi, giờ chỉ thuận miệng đùa một câu. Đám nhóc ở lớp này ngày thường gây rối không ít, có chuyện gì chúng nó chưa dám làm đâu.
Năm ngoái nhà trường tổ chức hoạt động xã hội thực tiễn, lúc kết thúc mọi người cùng nhau chụp ảnh lưu niệm, hai đứa con trai ôm nhau làm bộ muốn hôn môi cũng được ông chụp mấy tấm rồi, nói gì đến một câu vợ quản nghiêm này.
“Đâu có ạ.” Dưới ánh nhìn soi mói của mấy chục con người trong lớp, điệu bộ cợt nhả của Doanh Kiêu đánh chết không đổi được, hắn cong môi cười: “Có trị được không thì không nên hỏi em đâu thầy, cái này phải hỏi Cảnh Từ mới đúng chứ ạ.”
Hắn vừa dứt lời, âm thanh ồn ào dưới lớp càng lớn, thậm chí có người còn vỗ tay.
“Đỉnh đỉnh! Anh Kiêu của tao mãi đỉnh!”
Lần này, người chỉ biết im lặng câm nín đổi thành thầy Lưu.
Ông sai rồi, ông không nên khơi mào cái chủ đề này, để Doanh Kiêu có không gian phát huy bản chất của mình!
Thầy Lưu chọi viên phấn đang cầm trong tay xuống, mất kiên nhẫn bảo: “Cậu còn được nước lấn tới vậy nữa hả, quay về vị trí ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi!”
Cảnh Từ là người duy nhất trong lớp không bắt cùng một tần số sóng não với người xung quanh, ngơ ngác nhìn thầy Lưu rồi lại quay sang nhìn Doanh Kiêu, hoàn toàn chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Doanh Kiêu cà lơ phất phơ tựa lưng vào ghế, tốt bụng giải thích cho cậu: “Thầy giáo nó cậu là chàng vợ nhỏ của tôi.”
Hắn ngước lên nhìn thầy Lưu, tựa như đang nghiền ngẫm điều gì đó: “Hai ta bây giờ cũng coi như là cp chính thức được bên trên công nhận rồi.”
Thầy Lưu: “....”
Im miệng! Ông chưa từng nói mấy lời như vậy!
Cảnh Từ: “...”
Bước chân Cảnh Từ lảo đảo, xuýt nữa thì đụng đổ cả bàn.
Thầy Lưu bị Doanh Kiêu chọc giận đến mức đen mặt, vỗ bàn gào lên: “Doanh Kiêu cậu im miệng lại cho tôi! Có học nữa không?! Còn nói nữa thì tôi gọi cậu lên bảng làm bài đấy nhé!”
Doanh Kiêu mà sợ cái này á? Dù sao thì giờ hắn cũng là người có điểm toán đạt tiêu chuẩn rồi nhá.
Khó khăn lắm mới có cơ hội khoe khoang một cách quang minh chính đại như vậy, đương nhiên hắn đâu muốn bỏ qua nhưng thấy Cảnh Từ bên cạnh không được tự nhiên, hầu kết hắn khẽ động, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Chậc, ai bảo da mặt chàng vợ nhỏ mỏng như vậy cơ chứ.
Sau khi hết tiết, thầy Lưu kẹp sách rời đi.
Cảnh Từ vẫn lơ mơ không hiểu chuyện vừa nãy là sao, Doanh Kiêu không biết xấu hổ đội cho Hà Chúc cái nồi to bự: “Không phải tôi nhờ Hà Chúc xin nghỉ cho bọn mình à, cậu ta có ý xấu, cố ý bảo với thầy Lưu là tôi phải xuống phòng y tế trị bệnh vợ quản nghiêm.”
Dưới ánh mắt không dám tin của Hà Chúc, Doanh Kiêu bình tĩnh nói tiếp: “Vậy nên lão Lưu mới nói thế đó.”
Cảnh Từ... vành tai Cảnh Từ đỏ lên, biểu cảm không đổi nhìn Hà Chúc, trong lòng thầm nổi giận.
Cậu quyết định, hai ngày này sẽ không cho Hà Chúc mượn bài tập chép nữa.
Hà Chúc hoang mang không hiểu sao mình bị một cái nồi từ trên trời rơi trúng, một lúc sau mới phản ứng lại, thở phì phò định xông lên vạch trần bản mặt xấu xa của Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu ung dung thong thả xắn tay áo lên, lẩm bẩm: “Không biết có phải do bị ngã không mà cái tay lúc nào cũng có cảm giác hơi ngứa...”
Hắn ngước mắt liếc Hà Chúc, cười: “Lão Hà, mày thấy sao?”
Hà Chúc kịp thời đạp phanh khẩn cấp, bé mỡ trên mặt hơi run run, sau đó quay về chỗ ngồi của mình mà không dám ho he thêm tiếng nào nữa.
Từ hôm đó trở đi, học sinh 11-7 không gọi Cảnh Từ bằng tên như trước nữa mà ai cũng gọi cậu một tiếng “anh Từ.”
Tại sao ư?
Nóc nhà của đại ca, không phải anh thì là gì.
Trên diễn đàn của trường Thực nghiệm tỉnh còn đang bàn tán về vòng loại cấp tỉnh của kỳ thi Olympic.
【Không biết liệu Cảnh thần có đứng đầu tỉnh không nhỉ, bao giờ mới báo kết quả thế?】
【Nhất định là đứng vững trên top 1 rồi, người của trường mình mà còn không lấy được cái hạng nhất thì trường khác đừng có mơ, giờ chỉ xem xem có vào được đến chung kết không thôi.】
【Aaaaaaaaaa, tui ở đây cầu nguyện cho nam thần nhất định vào đến vòng chung kết! Đến lúc đó mấy người tỉnh khác đều phải sáng mắt ra nhìn xem tỉnh Đông Hải của chúng ta cũng có người đỉnh như vậy được không hả?!】
【Cạn lời thực sự, mấy người đào đâu ra lắm niềm tin mà đặt vào người Cảnh Từ thế chứ? Quên chuyện Giang Sùng năm đó rồi à?】
【Đúng thật, năm ngoái cũng có người khẳng định Giang Sùng vào được vòng chung kết, cuối cùng thì sao?】
【Mang Giang Sùng ra so với Cảnh Từ á? Tuổi gì mà đòi so với chẳng sánh? Kì thi tháng lần này Giang Sùng còn rớt khỏi top 5 luôn rồi.】
【Anh Từ của tui nhất định có thể tiến vào trận chung kết!!! Không vào được thì tui livestream gặm tường cho mấy người xem!】
【...Phong cách của đám 11-7 các cậu đặc biệt quá nhỉ, khai mau, sao các cậu lại gọi là anh Từ? Trước đây không phải còn điên cuồng gọi là Cảnh Từ của bọn tôi, Cảnh Từ của bọn này à?】
【Bởi vì bây giờ Cảnh Từ chính là boss lớn của tụi này.】
【??? Cái quái gì vậy? Ý là sao cơ? Mấy cậu không thèm xem trọng Doanh Kiêu nữa rồi à? 】
【Vợ quản nghiêm, ahihi!】
【??? Có ai hiểu gì không?】
【Không....】
Dù sao cũng toàn là người giỏi văn với nhau, tuy người tung tin không nói rõ ra nhưng liên hệ với câu hỏi trước đó mà phân tích thì cũng thu được chút manh mối.
Ba chữ “vợ quản nghiêm” này dường như là để chỉ Doanh Kiêu?
Mà người của lớp 11-7 lại gọi Cảnh Từ là anh?
Vậy nên, nhân vật được coi là “vợ” của Doanh Kiêu là... Cảnh Từ????
U là trời, người của 11-7 chơi trò kích thích thế á?
Những người khác không dám công khai bàn tán về Doanh Kiêu nhưng xì xầm sau lưng thì vẫn được.
Vậy nên câu chuyện không thể miêu tả được giữa Doanh Kiêu và Cảnh Từ ngày càng lan truyền rộng rãi, vậy nên sau đó mỗi lần Chu Siêu thấy cậu cũng đổi giọng gọi anh Từ.
“Anh Từ, cho này!” Trong lớp luyện thi, Chu Siêu từ trong cặp sách lấy ra một quả táo được gói cẩn thận, nhét vào tay Cảnh Từ: “Quả bình an.”
Trong tiếng Trung, chữ 苹 trong 苹果: quả táo và chữ 平 trong 平安: bình an, yên bình là hai từ đồng âm. Vào đêm Giáng Sinh hay đêm Bình An (theo cách gọi của người Trung Quốc,) mọi người ở đất nước tỷ dân này thường tặng cho nhau một quả táo đỏ với ý nghĩa chúc đối phương luôn bình an, hạnh phúc.
Lễ Giáng Sinh sắp đến gần, mấy cửa hàng nhỏ trong trường cũng chuẩn bị hàng hóa từ sớm.
Chẳng những trang trí cây thông, treo tranh tường hình ông già Noel mà còn cẩn thận gói mấy quả cam quả táo lại, nói hoa mỹ là bán quả bình an cho học sinh nhưng bán những 5 tệ một quả.
Đám học sinh đang tuổi mới lớn, ai chẳng có người mình thầm thương trộm nhớ, ngày thường không dám bày tỏ điều gì mà chỉ mong mỏi chờ tới mấy dịp như Giáng Sinh này, kiếm cớ tặng một quả bình an thôi.
Cho dù đối phương không hiểu được tấm chân tình của mình nhưng tặng được quà thôi cũng đủ vui cả ngày rồi.
Đương nhiên không có người thầm thương cũng vẫn mua vì còn có mấy đứa bạn thân nữa mà. Vậy cho nên dù giá bán đắt hơn ngày thường kha khá nhưng táo vẫn rất chạy hàng.
Mai mới là Giáng Sinh nhưng Cảnh Từ đã nhận được rất nhiều táo từ mấy hôm trước rồi.
Mới đầu cậu còn yên lặng ghi nhớ từng người một, nếu đối phương tặng táo thì cậu sẽ tặng cam, còn nếu người đó tặng cậu cam thì cậu cũng sẽ tặng lại táo để đáp lễ.
Nhưng Giáng Sinh càng đến gần, mỗi lần Cảnh Từ ra khỏi cửa rồi quay về thì trên bàn đều nhiều thêm mấy quả táo, về cơ bản chẳng biết được người tặng là ai.
Hỏi mọi người xung quanh thì không một ai biết.
Sau đó thấy cậu nhận được quá nhiều táo, Lý Trụ liền làm cho cậu một cái thùng lớn để dưới gầm bàn, cơ mà giờ thùng này cũng sắp không chứa nổi nữa rồi.
“Cảm ơn cậu.” Đã là tấm lòng của mọi người thì dù có nhận được bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn cực kỳ hạnh phúc. Cảnh Từ mỉm cười với Chu Siêu, nhận lấy ý tốt của cậu chàng.
“Khách sáo cái gì chứ.” Chu Siêu toét miệng cười lại với cậu, khoát tay. Hai người cùng nhau quay trở về kí túc xá.
Sau khi Cảnh Từ vào phòng, cậu kéo khóa cặp sách lấy quả táo mà Chu Siêu tặng ra để lên bàn.
Lý Trụ thấy vậy lập tức mò qua: “Đều là người với người mà sao cậu lại nhận được nhiều quả bình an như vậy chứ?!”
Một thùng trong lớp thì thôi đi, giờ phòng ngủ cũng có nữa!
Lý Trụ buồn bực: “Bình thường cũng có thấy cậu thân thiết với bạn nữ nào đâu, sao vừa đến Lễ Giáng Sinh ai cũng vội vội vàng vàng tặng táo cho cậu thế?”
Cảnh Từ cũng không hiểu tại sao.
Ở thế giới trước đây cậu cũng có thành tích cao như vậy, vẻ bề ngoài cũng không có gì khác biệt nhưng trong lớp cậu chẳng khác gì không khí cả, rất ít người chủ động mở miệng nói chuyện với cậu.
Cảnh Từ không phải một người nhiệt tình, vậy nên đời trước cậu không có một người bạn thân nào hết.
Nhưng sau khi xuyên đến thế giới này thì tất cả đều hoàn toàn bị đảo ngược.
Bạn học cùng lớp nhiệt tình, nồng hậu, thầy cô đối xử với cậu cũng cực kỳ tốt, hay thậm chí là các bạn học không cùng lớp cũng luôn sẵn lòng nhắc tới cậu trên diễn đàn.
Cảnh Từ cũng từng nghĩ về vấn đề này, theo lý thuyết thì rõ ràng đây chỉ là một quyển sách hoặc một phần của một câu chuyện. Ở trong đó nhân vật chính và nhân vật phụ đều đã được định sẵn từ trước, tương ứng với đó là số phận của mỗi nhân vật cũng đã sớm được vạch ra.
Thân phận cậu xuyên qua là một phản diện pháo hôi, đúng ra cậu sẽ phải chịu sự chán ghét của tất cả mọi người chứ nhỉ? Sao tình huống thực tế lại hoàn toàn tương phản vậy?
Trong đầu Cảnh Từ còn có rất nhiều điều mơ hồ không rõ nhưng lại thiếu chìa khóa tháo gỡ.
“Cơ mà...” Lý Trụ cầm quả táo lên nhìn ngắm một chút rồi hỏi: “Nhiều táo với cam như vậy cậu định làm thế nào? Phỏng chừng đến lúc hư cũng chẳng ăn xong.”
Cảnh Từ cũng hơi rầu rĩ, bất đắc dĩ nói: “Đành cố ăn nhanh một chút thôi chứ biết sao giờ.”
Nhưng vừa qua ngày thứ hai, Doanh Kiêu đã giải quyết vấn đề này thay cậu.
Mấy ngày qua Doanh Kiêu đều cảm thấy bực bội khó tả, đám ong bướm kia bình thường cứ không ngừng nhắc đến Cảnh Từ trên diễn đàn thì thôi đi giờ còn dám bay đến tận lớp như này.
Thật lố lăng mà!
Hắn liếc thùng táo chắn ngang giữa chỗ ngồi của hai người, cười khẩy: “Bạn học nhỏ, nhân khí tốt quá nhỉ.”
Cảnh Từ hơi ngượng, khẽ cắn môi dưới: “Cũng không hẳn.” Cậu nghịch nghịch quả táo phía trên một chút, rầu rĩ nói: “Phải ăn nhanh chút không hỏng mất.”
Doanh Kiêu hiểu rõ thói quen không lãng phí của cậu, nảy ra một ý, hắn tem tém cái nết lại chút rồi bắt đầu thêm mắm dặm muối: “Thời tiết ẩm thế mà, nghĩ nhiều làm gì, trước sau kiểu gì chẳng hỏng, đến lúc đấy không biết lãng phí bao nhiêu nữa.”
“À...” Cảnh Từ vừa nghĩ tới thôi là đã thấy xót rồi, cậu vô thức cau mày: “Vậy phải làm sao đây?”
Doanh Kiêu đạt được mục đích, ghé sát lại chỗ Cảnh Từ, nói nhỏ: “Anh xử lý giúp cậu?”
“Xử lý kiểu gì?”
Doanh Kiêu: “Mang thẳng đến văn phòng tặng cho các thầy cô, dù sao cũng coi như một ngày lễ, để cho thầy cô vui mừng cũng tốt mà.”
Ánh mắt Cảnh Từ sáng lên: “Được.”
Mang quà mọi người tặng mình đi cho các bạn khác thì không ổn lắm nhưng tặng lại cho các thầy cô thì không sao.
Cậu vừa dứt lời, định cúi xuống bê hộp táo lên nhưng đầu vừa mới hạ thấp một chút đã bị Doanh Kiêu kéo lại.
Doanh Kiêu búng nhẹ lên trán cậu, vừa cười vừa xắn tay áo lên: “Có tôi ở đây sao để cậu đụng tay vào mấy việc nặng nhọc như này được hử?”
Hắn khom người bê thùng trái cây kia đặt lên bàn, gọi Trịnh Khuyết: “Lão Trịnh, qua giúp một tay bê thùng này xuống văn phòng tặng giáo viên đi.”
Trịnh Khuyết đang đeo tai nghe chơi game nên không nghe thấy, Hà Chúc với Bành Trình Trình giờ lại không ở trong lớp, Doanh Kiêu chỉ có thể đi qua chỗ cậu chàng.
Cảnh Từ trộm liếc theo bóng lưng hắn một cái rồi nhìn đống táo ở chỗ Doanh Kiêu, ánh mắt dừng trên quả táo được bọc bằng giấy gói màu hồng.
Mấy ngày qua, số táo mà Doanh Kiêu nhận được so với cậu mà nói chỉ có nhiều chứ không có ít hơn. Chẳng qua là mấy quả khác cậu cũng không thèm để ý tới, duy chỉ có quả màu hồng này....
Cảnh Từ cụp mắt hơi do dự một giây, sau đó nhanh chóng khom người nhặt quả táo đó lên, chột dạ thả vào trong thùng.
Lúc quả táo này được mang đến thì Doanh Kiêu lại không ở lớp nhưng cậu lại có mặt, cậu nhớ là bạn cùng lớp mang quả táo này vào giúp có nói là do Kiều An Ngạn tặng.
Lần đầu làm loại chuyện này khiến tim Cảnh Từ đập bang bang, lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi. Ai nói cậu đáng khinh cũng được, tâm cơ cũng thế nhưng nếu có thể thì cậu không muốn Doanh Kiêu nhận đồ Kiều An Ngạn đưa một xíu nào cả.
Doanh Kiêu dẫn theo Trịnh Khuyết tới.
Trịnh Khuyết còn đang nghi hoặc: “Anh Kiêu sao lại nghĩ đến chuyện tặng táo cho giáo viên thế?”
Năm ngoái bọn họ cũng chưa làm như vậy.
Doanh Kiêu liếc bạn mình một cái: “Lương tâm của mày đâu mất rồi? Thầy cô ngày ngày dãi nắng dầm mưa gian khổ mang con chữ đến cho mày, vậy mà ngày lễ mày cũng không tặng được chút quả bày tỏ lòng biết ơn à?”
Trịnh Khuyết: “....”
Trịnh Khuyết nhìn hắn chán chẳng buồn nói, vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm: “Được lắm, chỉ có mày là người giác ngộ cao, có đủ điều kiện để tiếp nối giá trị xã hội chủ nghĩa vĩ đại.”
Doanh Kiêu mặc kệ cậu chàng, ngó thùng táo, cũng không phát hiện trong thùng nhiều thêm một quả, không vui bảo: “Xí, học sinh tiểu học hay sao mà Lễ Giáng Sinh còn đi tặng táo? Í chòi, lại còn cmn màu hồng phấn ngây thơ, dễ thương nữa hả.”
Trịnh Khuyết mở cửa đợi cả tiếng không thấy người đâu, thực sự nhịn không nổi nữa: “Anh Kiêu, còn đi nữa không đấy?”
“Đi chứ.”
Doanh Kiêu ôm một thùng táo xuống văn phòng, cùng Trịnh Khuyết tặng cho từng thầy cô, nháy mắt biến thầy Lưu thành người được hâm mộ nhất văn phòng.
Đến khi hai người bọn họ rời đi, các thầy cô nhìn mấy quả táo được bọc cẩn thận trên bàn, cảm khái: “Vẫn là đám nhóc lớp 11-7 này tình cảm nhất.”
“Cũng không hẳn đâu, dù sao hoàn cảnh gia đình không giống nhau, từ nhỏ đã tiếp xúc với mấy chuyện như thế này. Thầy xem xem, biết cách làm người thôi.”
“Lão Lưu có phúc thật, đám nhóc lớp bọn tôi không để ý mấy chuyện này đâu.”
Thầy Lưu nghe vậy đương nhiên là cực kì vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ dửng dưng như không, lớn tiếng nói: “Có phúc cái gì chứ, mấy trò vặt của thương gia thôi. Tí nữa tôi phải lên lớp nói với chúng nó một chút, không nên tốn kém như vậy.”
Thầy cô trong văn phòng nghe xong thì trợn trắng mắt, nếu chẳng phải đánh không lại ông thì bọn tôi đã nhào qua tặng ông hai phát rồi đấy nhé.
Cuối cùng cũng giải quyết xong đống đồ làm mình chướng mắt, tâm tình Doanh Kiêu đang cực kì tốt. Sau khi quay về phòng học, lấy một quả táo từ trong cặp sách của mình ra đưa cho Cảnh Từ.
Cảnh Từ hơi bất ngờ: “Cho tôi à?”
Không phải mới nãy còn nói tặng táo là hành động ngây thơ à?
“Ừ.” Doanh Kiêu khoác một tay lên ghế, nhướng mày: “Cậu không cảm thấy quả táo này của tôi khác với táo của mấy người kia à?”
Cảnh Từ giơ lên nhìn trái ngó phải nửa ngày, vẫn chưa phát hiện ra khác chỗ nào, cậu trầm mặc không nói gì.
Doanh Kiêu duỗi một ngón tay thon dài, nghịch giấy gói bên ngoài, cười nhạo: “Dùng màu hồng phấn gì gì đó, cậu xem tôi dùng giấy gói màu đỏ này, vừa thành thục vừa chững chạc, đám quỷ ấu trĩ kia sao mà so được?”
Cảnh Từ: “...”
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Tôi, màu đỏ, chững chạc.